chương 30: án mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Huy về quê một tuần thì nghề nghiệp cũng đi theo anh, ở cuối thôn có người chết, nghe đâu rất dữ dội, đến xác cũng không còn nguyên vẹn mà phân thành nhiều khúc. Trần Huy được đội hình sự mời đến xem giúp, danh tiếng của anh đối với người trong nghành hiếm ai mà không biết kể cả ở nơi hẻo lánh này.

Trần Huy có được thông tin đến hiện trường chỉ sau 1 tiếng kể từ khi có người báo án, anh xem qua một lượt, trong nhà có rất nhiều vết máu, đây có thể là hiện trường duy nhất, cửa không có dấu hiệu bị phá hoại chứng tỏ đây có thể là người quen của nạn nhân mới dễ dàng được nạn nhân mở cửa cho vào nhà. Trần Huy quan sát thi thể khẽ lắc đầu muốn nói gì rồi thôi.

Nạn nhân vừa tròn 17 tuổi, là con nhà không mấy khá giả, Tình Nghi học rất giỏi, từ nhỏ đã ý thức được mình mang hy vọng của cả gia đình nên càng cố gắng, trước Tình Nghi có một người anh trai sớm đã bỏ học phụ giúp ba mẹ, cả nhà chỉ trong chờ thành tích xuất sắc của cậu mong cậu nhóc có thể thoát khỏi cảnh nghèo hàn cơ cực. Tình Nghi học trường nội trú ở thành phố F, ba hôm trước có lịch nghỉ sau thi nên về nhà phụ giúp công việc không ai ngờ lại xảy ra cớ sự thế này.

" Thời gian tử vong vào khoảng 10 đến 12 giờ trưa hôm nay "

" Vào giờ này nghe bảo ba mẹ và anh trai nạn nhân đều đã đi làm, nạn nhân chỉ mới về nhà được vài hôm hàng xóm cũng ít khi gặp cậu ấy ". Viên cảnh sát mới vào nghề ở bên cạnh Trần Huy ghi ghi chép chép, so với mấy người ở đây Trần Huy cảm thấy tên này là nhiệt tình nhất mặc dù có hơi ngốc.

" Nguyên nhân tử vong... " Trần Huy liếc mắt sang tên nhóc đang ở bên cạnh từ lúc nào đã nhắm tịt mắt nắm lấy cánh tay mình. Cậu cảnh sát trẻ rất lâu không thấy Trần Huy lên tiếng tò mò mở mắt ra nhìn kết quả bị dọa một trận.

" Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, trước nay...trước nay chưa từng khủng khiếp như vậy "

Ý cậu ta nói là thi thể, Mạnh Uy mới tốt nghiệp trường cảnh sát đã được điều về đây nói là cho cậu ba tháng lấy kinh nghiệm, hai tháng nay cũng chỉ toàn gặp mấy vụ án cự cãi hay cao nhất là giết thú cưng trong nhà hiện tại thấy như vầy không run sợ mới là lạ, mấy người cảnh sát bình thường lười biếng cái gì cũng đến tay cậu kia còn không dám nhìn huống chi là người còn non nớt như cậu.

" Cậu như vậy có giống cảnh sát không?"

Trần Huy vừa nói vừa nhìn cái tay lạ lẫm vẫn còn đang đụng chạm mình, Mạnh Uy ngượng ngùng bỏ tay còn cười hi hi lấy lòng cho đỡ ngượng.

" Tôi nói cái này cậu sẽ còn kinh ngạc hơn hiện tại "

Mạnh Uy vốn sợ nhưng trách nhiệm công việc và tính tò mò lại vô cùng cao, vừa thấy Trần Huy ra hiệu ghé tai vào liền làm theo, chưa đầy nửa phút đã như muốn hét toáng lên " Anh nói...anh nói nạn nhân chết là do bị chặt đầu sao? Cậu ấy...cậu ấy đang sống liền bị chặt đứt đầu... "

Trần Huy gật đầu.

" Còn phải đem về xét nghiệm, rất có thể tay chân bị đứt rời trước, lúc cậu ấy vẫn còn sống "

Mạnh Uy cơ hồ nghe được thứ gì đó rất tàn nhẫn, trước đây cứ nghĩ những thứ này chỉ có trong phim không ngờ ngoài đời lại tồn tại một người biến thái độc ác đến như vậy " Cậu nhóc cũng chỉ mới 17 tuổi lại rất ngoan, sao có thể tàn nhẫn như vậy "

Trần Huy nhìn Mạnh Uy một lát sau đó nhàn nhạt nói một câu " Chưa từng nghe người còn đáng sợ hơn ma quỷ sao? Cậu sau này có thể còn gặp nhiều loại đáng kinh tởm hơn "

Trần Huy nói rất lâu vẫn không thấy Mạnh Uy trả lời, anh quay sang đã thấy tên nhóc kia từ lúc nào mắt đã đỏ hoe, muốn khóc nhưng không khóc " Nếu đã đồng cảm được với nạn nhân thì cùng tôi cố gắng tìm ra hung thủ, đừng dùng nước mắt "

Mạnh Uy nghe thế gật đầu một cái thật mạnh hít mũi nói " Được, nhất định tôi phải bắt được hung thủ "

Trần Huy cười cười " Tên nhóc hỉ mũi còn chưa sạch như cậu, đi "

" Đi đâu? "

Trần Huy đang đi cũng phải khựng lại, cái đuôi phía sau liền ngừng theo.

" Theo tôi đi gặp gia đình nạn nhân, cậu không phải là cảnh sát sao? Đây vốn là nhiệm vụ của cậu "

Mạnh Uy nghe nói lập tức gật gật đầu " Ò " một tiếng.

Vô cùng ngốc nghếch.

___________________________

" Cục em đi đâu? "

Trần Huy tối hôm qua đến khuya mới có thể về nhà vì lo cho vụ án, cảnh sát ở đây quả thật là có như không có, ai nấy đều muốn đẩy công việc sang cho người khác chẳng ai muốn nhận phần mình. Trần Huy trong lòng sôi sục cảm giác muốn bắt được hung thủ, trong đầu vẫn luôn hiện lên hình ảnh anh trai Tình Nghi đau thương đến quỳ xuống cầu xin mọi người phải bắt được hung thủ giết hại em trai mình, Trần Huy không những đồng cảm, còn là đồng cảm sâu sắc cho tấm lòng của một người anh người ba người mẹ. Bọn họ không làm thì anh làm, hơn nữa còn có Mạnh Uy thằng nhóc thông minh hơi thiếu mà nhiệt tình có thừa kia.

" Công chúa dậy rồi hả, Bin định đi mua một ít sữa chua ăn "

Trần Huy vỗ vỗ cái đầu vẫn chưa tỉnh hoàn toàn của mình gọi em trai " Vào đây, một lát anh hai mua cho, bây giờ anh hai đang theo một vụ án thời gian này ở nhà với ông bà đừng chạy ra ngoài nhiều có biết chưa "

" Vụ án lớn lắm sao công chúa" Trần Thiên nghe lời đi lại, tay đưa sờ lên trán anh hai đảm bảo anh không bị sốt mới buông ra sau đó liền lăng xăng chạy đi rót cho anh hai một ly nước.

Vụ án lần này Trần Huy cảm nhận được rất nguy hiểm, hung thủ rõ ràng là một tên biến thái vô cùng tàn nhẫn, người bị hại cùng tuổi với Trần Thiên, đứa nhỏ này rất sợ những thứ đó kể cho nó nghe không chừng tối ngủ lại gặp ác mộng nên anh quyết định không kể, để nó không biết lúc nào hay lúc đó.

" Ừm, rất nguy hiểm cục em không được chạy lung tung, thêm nữa ở đây rất nhiều gián đấy đi lung tung lại gặp đến lúc đó gọi anh hai cũng không có cánh cửa thần kỳ để cứu cục em "

Trần Thiên nghe đến gián có hơi giật mình. Con đó, thấy ghê!

" Anh hai nói thì Thiên nghe "

Trần Huy cười cười xoa đầu cục em, cũng không phải hiếm thấy nhưng em trai nhu thuận thế này cứ có cảm giác lạnh sống lưng " Em trai ai mà ngoan thế này, thật hiếm thấy "

Trần Thiên

Trần Thiên

Trần Thiên bỗng nhưng thấy có hơi chóng mặt, trong đầu cứ hay vang lên tiếng của anh hai, anh hai đứng trước mặt cũng có thể nghe thấy.

" Cục em sao vậy? "

Trần Thiên cảm thấy đây cũng chỉ là chuyện nhỏ có thể là ở với anh hai từ nhỏ nên quen thuộc tiếng của anh hai thôi, Trần Huy gọi một lát vẫn không thấy cục cưng nhỏ của mình trả lời, tay đưa lên vuốt vuốt vành tai em " Bin à "

Em trai nhỏ giật mình bị kéo về, tay đưa lên cầm chặt lấy tay anh hai, rõ ràng anh hai ở đây mà vẫn nghe thấy tiếng trong đầu.

" Em không sao anh hai "

Trần Thiên không thích làm anh hai lo lắng. Trần Thiên từ nhỏ bề ngoài trắng trẻo đáng yêu nhưng cái đầu đã biết nghĩ trước nghĩ sao, chơi đùa bị té sẽ tự mình vụn về dán băng không khóc nhưng chỉ cần anh hai bị xướt nhẹ đã muốn khóc bù lu bù loa, người khác nói xấu mình không sao nhưng có người nói nhẹ anh hai liền muốn cho một trận, mình có thể thèm nhưng anh hai không được thiếu ăn, có đồ ăn ngon liền nhường anh hai, học bài cũng học cạnh anh hai, uống nước cũng sẽ uống chung với anh hai, một cục kẹo cũng có thể cắn ra làm hai chia cho Trần Huy, thậm chí cả ba mẹ còn không biết cây thước anh hai hay đánh mông em là em tự đi mua, lựa loại gỗ cầm êm tay nhất dù đánh đau nhiều cũng không sao.

Trần Huy ôm em lên đi lại ghế ngồi xuống, Trần Huy cao hơn em còn hơn cả một cái đầu, anh đặt đứa nhỏ ngồi xuống rồi mới ngồi xổm bên cạnh, Trần Huy ngước nhìn em trai hỏi lại một lần nữa " Thật sự không có chuyện gì sao? "

Trần Thiên thấy anh hai ngồi dưới sàn ngay tức khắc lắc đầu đứng lên, Trần Huy hiểu ý đứa nhỏ liền ngồi lên ghế, vừa ngồi xuống ông con đã trèo lên đùi anh hai ngồi, hai chân cũng co lên gác vào đùi còn lại của anh rồi dùng tay ôm lấy.

" Không có gì đâu công chúa, thật đấy " Trần Thiên nói vô cùng chắc chắn lọt vào mắt Trần Huy lại thành nói dối tiến bộ.

" Thật thế nếu nói dối thì thế nào? "

Trần Thiên bị bắt bài không biết phải làm sao, bối rối đến chớp mắt liên tục " Không có thế nào hết anh hai "

" Ngon quá, anh hai hỏi một lần nữa thật sự không có chuyện gì sao? "

Trần Thiên suy nghĩ một lát liền dạ gật đầu, Trần Huy không ép được em chỉ có thể hôn nó vài cái xoa lưng an ủi " Có chuyện gì phải nói với anh hai, anh hai là anh trai của cục em nên phải có quyền lo lắng quan tâm cục em không phải ngược lại cục em lúc nào cũng lo nghĩ cho anh hai, hiểu chuyện như thế sao không áp dụng để không bị đòn mà suốt ngày cứ làm mình thiệt thòi. Nghĩ anh hai thật sự là con nít sao? "

Trần Thiên khẽ lắc đầu, không phải nghĩ anh hai là con nít nhưng mà muốn bảo vệ là muốn bảo vệ, không có gì ngăn được cả. Huống hồ ai lại nghĩ một người nổi giận khi mình làm sai có thể cầm roi đánh mình đến phát khóc là con nít chứ, không thực chút nào. Trần Huy xem em trai là bảo bối thì Trần Thiên cũng xem anh hai là cục cưng cần nâng niu.

" Cục cưng này hơi hung dữ chút xíu "

Trần Huy không quản em trai vừa nói gì cũng không hiểu nó nói gì, anh cười nhàn nhạt xoa lưng đứa nhỏ, Trần Thiên vui vẻ hưởng thụ sự cưng chiều quen thuộc ngẫu hứng thốt lên " Anh hai nói gì em cũng nghe hết "

Trần Huy có hơi dè chừng nhưng lại vô cùng hài lòng tán thưởng " Mặc dù có hơi lạnh sống lưng nhưng anh hai rất vui, nếu em ngoan dù thế nào anh hai cũng không nỡ la có biết chưa "

Trần Thiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net