Chap 22 Trúng số độc đắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình xóa phần trước không phải vì mình ẩu tả hay không trách nhiệm gì, mà vì mình đã đi lệch hướng ban đầu. Ngoài phần mô tả nó là bình đạm mà lại nhét mấy cái biến vào... Mình nghĩ rằng không sao, nhưng có một rd nói là bình đạm sao lại có biến, vậy là mình thức tỉnh, và mình sẽ chỉ viết bình đạm trong fic này thôi :))))  

Chap 22 Trúng số độc đắc

Biện Bá Hiền rất hay tỉnh lại vào buổi tối khi đang ngủ, trừ những đêm quá mệt mỏi ngủ mê mệt thì cẫu sẽ bị giật mình tỉnh giấc một lần trong một đêm, hôm nay cũng vậy. Lúc Bá Hiền thức dậy trời bên ngoài đang mưa, xoay người theo thói quen để cả người lọt thỏm vào lòng Phác Xán Liệt, nhưng hôm nay cậu xoay người thì không thấy người kia đâu, gra giường cũng đã lành lạnh.

Biện Bá Hiền chòm người ngồi dậy nhìn về phía giường nhỏ, thấy con trai ngủ rất ngoan không hề đạp chăn lung tung mới xuống giường đi tìm Phác Xán Liệt. Cậu đi qua dãy hành lang thấy khe hở dưới cửa phòng làm việc hắt sáng, đầu mày vô thức cau lại, Biện Bá Hiền cẩn thận mở cửa nhìn vào trong. Phác Xán Liệt đang bộn rộn xem xét mấy tệp giấy trên bàn, xem ra còn lâu lắm mới xong, cậu đứng một lúc lâu mà Phác Xán Liệt không hề ngẩn đầu lên, có lẽ anh đang rất chăm chú.

Đèn bếp bật sáng, Biện Bá Hiền lê thân buồn ngủ sắp rịu pha cho Phác Xán Liệt một li caffe sữa nóng, cậu bỏ rất ít sữa theo sở thích của Phác Xán Liệt rồi mang đến phòng làm việc ban nãy. Cái cốc đặt lên bàn kêu 'cạch' một tiếng làm cho Phác Xán Liệt ngẩn đầu nhìn, trong đôi mắt mở to ngạc nhiên của anh tràn ngập hình ảnh Biện Bá Hiền cười nhẹ nhàng với mình.

"Sao không ngủ đi?"

"Giật mình tỉnh giấc..."

Mấy ngày gần đây Phác Xán Liệt rất bận rộn, anh hay thức đến hừng đông mới về phòng chợp mắt một chút rồi lại đi chuẩn bị điểm tâm cho cha con Biện Bá Hiền, nên quên mất cậu hay tỉnh giấc lúc nửa đêm, Phác Xán Liệt cau mày kéo Biện Bá Hiền lại gần, khó chịu nói "Ngày mai anh đưa em đi khám được không? Giật mình tỉnh giấc như vậy không tốt..."

"Không cần đâu, mau làm nhanh rồi về ngủ đi, ngủ không đủ giấc mới là không tốt"

"Được rồi, em về ngủ đi"

Phác Xán Liệt vỗ mông cậu một cái, nhe răng cười thõa mãn, mông thịt mềm mại chạm vào lòng bàn tay khiến anh phút chốc bừng tỉnh cơn buồn ngủ "Ngủ ngon, cún con"

Biện Bá Hiền đen mặt lại, trên đầu hàng vạn con thảo nê mã hùng hục chạy như điên, chạy đến chân cậu đá cho Phác Xán Liệt mấy cái thật mạnh. Anh mới là đồ chó!

Bóng lưng Biện Bá Hiền khuất sau cánh cửa, Phác Xán Liệt nhìn theo vóc dáng nhỏ nhắn đến mức cả thế giới muốn lao vào bảo vệ của cậu, anh hài lòng uống tách caffe sữa cậu mang tới, sau đó lao đầu vào làm việc, tầng suất làm việc tăng lên gấp bội nên lần này anh trở về phòng rất sớm. Phác Xán Liệt ôm Biện Bá Hiền lại gần mình, mặc cậu khó khăn muốn thoát ra vẫn ôm rất chặt. Người yêu của anh, người thân của anh, gia đình của anh đều ở đây cả rồi, anh gần như trở thành người hạnh phúc nhất thế giới.

Buổi sáng Mặt Trời ló dần sau dãy nhà cao tầng đối diện, nắng rọi qua cửa sổ chiếu lên trên giường, chiếu vào mặt của Biện Bá Hiền làm cho cậu chói mắt tỉnh dậy. Vừa mở mắt đã nhìn thấy Phác Xán Dương ngồi trên giường cậu chơi mấy chiếc xe yêu thích.

"Cha~" Phác Xán Dương thấy cậu mở mắt ra thì vui vẻ gọi, sau đó dùng một chiếc xe màu đỏ đặt lên đùi Biện Bá Hiền, rồi kéo xe chạy qua mông cậu như chạy qua đồi núi, ghập ghềnh ghập ghềnh làm cho nhóc ấy khoái chí la to "A ha ha ha~"

"Thằng nhóc này, con học trò hư của Phác Xán Liệt đó hả!"

Biện Bá Hiền xấu hổ ngồi dậy, vương tay đánh mông nhóc ấy, vừa đánh vừa đỗ lỗi cho Phác Xán Liệt. Rồi giật phăng cái xe màu đỏ ra khỏi tay Phác Xán Dương, vác nhóc ấy lên vai mang vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Phác Xán Dương vui vẻ câu cổ Biện Bá Hiền, nhóc còn nhỏ, không hiểu đó là cha đang mắng nhóc, cứ tưởng cha đang đùa với mình. Lần sau còn định làm lại cái trò đó nữa.

Lúc tắm xong Biện Bá Hiền bọc con trai trong một cái khăn tắm lớn như mọi lần, thả trên giường cho khô người, cậu tìm một bộ quần áo thoải mái cho nhóc kia, định một lát đi làm sẽ gửi sang nhà ông bà. Dạo gần đây nhóc ấy thích sang đó lắm, sang rồi thì không muốn về, nhìn thấy con trai dễ ở, dễ nuôi Biện Bá Hiền có chút yên lòng, sau này nhóc ấy lớn lên thì cái gì cũng dễ dàng hơn. Trước khi đi cậu còn bỏ vào balo nhỏ một lốc sữa hộp và ba bộ quần áo.

Đưa con trai đến nhà ông bà rồi thì Biện Bá Hiền cùng Phác Xán Liệt đến công ty, sáng nay cậu đã ăn một chén cháo trứng muối của Phác Xán Liệt và một cái bánh bao đậu, nhưng bây giờ lại thấy hơi đói và muốn ăn một cái đó. Lần đầu tiên Biện Bá Hiền thấy mình phát cuồng vì thức ăn như vậy, trước giờ không ăn sáng cậu vẫn có thể làm việc hết cả ngày, có lẽ vì được ăn uống no đủ nên sinh ra thói quen rồi. Nghĩ vậy Biện Bá Hiền nghiêng đầu nhìn Phác Xán Liệt, vừa nhìn hàng mày anh cau lại lúc rẽ lái trên đường, vừa khẽ cười, ai nha, Phác Xán Liệt nói được làm được, nói là chăm sóc cậu thì chăm sóc đến mức cậu sắp có thói xấu luôn rồi.

"Em sao vậy? Không khỏe à? Mặt xanh quá" Phác Xán Liệt đột nhiên xoay mặt cậu qua lúc Biện Bá Hiền đang tháo dây đai an toàn ra, sắc mặt anh rõ lo lắng nhìn cậu.

"Có sao đâu..."

Biện Bá Hiền ngạc nhiên nói, cậu thấy trong người rất khỏe, ngoài hơi đói ra thì rất tốt, có gì mà xanh xao mặt mày chứ, Phác Xán Liệt lại dở người lo lắng không đâu.

"Không khỏe thì nghĩ hôm nay đi, anh đưa em về nhà"

"Một lát có cuộc họp định kì hàng tháng, với tôi thấy bình thường mà"

Phác Xán Liệt thở hắt ra, đành gật đầu nói "Vậy không khỏe thì nói, chúng ta về nhà nghỉ"

Biện Bá Hiền cười cười gật đầu, rồi cậu thấy túi quần rung rung hai cái, có lẽ điện thoại vừa nhận tin nhắn mới. Lúc vào phòng làm việc Biện Bá Hiền mới mở ra xem, là Lộc Hàm gửi đến. Nội dung gói gọn mấy chữ không rõ ràng.

|Có kết quả rồi. Cậu trúng số độc đắc. Chúc mừng|

Mặc dù tin nhắn khiến người khác khó hiểu nhưng Biện Bá Hiền đọc xong thì nở nụ cười. Gửi tin hồi đáp Lộc Hàm xong thì một lúc sau máy fax rè rè in ra một tờ giấy. Là giấy khám sức khỏe của cậu cách đây vài hôm. Biện Bá Hiền đến một bệnh viện tư khám bệnh, thực chất không hẳn là khám bệnh, cậu đến đó để xét nghiệm một vài thứ. Vì không thể đi lấy kết quả nên Biện Bá Hiền nhờ Lộc Hàm thông qua quan hệ thân thiết nhận giùm tờ giấy ấy, sáng nay thì có kết quả rồi.

Trúng số độc đắc – Biện Bá Hiền vừa trúng một tờ vé số cực lớn, định thông báo với Phác Xán Liệt thì thư kí gọi điện nội bộ vào thông báo đến giờ họp. Cậu cất tờ giấy kia vào ngăn tủ rồi mang hồ sơ đến phòng họp, suốt cả buổi chẳng nghe lọt tai được Phác Xán Liệt nói thuyết trình chữ nào. Vì trúng số mà, vui đến sắp lộ ra mặt rồi.

Buổi chiều tan làm, nắng còn chưa tắt hết, vẫn nhẹ nhàng gọi vào cửa sổ hắt trên sàn một khung sáng hình vuông. Biện Bá Hiền thu dọn đồ xong thì Phác Xán Liệt mở cửa ra, vui vẻ đón cậu về. Những ngày bình yên cứ lặng lẽ trôi qua khiến Biện Bá Hiền cứ ngỡ đây là một giấc mơ, một giấc mơ mà có quá mức hư ảo cậu cũng không muốn tỉnh lại. Có ai ngờ một người xa cách bấy lâu nay lại trở thành người cùng mình sống hạnh phúc ở thời điểm này đâu...

Phác Xán Liệt lái xe về nhà cha mẹ ruột cùng dự tiệc sinh nhật của con trai. Sáng nay anh mời ông bà đến dự tiệc, ông bà lại muốn là người tổ chức, buổi chiều hai người đến ăn là được rồi, còn nấu nướng để bên nhà bếp làm. Biện Bá Hiền không phản đối chỉ là cậu có chút tiếc nuối chai rượu vang đỏ ở nhà, lâu rồi cậu không uống cái gì ngon ngon. Khi ra về, anh không đón Phác Xán Dương theo cùng vì tối nay nhóc ấy sẽ ngủ cùng ông bà bên đó. Hôm nay nhà chỉ có hai người, Phác Xán Liệt thích thú chuẩn bị màn vận động cấm trẻ nhỏ trong đầu. Mấy ngày gần đây nhiều việc, anh thường hay đợi Biện Bá Hiền ngủ rồi lại sang phòng làm việc xem xét hợp đồng, nên chẳng có cơ hội gần gũi với Bá Hiền của anh gì cả.

Buổi khuya, sao mọc đầy trên trời, lấp la lấp lánh như một vũ trụ nhỏ. Biện Bá Hiền ngồi trên giường đọc truyện tranh đợi Phác Xán Liệt tắm táp. Đọc hết quyển truyện thì Phác Xán Liệt đi ra, trèo lên giường nằm xuống bên cạnh.

Thấy vậy cậu vươn tay tắt đèn, xoay người đối mặt với Phác Xán Liệt, có vẻ ngượng nên mặt ửng đỏ, thì thầm nói "Xán Liệt, chúng ta trúng số rồi"

Phác Xán Liệt thẫn thờ một lúc lâu mới hiểu trúng số mà Biện Bá Hiền nói là gì. Sau đó Biện Bá Hiền thấy mình bị ôm thật chặt vào lòng người kia, vòng tay Phác Xán Liệt vừa to vừa lớn bọc lấy cả người cậu, hai người áp sát đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng tim rộn ràng của Phác Xán Liệt, buồn cười nói "Vui lắm à?"

Phác Xán Liệt vừa dụi vào cổ cậu vừa cười khúc khích hệt như một đứa con nít "Anh vui lắm Bá Hiền, ngày mai em ngoan ngoãn ở nhà bảo hộ con trai nhỏ đi nhé"

Vậy là họ đã có đứa nhỏ thứ hai rồi. 

---- 

Vote đê~ :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net