Chap 6 Anh chỉ muốn cùng em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6 Anh chỉ muốn cùng em 

Biện Bá Hiền tranh thủ còn chút thời gian làm việc lau xong vài cái bàn, dọn sạch ly nhựa và thức ăn khách hàng bỏ lại. Vừa đúng giờ thì cậu tháo tạp dề rồi thay quần áo đồng phục ra, chạy nhanh chân đi đón nhóc con ở nhà trẻ. Hôm nay là ngày cuối cùng cậu làm việc ở cửa hàng ăn nhanh, ông chủ rất yêu quý Biện Bá Hiền nên ngày cuối cho cậu một số tiền thưởng, Biện Bá Hiền dùng số tiền này định mua thức ăn nấu một bàn cơm thịnh soạn cho nhóc con của mình.

Sau khi đón nhóc ấy và mua xong nguyên liệu thì đứng chờ ở trạm xe buýt, nhóc kia thích thú cái còi thổi kèn hình quả bóng trẻo trên cổ mình mà Biện Bá Hiền vừa mua cho, thổi inh ỏi suốt cả đường đi. Biện Bá Hiền lại cực kì hãnh diện vì ai đi ngang qua cũng nhìn nhóc ấy bằng ánh mắt sủng nịnh.

Trên xe buýt tan tầm có rất nhiều người, chen chúc một hồi hai người bọn họ mới có chổ ngồi. Biện Bá Hiền vô tình lướt qua tờ báo mà khách đi xe trước bỏ lại trên cái sọt đựng giấy, đầu tiên cậu chú ý tới mấy bộ trang phục cho trẻ em nên cầm lên xem. Không ngờ tờ giấy bên cạnh lại có một tin giật gân khác, Biện Bá Hiền chỉ nhìn tựa đề rồi thì trả tờ báo lại chổ cũ, tuy hành động rất bình thường nhưng im im như vậy mới thật đáng sợ.

|Phác Xán Liệt – Giám đốc Phác Gia kết hôn cùng nữ minh tinh Lục Tâm! Một đôi trai tài gái sắc của thời đại nay?|

"Cha~"

"Ừ?"

Nhóc kia gọi, thế nhưng khi cậu đáp lời thì lại nhe miệng cười tít mắt, lộ ra hai cái răng mới nhú lên cao. Nhóc ấy tiến lại gần hôn lên khuôn mặt cậu, để lại một dấu nước miếng bê bết. Biện Bá Hiền thấy con mình hôm nay đáng yêu cực kì, vừa dễ thương vừa biết quan tâm cậu đi. Có một đứa trẻ đáng yêu như vậy còn hơn cả trúng vé số.

Đã một tuần nay cậu và Phác Xán Liệt không gặp nhau, hay nói trắng ra là Phác Xán Liệt không đến tìm Biện Bá Hiền. Rõ ràng cậu không chuyển nhà, vẫn làm công việc cũ, vẫn để nhóc kia học ở trường cũ, chẳng thay đổi cái gì để không tìm ra, vậy mà trong tưởng tượng Phác Xán Liệt sẽ luôn quấy rầy cậu là hóa thành hiện thực Phác Xán Liệt cơm không ngó đi tìm hoa, kết hôn với người phụ nữ khác.

Biện Bá Hiền không biết bản thân cậu có buồn không, nhưng ít nhất cũng cho thấy rằng cậu vô cùng để tâm chuyện này, vô cùng không muốn nó xảy ra. Thực sự mong muốn tờ báo đó đưa tin vịt, hay chỉ là Cá tháng Tứ lừa gạt mọi người một phen.

Người tên Lục Tâm đó là một diễn viên hạng A, con của một gia đình hào môn thế tộc, vừa xinh đẹp, có tài diễn xuất, lại nghe người ta nói cô Lục Tâm đó là người lương thiện, tốt đẹp bên trong lẫn bên ngoài. Biện Bá Hiền đọc mấy dòng trên báo ấy có chút mơ hồ, trên đời này người hoàn thiện như vậy cũng có sao.

Thế nhưng sau đó, cậu quăng tờ báo ấy vào góc tối trong nhà, mặc kệ chuột tha mèo hửi cũng không bận tâm. Nếu Phác Xán Liệt kết hôn, vậy Phác Hiên sẽ không tới tìm cậu, cuộc sống cậu sẽ được yên ổn cho tới khi tìm được một nơi ở thành phố khác. Biện Bá Hiền thành thật tán thành suy nghĩ của mình, tự tán dương cậu thông suốt không ủy mị đau buồn .

"Cha~ đói quá đi"

"Ừ, đợi một chút"

Biện Bá Hiền nhìn nhóc con lắc lư trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, hai má phúng phính tròn vo như hai cái bánh bao. Thật ra... nếu Phác Xán Liệt ở đây hẳn sẽ cắn hai má của cậu, rồi tán thưởng trong lòng một câu đúng là cha nào còn nấy.

Lúc ăn xong cơm chiều, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ thì đã trời đã tối. Biện Bá Hiền vén chăn thả con trai vào trong, nhóc ấy còn chưa buồn ngủ hai mắt cứ mở thao tháo nhìn ngang ngó dọc, không lật người cũng lăn qua lăn lại. Phác Xán Dương có đôi mắt của Phác Xán Liệt, một đôi mắt to, đuôi mắt hơi xếch lên. Nhóc ấy còn có đôi môi của Biện Bá Hiền, hai cánh môi nhỏ xíu, hồng hào. Một đứa trẻ mang đầy đủ đặc tính của hai người cha, một kết tinh hoàn hảo cho tình yêu.

Biện Bá Hiền dọn dẹp trong nhà một lúc thì mang mấy bao rác xuống dưới lầu bỏ đi. Khu chung cư cậu ở không sang trọng, còn có một chút quá mức bình dân nên đèn hành lang chỉ có một bóng leo loét. Đi hết dãy hành lang mới đến thùng đựng rác, Biện Bá Hiền dồn mấy túi rác vào trong rồi đi trở lại nhà. Vừa quay lưng, đã có cái gì ập tới khiến Biện Bá Hiền xém hét lên, nhưng miệng cậu đã bị bịt chặt lại.

"Anh đây..." Giọng Phác Xán Liệt khàn khàn ngay bên tai, hơi thở của anh cứ thi nhau phả vào cổ Biện Bá Hiền. Phác Xán Liệt ôm chặt Biện Bá Hiền, mùi rượu bám vào quần áo xộc vào mũi cậu đến ngột ngạt khó thở "Anh đây, Bá Hiền..."

"Biết rồi"

"Anh không muốn kết hôn với ai cả, anh chỉ muốn sống với em..." Phác Xán Liệt bám vào Biện Bá Hiền như một con sâu, tay chân quấn lấy cậu như bạch buột, miệng cứ lầm bầm một câu đến nhứt tai.

"..."

"Bá Hiền, anh muốn sống với em mà..."

"Đi, mau đi về đi. Khuya muộn rồi, anh còn nhảm nữa chủ nhà đuổi tôi ra đường đấy"

Biện Bá Hiền đẩy Phác Xán Liệt ra khỏi người mình, mà con người nặng trịch ấy tứ bám riết lấy cậu không chừa một cái khe nào. Biện Bá Hiền mạnh tay xô một cái Phác Xán Liệt liền ngã nhào ra đất. Trông anh nằm trên nền đất đến thảm hại.

"Anh đi về đi! Khuya khoắt rồi biết không!"

"Bá Hiền..."

"Đi mau đi!"

Biện Bá Hiền gần như hét lên, sau đó xoay người bỏ đi. Cậu đi rất nhanh nên một người say như Phác Xán Liệt không thể đuổi kịp được. Nên khi anh tới trước cửa nhà Biện Bá Hiền cánh cửa đã đóng sập lại được một lúc. Phác Xán Liệt buồn bực nhìn cái cửa lạnh ngắt kia, anh tức giận đá một cái vào lan can bên cạnh rồi lặng lẽ bỏ đi.

Chờ cho đèn đuôi xe màu đỏ mất hút sau cua quẹo, Biện Bá Hiền mới quay người trở lại vào nhà. Người này không biết nguy hiểm là gì à? Đã uống rượu còn lái xe trong đường đêm như thế, muốn chết cũng phải tìm cách chết cho toàn diện chứ?!

Biện Bá Hiền tắt đèn trong nhà, chui vào trong chăn nằm cạnh nhóc con của mình, ôm nhóc ấy thật là chặt, đứa nhỏ mang hai dòng máu này một nửa được xem là một nửa của Phác Xán Liệt rồi, ôm nhóc ấy như thể Biện Bá Hiền đang ôm chính tình yêu của mình, tình yêu mà cậu dành cho Phác Xán Liệt.

Buổi sáng Biện Bá Hiền chuẩn bị xong balo cho nhóc kia đến trường thì nhanh chóng bế nhóc ấy ra khỏi nhà. Hôm nay đầu tuần là ngày đầu tiên Biện Bá Hiền đến công ty mới làm việc, cậu không thể nào không hồi hợp. Sau nhiều năm rồi mới tiếp xúc với một môi trường mới, nhiều người có địa vị học vấn vá cách cư xửa khác hoàn toàn so với những người ở quê hay nhưng người ở cửa hàng ăn mà cậu làm, bọn họ có tốt bụng hay không, có cư xử đúng hay không không phải cứ nhìn bên ngoài là được. Con người của hiện tại, chính là đặt mình lên trên hết, người khác ấy hả? Không biết họ đã quăng vào xó xỉnh nào rồi.

Biện Bá Hiền một tay vững vàng bế nhóc còn của mình, trên vai cậu đeo balo màu xanh của nhóc ấy, cậu còn mang theo balo cho mình nên có chút cồng kềnh. Khi Biện Bá Hiền mở cửa, một cái gì ươn ướt đã chạm vào cái trán láng bóng của cậu. Ban đầu Biện Bá Hiền còn ngờ rằng đó là phân chim, cứ tưởng ngày đầu đi làm đã xui xẻo như thế.

"Chào buổi sáng"

Giọng nói của Phác Xán Liệt vang lên ngay trên đỉnh đầu Biện Bá Hiền.

--- 

Giơ cao tinh thần câu view cho EXO và vote cho tớ =))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net