Chap 8 Không yên ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8 Không yên ổn 

Biện Bá Hiền khó hiểu nhìn Phác Xán Liệt. Anh ta nói đón cái gì chứ? Muốn bắt cóc con trai tống tiền cậu sao, chẳng lẽ anh ta không thấy ngoài cái nhà bé tí này và nhóc kia ra thì cậu không còn cái gì khác sao. Biện Bá Hiền cau có hỏi "Đón Xán Dương đi đâu?"

"Về nhà chứ đi đâu"

Phác Xán Liệt buồn cười nhìn Biện Bá Hiền, sau đó mặc kệ cậu có quan tâm hay không vẫn tiếp tục cởi áo của Biện Bá Hiền, dùng tay xoa nắn hai đầu nhũ hoa hồng hào. Cơ thể cậu tiếp xúc với bàn tay nóng rực ấy liền giật thoáng lên, cứ như bị một luồng điện truyền vào người, cảm giác tê tê.

"Đừng" Biện Bá Hiền cố tránh né bàn tay ma quái của Phác Xán Liệt, miệng lấp ba lấp bấp nói không thành tiếng, bỗng dưng sức lực cậu tiêu biến đi đâu mất. Cơ thể cậu cũng theo bàn tay của Phác Xán Liệt vuốt ve mà động tình.

"Đừng cái gì mà đừng"

Phác Xán Liệt đột ngột trở nên điên cuồng, chắc đã quá lâu anh không quan hệ với người nào cả. Cũng bởi vì anh muốn mình trong sạch, chỉ thực hiện việc giao hoan thân mật này với người anh yêu thương mà thôi. Vậy nên không tránh khỏi anh mạnh tay làm cả người Biện Bá Hiền ửng đỏ.

Quần bị kéo xuống ngang đầu gối, hơi lạnh xộc vào giữa hai khe chân làm Biện Bá Hiền nổi đầy gai ốc, cậu lập tức co người lại như một co sâu đo. Bộ dạng vừa buồn cười vừa đáng yêu.

"Thả lỏng anh mới vào được" Phác Xán Liệt thì thầm bên tai Biện Bá Hiền, bàn tay luồng xuống phía dưới chen vào đóa cúc nhỏ của cậu.

"Khốn nạn" Tuy rất là đau nhưng Biện Bá Hiền tức giận đến bật từ thô tục ra miệng, cậu nhấc chân đá vào bụng Phác Xán Liệt thật mạnh.

Tiếng cười của Phác Xán Liệt tràn ngập trong căn phòng nhỏ. Thế nhưng đây là lần thứ hai anh cùng Biện Bá Hiền ân ái nên có một chút lo lắng, lần đầu tiên của nhiều năm trước chỉ làm có một lần đã khiến Biện Bá Hiền sinh ra một đứa nhỏ, liệu lần này có phải sinh thêm một đứa nữa không.

Dù anh lẫn Biện Bá Hiền rất thích trẻ con nhưng hiện giờ không phải là lúc để có thêm một đứa trẻ nữa. Không phải anh không cần nó, anh chỉ lo rằng nó không tồn tại được lâu, bởi xung quanh vẫn còn nhiều mối nguy hiểm chưa được loại trừ. Có khi bọn họ hại nó, còn hại luôn cả Biện Bá Hiền.

Phác Xán Liệt tuy làm rất tận hứng mới thôi nhưng anh không xuất vào bên trong, lúc anh kết thúc thì trời đã tối om. Không khí bên ngoài bắt đầu se se lạnh, máy điều hòa trong căn hộ nhỏ của Biện Bá Hiền lại không hoạt động bao nhiêu nên vẫn thấy có một chút lạnh lẽo. Chiếc giường nhỏ chứa hai người lớn lúc này lại rất hiệu quả, Phác Xán Liệt ôm chặt Biện Bá Hiền vào lòng, cứ chốc chốc lại khẽ hôn lên cái trán láng bóng của cậu. Mà Biện Bá Hiền đã ngủ không biết trời trăng là gì.

"Anh không kết hôn đâu, bạn đời của anh chỉ có Biện Bá Hiền, duy nhất là Biện Bá Hiền mà thôi'

Không cần biết người nằm bên cạnh mình có nghe thấy hay không, chỉ cần anh nói ra thì anh sẽ giữ cho lời nói của mình trở thành sự thật.

Phác Xán Liệt ở lại với cậu đến tờ mờ sáng hôm sau anh mới đi. Lúc anh đi Biện Bá Hiền còn chưa thức dậy, dù rất muốn mang Biện Bá Hiền đi tắm nhưng mà nhỡ đâu động mạnh khiến cậu ấy tỉnh hoặc giả trong lúc tắm huơ tay huơ chân đụng trúng chổ không nên đụng thì phiền phức vô cùng. Vậy nên Phác Xán Liệt chỉ đơn giản hôn trán cậu rồi đi.

Hôn lễ sẽ cử hành vào buổi sáng hôm nay, chỉ tổ chức đơn giản nên không cần nhà thờ trang trọng, chủ yếu của cuộc hôn nhân này là mối quan hệ giữa Phác Gia và Lục Gia được công bố ra bên ngoài. Thứ tất yếu là khiến nó trở thành mối bận tâm của mọi người, còn người như anh và Lục Tâm chỉ là vật trang trí cho nó hoành tráng thêm thôi. Phác Xán Liệt đến nơi thì cô dâu đã trang điểm và mặc váy cưới xong cả rồi.

Nắng lên cao chiếu qua chiếc mành nhỏ bên cửa sổ soi thẳng vào cái nửa cái mông phơi bên ngoài của Biện Bá Hiền, qua một lúc lâu bởi vì quá nóng nên Biện Bá Hiền miễn cưỡng thức dậy. Cậu vẫn chưa tỉnh táo hẳn, chỉ ngồi ở trên giường nhắm hai mắt chờ cơn buồn ngủ xua tan đi hết.

"Cha~ Cha ~ Cha~"

Biện Bá Hiền cảm giác được mình nghe thấy nhóc con kia gọi cậu, một lúc sau còn cảm nhận được có cái gì đó lục đục chui vào lòng. Hết sức tỉnh táo mở mắt ra thì mắt gặp ngay nhóc ấy toe toét cười. Biện Bá Hiền kinh hỉ ôm con trai lên cao, hôn lên hai cái bánh mochi mũm mĩm kia.

"Xin chào---"

Ở bên cạnh giường xuất hiện một chàng trai trạc tuổi cậu, một người có đôi mắt ươn ướt như sương sớm và một nụ cười rất đẹp. Biện Bá Hiền giật nảy mình, chưa kịp mở miệng thì người kia đã lên tiếng trước.

"Tôi là Lộc Hàm, bạn của Phác Xán Liệt, cậu là Biện Bá Hiền đúng không?"

"Sao anh lại vào được đây? Anh là ai? Sao tôi phải tin anh?" Biện Bá Hiền vô thức lùi về sau, ánh mắt lẫn động thái của cậu vô cùng cảnh giác. Thật ra mà nói, ở thời điểm hiện tại cậu chỉ có thể tin tưởng một mình Phác Xán Liệt, người khác ai biết có dụng ý tốt xấu gì.

"Tôi đã đưa nhóc ấy đến đây, chẳng lẽ bạn của Phác Xán Liệt không đáng tin sao?"

Lộc Hàm đưa tay chỉ về nhóc con trong lòng Biện Bá Hiền, vậy nhưng Biện Bá Hiền cũng không có thiện cảm với cậu bao nhiêu. Lộc Hàm không nói gì nữa, im lặng lấy điện thoại ra gọi cho Phác Xán Liệt. Tuy đang chuẩn bị hôn lễ nhưng gọi một cuộc điện thoại hẳn không làm chậm trễ bao nhiêu đâu.

Đợi cho Phác Xán Liệt xác nhận thân phận của Lộc Hàm, Biện Bá Hiền cúp máy trả điện thoại cho Lộc Hàm, vẫn dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn Lộc Hàm, nghi ngờ hỏi "Sao anh lại ở đây?" Ý tứ chính là đây là nhà của tôi.

"Phác Xán Liệt nhờ tôi đến đưa nhóc ấy về với cậu" Lộc Hàm không bận tâm thái độ đó của Biện Bá Hiền, nhẹ nhàng đáp và đặt lên bàn bên cạnh một caramen cơm "Với cái này nữa, anh ấy nói hôm qua cậu không có ăn gì"

"Sao anh ta lại phải nói với anh?"

"Vì chúng tôi là bạn"

Lộc Hàm cảm thấy mất kiên nhẫn với người này. Thật ra quan hệ giữa Lộc Hàm và Phác Xán Liệt có một chút phức tạp. Ngày trước giữa hai người xém chút nữa đã xảy ra quan hệ, cũng bởi vì Phác Xán Liệt nhìn nhầm cậu thành Biện Bá Hiền. Mà người cậu yêu, Ngô Thế Huân lại là anh em tốt với Phác Xán Liệt. Vậy nên cũng tính cậu là bạn của Phác Xán Liệt được chứ nhỉ? Nếu nói vòng vo có khi lại gây hiểu nhầm, vậy cứ nói là bạn là đơn giản nhất.

Biện Bá Hiền gật nhẹ đầu coi như chấp nhận. Sau đó lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua, tiếp tục hỏi Lộc Hàm "Hôm qua nhóc ấy ở nhà anh à?"

"Phải. Nó cũng dễ thích nghi, không khóc nháo hay đòi gì" Lộc Hàm âu yếm nhìn đứa nhỏ trong lòng Biện Bá Hiền, đưa tay xoa xoa đầu nhóc ấy rồi nói "Không còn gì thì tôi về"

"Không tiễn"

Biện Bá Hiền nhìn bóng lưng Lộc Hàm đi về phía cửa, dáng vẽ lúc bước đi của Lộc Hàm có gì đó không ổn khiến Biện Bá Hiền cứ chòng chọc nhìn, mãi một lúc sau khi tiếng đóng cửa vang lên cậu mới nhận ra, người này bị tật ở chân.

Khi nhận ra điều này, Biện Bá Hiền cảm thấy có lỗi với Lộc Hàm. Người ta đã giúp cậu trong con nhỏ, còn đưa đón tận tình vậy mà Biện Bá Hiền vì một chút nghi ngờ đã tỏ thái độ với Lộc Hàm. Cậu vội đặt nhóc kia xuống giường rồi đuổi theo Lộc Hàm.

"Này"

"Có chuyện gì?" Lộc Hàm nghe tiếng gọi quay người lại, nở nụ cười với Biện Bá Hiền đứng ở cửa.

"Anh không vội thì ở lại dùng cơm với chúng tôi đi, dù sao tôi cũng nên cảm ơn anh"

"Không được rồi, tôi phải về ngay bây giờ"

Lộc Hàm gói gọn một câu rồi bỏ đi, chỉ để lại tiếng giày vang lên ở bậc cầu thang. Ngô Thế Huân vừa gọi điện đến, đang chờ cậu về nhà. Biết đâu Lộc Hàm ở lại, Ngô Thế Huân đốt nhà người ta thì sao. 

Suốt một ngày hôm đó Biện Bá Hiền ở lì trong nhà, nhóc con kia cũng không đến trường mẫu giáo. Trong lòng cậu cứ phập phòng không yên, Biện Bá Hiền lo sợ có gì đó bất an sẽ đến. Và quả thật, nó đang đến.

Buổi tối đó, trời mưa to lắm. Đường thì trơn trợt, sấm chớp ì đúng trên trời đen, đèn đường chớp tắt loe loét. Biện Bá Hiền nằm trong chăn nhưng không ngủ được, cho đến khi nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài thì cậu vội tốc chăn chạy ra xem.

Phác Xán Liệt thình lình xuất hiện trước mặt cậu bê bết máu và ướt sũng. 

---

Đề cao việc vote MAMA EXO =))) Tăng view cho CBX và vote cho tớ :'>>> hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net