Chương 42: Mình mơ thấy Tần Kiêu bảo mình yêu anh ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nơ

Đường Khê và Tần Kiêu đóng đô ở nhà suốt cả buổi chiều, không làm việc mà chỉ dính lấy nhau.

Cùng nhau ngồi trên sô pha xem phim, cùng nhau xuống lầu rót nước, cùng nhau vào bếp, cô nấu cơm, anh giúp rửa rau, rửa xong thì lẳng lặng đứng nhìn, cô đi đâu anh đi theo đó, thỉnh thoảng lại ôm hôn một cái.

Mỗi lần Đường Khê quay đầu lại đều nhìn thấy thân hình cao lớn của anh áp sát lại gần, cảm giác cứ như mình và anh đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt vậy.

Cô thích cái cảm giác khi quay đầu lại sẽ có người phía sau.

Ngày hôm sau, sau khi Tần Kiêu đánh răng rửa mặt thì đi đến mép giường, cúi đầu nhìn Đường Khê vẫn đang say giấc, do dự không biết có nên đánh thức cô hay không.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Đường Khê đã đặc biệt dặn dò anh hôm nay trước khi đi ra ngoài phải đánh thức cô, cô muốn tiễn anh đi làm.

Nhưng cô ngủ say như vậy, anh không nỡ làm phiền cô.

Anh đứng bên giường một lúc, ghé đầu đến gần rồi hôn lên vành tai cô, nhẹ giọng gọi: "Khê Khê, anh phải đi làm rồi."

Đường Khê bị giọng nói của anh đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn anh một cái rồi yên lặng nhắm mắt lại, như thể chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Tần Kiêu phì cười nhìn cô buồn ngủ không mở mắt nổi, đây là cái tiễn mà cô nói sao?

Anh vuốt tóc cô, trầm giọng nói: "Anh đi nhé."

Anh cầm lấy đồng hồ trên tủ đầu giường, tự mình đeo vào.

Đường Khê đột nhiên nhớ ra mình phải tiễn anh đi làm nên bật người ngồi dậy, đưa tay dụi mắt, cố gắng làm cho bản thân tỉnh ngủ.

Nghe thấy động tĩnh của cô, Tần Kiêu ngẩng đầu lên, thấy cô đã ngồi dậy thì gỡ dây cài đồng hồ vừa đeo xong ra.

Đường Khê dùng sức mở to hai mắt, vành mắt đỏ ửng vì dụi, vẫn không quên nói chào buổi sáng với anh.

Tần Kiêu: "Chào buổi sáng."

Đường Khê nhìn đồng hồ trên cổ tay anh, hỏi, "Vẫn chưa đeo được sao?"

"Chưa, hơi khó."

"Đưa em."

Đường Khê ngồi quỳ trên giường, hơi đổ người về phía anh.

Tần Kiêu đưa cổ tay đến trước mặt cô, Đường Khê cúi đầu giúp anh đeo đồng hồ, nói: "Cà vạt."

Tần Kiêu đưa cà vạt cho cô.

Cô ngửa đầu thắt cà vạt cho anh, một tay giữ cánh tay anh, nhìn anh từ trên xuống dưới rồi cong môi cười.

"Em cười gì vậy?"

Đường Khê gần như đã tỉnh ngủ, nghiêng đầu cười ngọt ngào, "Đẹp trai lắm."

Khóe môi Tần Kiêu nhếch lên, bẹo má cô một cái, nghiêm túc nói: "Em cũng rất đẹp."

Đường Khê cảm nhận được bầu không khí có qua có lại, cười hỏi: "Tối nay anh có về nhà không?"

Tần Kiêu nhướng mày, "Đương nhiên."

Giọng điệu hết sức đắc ý, mỗi lần Đường Khê thấy trên mặt anh có thêm một chút biểu cảm thì cô lại muốn cười.

"Vậy em sẽ về sớm nấu cơm cho anh."

"Không cần."

Đường Khê: "Thật sự không cần sao?"

Tần Kiêu nói: "Để dì Bạch làm."

"Nhưng em muốn tự làm."

Tần Kiêu mím môi nhìn cô không nói lời nào.

"Anh không thích đồ ăn em nấu sao?"

Tần Kiêu hết cách với cô, lần nào cô cũng nấu một bàn lớn, mặc dù rất thích nhưng anh không muốn cô vất vả như vậy.

"Cũng thích." Anh điềm nhiên nói.

Đường Khê bĩu môi, có chút mất mát.

Tần Kiêu sửa miệng, "Rất thích."

Đôi môi của Đường Khê ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Đuôi mắt cô cong cong, lộ ra má lúm đồng tiền làm người nào đó rung động không thôi. Tần Kiêu híp mắt, xoay người đi vào phòng tắm lấy bàn chải đánh răng.

Đường Khê thấy anh cầm cốc nước với bàn chải đánh răng đi ra khỏi phòng tắm thì dở khóc dở cười.

Sao lại muốn hôn nữa rồi?

Tần Kiêu đưa cho cô chiếc bàn chải đã được bóp kem đánh răng, Đường Khê nhướng mày, cố tình ngồi yên không cầm lấy.

Tần Kiêu cúi người, ánh mắt thâm thúy lặng lẽ nhìn cô, thấp giọng dụ dỗ: "Khê Khê, đánh răng, nhé?"

Đường Khê cố nén cười, cầm lấy bàn chải đánh răng, hờn dỗi nói: "Làm sao đánh răng được?"

Tần Kiêu dịch thùng rác sang bên này, đưa cốc nước tới cạnh môi cô, "Lát nữa em nhổ vào thùng rác, nào, hớp nước đi."

Đường Khê thật sự không biết tại sao anh có thể nghĩ ra được cách này, để cô vào thẳng phòng tắm không phải tốt hơn sao?

Cũng đâu phải cô không xuống giường được?

Cô hợp tác ghé vào mép giường đánh răng, vừa mới nhổ nước trong miệng ra, Tần Kiêu đã nhéo cằm cô đè xuống giường, mạnh mẽ lấp kín môi cô.

Một lúc sau, anh đứng thẳng dậy, lưu luyến không rời mà mân mê vành tai cô: "Anh đi nhé."

Đường Khê đỏ mặt ngồi dậy, sửa sang lại những chỗ nhăn nhúm trên quần áo của anh, gật đầu nói: "Anh đi đi, bảo tài xế lái chậm một chút, chú ý an toàn."

Tần Kiêu: "Ừ."

Đường Khê đột nhiên nhớ tới chuyện hợp tác giữa hai nhà Tần – Đường, liền hỏi: "Anh có gấp lắm không?"

Tần Kiêu: "Không gấp."

Đường Khê hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói: "Lúc trước chúng ta kết hôn, nhà họ Tần đã giúp đỡ công ty của nhà họ Đường rất nhiều. Lần trước anh bảo Lý Anh tạm dừng hợp tác với nhà họ Đường, hơn nữa còn để Lý Anh đến hỏi ý kiến ​​​​của em, em không hiểu lắm về chuyện công ty, nếu nhà họ Tần hợp tác với nhà họ Đường là do nguyên nhân khác, vậy cứ tiếp tục hợp tác. Nhưng nếu chỉ đơn thuần là vì anh kết hôn với em, thì em hy vọng sau này nhà họ Tần đừng hợp tác nữa."

Mặc dù cô cảm thấy sự hợp tác giữa hai nhà họ Tần và nhà họ Đường rất có thể là do năm đó nhà họ Tần nhận được sự giúp đỡ từ nhà họ Thẩm nên mới cảm thấy đồng cảm mà luôn hết lòng giúp đỡ nhà họ Đường.

Nhưng cô vẫn phải tỏ rõ thái độ, không muốn anh vì cô mà tiếp tục giúp đỡ nhà họ Đường.

Cô có chút bất an, nhà họ Tần đều là người tốt, không biết cô nói như vậy họ có cho rằng cô không có lương tâm, không có tình nghĩa hay không.

Sau khi nghe cô nói xong, Tần Kiêu không hề do dự: "Được, sau này nhà họ Tần sẽ không hợp tác bất kỳ hạng mục nào với nhà họ Đường nữa."

Trước đây nghe Lý Anh báo cáo chuyện Đường Khê bị chèn ép ở nhà họ Đường thì anh đã không muốn giúp đỡ đám người kia nữa, chẳng qua là anh không biết trong lòng Đường Khê đang nghĩ gì, anh sợ cô thương xót Đường Hưng Xương, cho nên mới chỉ tạm dừng hợp tác mà không phải làm tới cùng.

Bây giờ Đường Khê đã mở miệng nói không muốn anh giúp nhà họ Đường, vậy anh cũng không có lý do gì để tiếp tục hợp tác với bọn họ.

Đường Khê ngạc nhiên, cô vốn cho rằng loại chuyện có thể khiến người khác đàm tiếu như thế này thì ít nhất anh cũng phải cân nhắc cẩn thận, nhưng nào ngờ anh lại có quyết định dứt khoát như vậy.

"Anh... Anh không suy nghĩ thêm sao?"

Tần Kiêu: "Không phải em đã quyết định rồi sao?"

Đường Khê: "Anh nghe theo em?"

Tần Kiêu nhìn cô, hỏi ngược lại: "Trừ em ra, anh và nhà họ Đường còn có quan hệ gì khác à?"

Đường Khê lắc đầu, trước khi liên hôn thì nhà họ Tần và nhà họ Đường vốn chẳng dính dáng gì nhau.

"Cho nên, nếu em đã không mong anh hợp tác thì sao anh phải cố chấp làm gì." Anh cũng không phải hội trưởng hội từ thiện.

Bởi vì cô không muốn anh hợp tác với nhà họ Đường nên anh sẽ không hợp tác.

Thế mới nói, Tần Kiêu giúp đỡ nhà Đường chỉ đơn giản là vì cô.

Hoàn toàn không phải bởi vì quá khứ sa sút trước kia của nhà họ Tần mà muốn giúp đỡ nhà họ Đường.

Tần Kiêu thấy cô nghiêng đầu liền biết cô suy nghĩ nhiều, anh khẽ nhíu mày, vỗ nhẹ đầu cô, giọng điệu có chút khó chịu: "Em cứ ngẫm lại đi, lý do tại sao anh phải giúp nhà họ Đường. Anh đi làm đây."

Đường Khê: "..."

Ngẫm lại lý do tại sao anh muốn giúp đỡ nhà họ Đường.

Thật ra thì không cần ngẫm nữa.

Thái độ của anh đã thể hiện rất rõ rằng anh không quan tâm đến việc người ngoài nghĩ gì, anh giúp nhà họ Đường chỉ vì đó là người nhà ruột rà của cô.

*

"Cậu thật sự đã bảo Tần Kiêu không cần giúp đỡ nhà họ Đường nữa sao?"

Trong studio, Tô Chi vui mừng vỗ tay sau khi nghe những gì Đường Khê nói: "Đáng lẽ phải làm thế này từ lâu rồi, sao có thể để cái đám xấu xa kia hưởng lợi từ cuộc hôn nhân của cậu với Tần Kiêu chứ."

Đường Khê vẫn hơi lo lắng, "Không biết nhà chồng mình sẽ nghĩ như thế nào nữa."

Lúc đầu nhà họ Tần tìm đến nhà cô để liên hôn, có lẽ là bởi vì cảm thấy hoàn cảnh nhà họ Đường lúc đó rất giống với nhà họ Tần của nhiều năm trước, vì vậy sinh ra cảm giác đồng cảm.

Đều giống nhau ở chỗ là công ty gia đình gặp sự cố, chỉ có thể dựa vào việc liên hôn của con gái mình.

Tô Chi nói: "Không phải người lớn bên đó chẳng mấy quan tâm đến chuyện của công ty sao? Chồng cậu đã quyết định rồi còn gì, người nhà họ Tần sẽ không nhúng tay vào."

Đường Khê gật đầu, "Chuyện không nhúng tay là chắc chắn rồi, người lớn trong nhà không quản được Tần Kiêu."

"Đợi đã."

Tô Chi đột nhiên giơ tay lên.

"Làm sao?"

Tô Chi: "Cậu vừa mới nói cái gì?"

Đường Khê: "Chắc chắn sẽ không can thiệp."

"Không phải cái này, câu kế."

"Người lớn trong nhà không quản được Tần Kiêu."

"Đúng, chính là câu này." Tô Chi đập tay, "Không phải lúc trước cậu bảo rằng nhà chồng cậu cảm thấy cậu hiền lành, ngoan ngoãn, tính tình tốt nên mới chọn cậu là con dâu sao?"

Đường khê gật đầu, "Đúng vậy."

"Người lớn trong nhà không quản được Tần Kiêu, vậy tại sao Tần Kiêu lại nghe lời bọn họ mà lấy cậu?"

Đường Khê sững sỡ, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, còn chưa kịp suy nghĩ nghiêm túc thì Tô Chi đã tiếp tục nói: "Cho nên, nhất định lúc đó Tần Kiêu đã có ấn tượng với cậu rồi, vì vậy mới muốn kết hôn với cậu. Giống như việc ba cậu luôn ép cậu đi coi mắt, mặc dù bị ép nhưng cuối cùng cậu lại thích con người của Tần Kiêu, cảm thấy anh ta rất tốt nên mới gả cho anh ta."

Đường Khê gật đầu, cảm thấy cô ấy nói rất có lý.

"Thật ra......"

Tô Chi: "Thật ra cái gì?"

Đường Khê đáp: "Mình cảm thấy lúc này Tần Kiêu có hơi thích mình."

Tô Chi kích động nói: "Sao sao sao."

Đường Khê ngẫm nghĩ, chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc: "Mình cũng không biết phải nói như thế nào nữa, chỉ là cảm giác anh ấy đối với mình rất tốt."

"Tốt quá còn gì? Hai cậu vốn dĩ là vợ chồng, không phải vợ chồng thì tình cảm là quan trọng nhất sao?"

Đường Khê thở dài, không biết phải nói như thế nào với Tô Chi.

Cô cố gắng sắp xếp lời nói của mình: "Mình chỉ muốn sống thật yên ổn. Anh ấy đối xử tốt với mình, mình cũng đối xử tốt với anh ấy, bởi vì chúng mình là người nhà của nhau. Nhưng mình rất sợ, nhỡ có một ngày tình cảm của anh ấy vượt quá mức thì mình phải hồi đáp như thế nào đây? Chi tử à, mình thật sự sợ lắm."

"Mình biết, mình có thể hiểu."

Tô Chi vươn tay ôm lấy cô, "Có phải cậu sợ bản thân một khi yêu Tần Kiêu, sẽ giống như mẹ cậu không?"

Đường Khê cúi đầu cười nhạt: "Mình sẽ không giống bà ấy. Bà ấy vì Đường Hưng Xương mà bất chấp tất cả, trước lúc mất vẫn nói với mình rằng bà ấy và Đường Hưng Xương thật lòng yêu nhau. Mình chưa bao giờ mong chờ cái thứ gọi là tình yêu, mình không thể yêu anh ấy được."

Tô Chi vỗ vai cô rồi nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, sống cho hiện tại, bước từng bước một."

Đường Khê đứng dậy khỏi lòng ngực Tô Chi, ậm ừ vỗ ​​vỗ mặt mình: "Cũng phải, gần đây trạng thái tinh thần của mình không được tốt, luôn nằm mơ."

Tô Chi: "Cậu không ngủ đủ giấc sao? Mơ thấy cái gì?"

Đường Khê tùy ý nói: "Vừa mới nói đó, mình nằm mơ thấy Tần Kiêu bảo mình yêu anh ấy."

Nói xong, chính cô cũng bật cười: "Chắc là mấy ngày nay luôn nghĩ đến chuyện của mẹ, cảm thấy tình yêu không hề đáng tin, cho nên ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, chúng ta đổi chủ đề khác đi."

Khóe môi Tô Chi mấp máy, nhìn sắc mặt của Đường Khê, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Cô ấy cảm thấy có khả năng cao là người chị em cứng mồm cứng miệng của mình sắp vả đau mặt rồi.

Những thứ như tình cảm này, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc rõ ràng.

Cô ấy có thể là người đầu tiên chạy đến bên cạnh ôm lấy Đường Khê mỗi khi cô bị tổn thương, có thể là người đầu tiên chạy đến bảo vệ Đường Khê mỗi khi cô bị bắt nạt, nhưng tình yêu là thứ cô ấy không có, cho nên vẫn đứng bên ngoài không xen vào thì hơn.

-----‐---------

Góc không liên quan:

Mọi người vào page Góc nhỏ của Nơ ủn mông truyện zhihu nho ~

Ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, bà mai giới thiệu cho tôi một kẻ s.át nhân.

Sau khi bị tôi phát hiện, ánh mắt bà mai né tránh: "Hiện giờ cậu ấy đã thay đổi rồi... Không còn g.iết người nữa."

Đến khi bạn tôi biết chuyện thì luôn miệng nói việc này quá đ.iên rồ, nhưng tôi đã chủ động thêm bạn với anh sau khi xem ảnh của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net