P01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu] Chú Hổ tôi chăm có vẻ thích tôi [01/03]

Tác giả: 不忆杭州

Thể loại: Hiện đại, Người x Thú, Ngọt sủng, Hài hước, HE

**Tiêu đề do editor đặt dựa trên nội dung truyện, bản edit chỉ đúng khoảng 80% do mình không biết tiếng Trung, nếu có sai sót mong mng góp ý cho mình nhé

✿︎ Tui chỉ đăng truyện trên Facebook và Wattpad [Milky Wayyaw], Wattpad sẽ được update sau để tránh bị reup nha

___________________

Văn án

Tôi là một nhân viên chăm sóc, và gần đây chú hổ trong vườn có chút không thích hợp.

Ví dụ như nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

Hoặc là nó sẽ đập mạnh vào kính khi cho ăn.

Ánh mắt kia như là muốn ăn thịt người vậy.

Tôi rất sợ hãi, vội vàng từ chức về nhà.

Nhưng đêm đó, chú hổ này đột nhập vào nhà tôi.

1

Tôi là một nhân viên chăm sóc động vật.

Sau khi nhậm chức, cấp trên giao cho tôi công việc là chăm sóc Hổ Vương.

Trước khi nhậm chức, tôi đã xem qua rất nhiều video về hổ trên mạng.

Cách một cái màn hình internet, suy nghĩ trong lòng tôi chính là: không phải chỉ là một con mèo bự thôi sao, quá đáng yêu, chỉ muốn sờ sờ!

Nhưng khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy Hổ Vương, nội tâm bỗng nảy sinh một cảm giác sợ hãi không rõ lý do.

Bởi vì nó thực sự quá to lớn, gấp đôi một con hổ bình thường, xa xa nhìn lại trông giống như một ngọn núi nhỏ.

Nhìn tấm kính chống đạn dùng để cách ly, tôi lập tức yên tâm hơn.

2

Tôi tận tâm chăm sóc Hổ Vương, qua một thời gian sống chung, tôi cảm thấy nó chỉ là phiên bản của một con mèo bự.

Cũng sẽ mê mẩn cỏ bạc hà, thích nằm phịch xuống mặt đất phơi nắng, hoặc ôm quả bóng yêu thích không muốn buông tay.

Nhưng một tháng sau, tôi dần dần cảm thấy nó có chút không thích hợp.

Khi tôi dọn dẹp chuồng hổ, nó luôn nhìn tôi chằm chằm.

Ánh mắt kia cứ như mũi nhọn đâm vào lưng vậy.

Trước kia nó không như thế này, chỉ biết nằm trên mặt đất ngủ trưa.

Tôi run sợ trong lòng, nhưng nhìn tấm kính chống đạn, tôi chỉ có thể cố gắng trấn an bản thân và tiếp tục làm việc.

Nhưng hôm nay khi đang cho Hổ Vương ăn, nó đột nhiên đập mạnh vào lớp kính.

Thậm chí còn muốn chạy lấy đà từ xa để nhảy qua đó.

Nhìn Hổ Vương có thể nhảy tới độ cao gần mười mét và đôi mắt hổ cực kỳ sắc bén, cuối cùng tôi cũng hoảng sợ.

Lúc này, tôi thực sự cảm thấy nó có linh tính giống con người.

Như một vị quân vương bễ nghễ thiên hạ, từng bước một tiến về phía con mồi của mình.

Tôi quá sợ hãi, vội vàng chạy đến chỗ nhân sự để xin nghỉ việc.

Sau đó chạy về nhà mà không ngoảnh đầu lại.

Thật là đáng sợ.

3

Sau khi trở về căn nhà an toàn và thoải mái, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Con hổ đó dù lợi hại đến đâu cũng sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi sở thú được.

Buổi tối sau khi tắm rửa xong, tôi vừa ăn trái cây vừa xem TV, khỏi phải nói có bao nhiêu nhàn nhã.

Lúc này, một tiếng động bất ngờ phát ra từ cửa sổ.

Tôi nghi hoặc quay đầu lại, thấy được hình ảnh cả cuộc đời đều khó quên ——

Con hổ đó đuổi đến đây!

Hơn nữa còn chuẩn xác tìm được nhà tôi.

Lúc trước ham rẻ nên tôi chỉ thuê một căn hộ cũ.

Tôi sống ở tầng năm, đối với Hổ Vương mà nói thì độ cao này quá đơn giản.

Tôi xụi lơ trên mặt đất trong nháy mắt.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn nó dùng móng vuốt mở cửa sổ, sau đó nhảy vào một cách khéo léo.

Hổ Vương từng bước đi về phía tôi, điềm tĩnh như dạo chơi trong vườn, dáng hổ tuyệt đẹp.

Nhưng tôi chẳng thèm để ý mấy chuyện này, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ —— bà ơi con sắp đến rồi đây.

Không nghĩ tới chỉ nhận lời làm nhân viên chăm sóc thôi cũng có thể mất m*ng.

Tôi từ từ nhắm mắt, hy vọng con hổ này nể tình tôi đã nuôi nó một tháng mà để lại cho tôi chút thể diện trước khi ch*t.

Nhưng đợi một hồi lâu, cơn đau trong tưởng tượng vẫn không đến.

Tôi nghi ngờ mở mắt ra.

Lại thấy Hổ Vương đang nằm sấp trên mặt đất, lấy tay chống cằm, nhìn tôi đầy hứng thú.

……

Giờ khắc này, trong nội tâm tôi không khỏi dâng lên một ý tưởng vớ vẩn: con hổ này không phải là thành tinh rồi chứ.

Nó bất động, tôi cũng không dám động.

Sau khi nhìn nhau hồi lâu, nó vẫn không nhúc nhích.

Hiện tại đã là mười một giờ đêm rồi, tôi thật sự không chống nổi nữa.

Thế mà ngủ quên.

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như có ai đó bế tôi lên giường, còn rất tri kỷ mà đắp chăn cho tôi.

4

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, trong phòng đã không còn bóng dáng Hổ Vương nữa.

Tôi vỗ vỗ mặt, tự hỏi liệu mọi chuyện đêm qua có phải chỉ là một giấc mơ không.

Mãi đến khi nhìn thấy lông hổ rơi bên cửa sổ, tôi mới chấp nhận sự thật.

Hôm qua chỉ mới nói với HR rằng tôi từ chức khẩn cấp, vẫn chưa làm xong các thủ tục.

Cho nên trước mắt cũng không được nhận tiền lương.

Tôi nhìn 2000 tệ còn sót lại trong thẻ mà rầu không chịu nổi.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là mẹ tôi gọi đến.

Tôi không muốn nhận.

Mỗi lần tìm tôi bà ấy đều khóc lóc, đòi tiền.

Khi đó vừa mới tốt nghiệp, tôi ngây thơ nghĩ rằng trong nhà thật sự không còn tiền, nghèo đến mức không mua nổi thức ăn.

Đến khi năm ngoái về nhà, tôi vô tình nghe được bố mẹ nói: “Con gái dù sao cũng sẽ đi lấy chồng, thừa dịp trước khi nó lập gia đình thì xin càng nhiều càng tốt.”

“Để dành cho tiểu Triệu mua nhà.”

“Con nhóc ch*t tiệt đấy một tháng đưa có 4000 tệ, chỉ biết tận hưởng mà không lo cho chúng ta. Không phải là nó lén lút đi chơi với bạn bè hay là tiêu tiền cho đàn ông đấy chứ.”

Khương Triệu là em trai của tôi.

Nghe được những lời này, lòng tôi tức khắc lạnh lẽo.

Khi vừa tốt nghiệp, tiền lương của tôi chỉ có 6000 tệ.

Tiền thuê nhà 1000 tệ, tôi ở trong một căn phòng đơn nho nhỏ.

WC, phòng bếp phải dùng chung.

Vì muốn gửi thêm nhiều tiền cho gia đình, mùa hè nóng gần 40 độ cũng không dám bật điều hoà.

Cứ sống tằn tiện như thế, mỗi tháng đều kiên trì gửi về nhà 4000 tệ.

Nhưng đến miệng bọn họ lại là thích hưởng thụ.

Tôi đã 25 tuổi, trong thẻ cũng chỉ còn 2000 tệ.

Bây giờ tôi đã học được cách thông minh hơn, mỗi tháng chỉ gửi về 2000, còn lại thì không quan tâm.

Điện thoại cứ reo không ngừng, nghĩ có lẽ là có việc gấp nên tôi đành ấn nút trả lời.

Mới vừa bắt máy, âm thanh khóc nức nở của mẹ tôi lập tức truyền tới: “Khương Tư Tư, ba con mắc bệnh cần 20 vạn, trong nhà thật sự không còn, con nghĩ được biện pháp nào không.”

Tôi hờ hững đáp: “Không phải vẫn còn tiền tiết kiệm để mua nhà cho Khương Triệu sao?”

Bà nghẹn họng một chút, không hài lòng nói: “Sao mày lại nói chuyện với mẹ như vậy, sau này em trai còn phải lấy vợ, sao mày có thể nhẫn tâm như vậy!”

Tôi cau mày: “Mấy năm nay các người luôn biết rõ mà? Tôi chẳng tiết kiệm được bao nhiêu, mọi người đi vay đi mượn gì đó đi, luôn luôn có cách.”

Sau khi nói xong tôi liền cúp máy, hơn nữa còn kéo số của bà ấy vào danh sách đen.

Vài phút sau, trên Wechat có một tin nhắn thoại gửi tới, ý tứ đại khái là: nếu tôi không đưa tiền thì sẽ đến chỗ tôi làm việc ầm ĩ cho mọi người đều biết, ai cũng đừng mong sống yên ổn.

Cùng lúc đó, một cuộc điện thoại khác lại đến, tôi bực bội mắng một câu: “Còn chuyện gì nữa.”

Chỉ là đến khi nhìn rõ lại ngây ngẩn cả người, là giám đốc sở thú gọi đến.

“Xin chào Khương tiểu thư, Hổ Vương mà cô phụ trách bây giờ rất cáu kỉnh.”

“Cô có thể đừng từ chức, tiếp tục làm việc không?”

Tôi sửng sốt, nhưng nhớ đến bộ dạng hung tàn của nó ngày hôm qua, vẫn từ chối không chút do dự: “Không được đâu.”

“Chúng tôi có thể cung cấp mức lương 30 vạn mỗi tháng.”

Tôi do dự.

Bởi vì tin nhắn mới nhất của mẹ tôi là: “Đưa cho tôi 20 vạn này, chúng tôi sẽ coi như chưa từng sinh ra cô.”

5

Ngày hôm sau, tôi đúng giờ đi đến vườn bách thú.

Khi vừa mới đến chuồng hổ, giám đốc vườn thú đã nồng nhiệt tiếp đón tôi, sau đó nói: “Hổ Vương đang trong kỳ động dục, khoảng thời gian này vất vả cô chăm sóc rồi.”

Tôi ngây ngẩn cả người, trong…… kỳ động dục?

Nhưng buổi sáng ông đâu có nói chuyện này!

Tôi có chút sợ hãi.

Ông chủ sở thú nhìn vẻ mặt của tôi, an ủi nói: “Đừng lo lắng, chúng tôi đã từng làm thí nghiệm, với độ dày và chiều cao của tấm kính chống đạn trong vườn, một con hổ bình thường không thể nào nhảy qua được.”

Nghe lời thề son sắt đảm bảo độ an toàn của ông chủ sở thú, lại nghĩ đến 20 vạn kia, trong lòng tôi có thêm chút tự tin.

Chỉ cần kiên trì trong vòng 1 tháng là được rồi.

Một tháng sau là có thể cắt đứt quan hệ với bọn họ.

Ông chủ nói tên của Hổ Vương là Hổ Sâm, khi tôi chăm sóc thì có thể gọi tên nó.

Tôi gật đầu tỏ ý đã biết.

Việc chăm sóc cho Hổ Sâm thực ra rất đơn giản, chỉ cần phụ trách đút cho nó ăn ba bữa một ngày.

Trong kỳ động dục thì nó cũng chỉ hơi gắt gỏng, ngoài ra cũng không khác gì.

Tôi cẩn thận điều khiển máy móc đặt đồ ăn xuống.

Nhìn Hổ Sâm bị đồ ăn thu hút sự chú ý, tôi cười khẽ, hoá ra việc này cũng không khó như trong tưởng tượng.

Sau khi đưa đồ ăn xong, tôi xoay người chuẩn bị đến căn tin để ăn cơm.

Trước khi đi theo bản năng liếc nhìn Hổ Sâm một cái.

Một cái liếc mắt này, tim tôi lập tức nhảy lên cổ họng.

Hổ Sâm biến mất.

Tôi hoảng hốt nhìn khắp khu vườn, nhưng không thấy bóng dáng nó đâu cả.

Ngay lúc này, đột nhiên có người chọc chọc vào lưng tôi.

Tôi cứng ngắc xoay người lại, khuôn mặt hổ phóng to của Hổ Sâm hiện ra trước mắt.

Nó gầm nhẹ một tiếng rồi đẩy tôi ngã xuống đất.

Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức —— hơi thở của nó phả khắp mặt tôi.

Tay chân tôi run rẩy không ngừng, giọng nói cũng nghẹn lại trong cổ họng, không dám hét lên vì sợ chọc giận nó.

Hổ Sâm ngửi trên người tôi vài cái, ngay sau đó, nó vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt tôi.

Những chiếc gai nhỏ quét qua khiến mặt tôi phát đau.

Sau đó tôi không biết chuyện gì xảy ra nữa, bởi vì tôi đã hôn mê.

6

Đến khi tỉnh lại, tôi đã ở trong nhà mình.

Chắc là ông chủ vườn thú đã đưa tôi về.

Nhìn căn phòng quen thuộc, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Mình vẫn còn sống.

Mở điện thoại lên, tôi thấy ông chủ đã phê chuẩn cho tôi nghỉ phép một tuần, dù sao đây cũng xem như là tai nạn lao động.

Chỉ là không biết vì sao, cả trên giường và trên người tôi đều dính đầy lông hổ.

Không lẽ là bị dính vào khi té xỉu?

Bây giờ mới là buổi chiều, tôi xuống giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Rửa mặt xong, tôi nhíu mày thật chặt, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Trong không khí có một mùi cháy khét.

Tôi đi theo mùi hương vào nhà bếp.

Đến khi nhìn rõ, cả người đều mông lung.

Phòng bếp của tôi ngay lúc này có một người đàn ông cao lớn đang đứng trong đó, với tai hổ và đuôi hổ dài.

Có vẻ như hắn đang nấu ăn.

Nhìn hoa văn quen thuộc trên đuôi hổ, tôi có một loại dự cảm vớ vẩn.

Người đàn ông này không phải là Hổ Sâm đấy chứ?!

Tôi thử gọi một tiếng: “Hổ Sâm.”

Ngay lập tức, chiếc đuôi hổ của người đàn ông dựng thẳng lên, sau đó im lặng xoay người lại, trong tay vẫn còn đang cầm một cái xẻng đảo đồ ăn.

Mặt mày người đàn ông sắc sảo, ngũ quan thâm thuý mê người, trông có vẻ là người không dễ bị lừa.

Hổ Sâm vẫy chiếc xẻng về phía tôi, đang định nói gì đó thì chiếc tai hổ của hắn đột nhiên giật giật.

Ngay sau đó, hắn ném chiếc xẻng đi, nhanh chóng lao về phía tôi, bảo vệ cả người tôi trong lồng ngực.

Gần như cùng lúc, tôi nghe được bùm một tiếng, phòng bếp nổ tung.

……

Tôi âm thầm rút lại đánh giá về vẻ ngoài thông minh của hắn.

Sau vài phút, tôi liếc nhìn phòng bếp.

Chiếc nồi vỡ tan tành, may mắn là bình gas được cất trong tủ bát, bằng không thì hôm nay một người một hổ đều phải trả giá ở đây.

Sự vui mừng qua đi, lửa giận của tôi bùng lên.

Chính là cái loại cảm giác khi nuôi mấy con mèo nhỏ mà bị nó báo.

Vì thế tôi quay lại nhìn về phía đầu sỏ gây tội, nhưng chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả.

Tôi nghi hoặc, khoé mắt lại nhìn thấy con hổ nào đó đã biến về nguyên hình đang lo lắng co rúm lại trong góc.

Hai cái tai cụp xuống, cái đuôi cũng không dám vẫy nữa, dùng đôi mắt dè dặt đáng thương nhìn tôi.

Hoá ra cũng biết mình vừa gây chuyện à.

Nhưng nhìn bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu này của Hổ Sâm, cơn giận của tôi hoàn toàn biến mất.

Lại đột nhiên nhìn thấy bộ lông xinh đẹp mượt mà của hắn đã cháy trụi một mảng.

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, tôi lập tức lấy hộp thuốc đến bôi cho hắn.

Nhìn hổ lớn bị phỏng đến chảy máu, tôi đau lòng không chịu được.

Hổ Sâm thấy cảm xúc của tôi đã thay đổi liền vội vàng chạy đến nịnh nọt dụi đầu vào chân tôi cọ cọ.

Trong lúc bôi thuốc, chiếc đuôi của hắn cứ đung đưa qua lại, rất đáng chú ý.

Thế nên vừa bôi thuốc xong, tôi liền tóm lấy cái đuôi của hắn.

Từ khi biết được Hổ Sâm có thể biến thành người, tôi cũng không còn sợ hắn như trước.

Có lẽ là do con người có suy nghĩ, sẽ không dễ dàng tấn công người khác.

Lông đuôi hổ vừa mềm vừa mượt, cũng rất linh hoạt, tôi cuộn nó thành đủ loại hình dạng, thích thú vô cùng.

Trước kia nhìn chú hổ qua lớp kính, tôi đã rất muốn chạm vào cái đuôi của nó.

Không ngờ rằng có một ngày điều đó thực sự xảy ra!

Nhưng chưa được bao lâu, Hổ Sâm đứng dậy rút cái đuôi ra.

Vẻ mặt tôi mong mỏi, bất mãn ngẩng đầu, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tôi giật mình choáng váng.

Hai mắt Hổ Sâm đỏ bừng, tính tình trở nên nóng nảy thấy rõ.

Hắn ném cho tôi một cái nhìn thâm trầm và kiềm chế, sau đó nhanh chóng rời đi.

Mãi đến khi hắn đi rồi, tôi mới chợt nhận ra hiện tại Hổ Sâm đang trong kỳ động dục.

Mà chạm vào cái đuôi của hắn tương đương với việc……

Mặt tôi đỏ bừng trong tức khắc.

Ôiii xấu hổ ch*t mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net