Chương 3: Bạn trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cẩm Hi

Beta: Cẩm Hi

Lúc tin nhắn đến là đêm hôm qua —— không, lúc đó đã qua 12 giờ, phải nói là rạng sáng hôm nay mới đúng.  

Diệp Dung nhìn thời gian trên di động —— hiện tại là 10 giờ sáng.  

Diệp Dung không ngờ muộn vậy rồi mà anh còn chưa ngủ, không biết bây giờ còn thức không, do dự một lát, vẫn là không nên gọi điện, chỉ tin nhắn lại:

"Chú nhỏ khi nào thì đi được ạ? Chúng ta cùng đi."  

Tin nhắn vừa gửi đi được vài phút, di động đã lập tức vang lên —— Diệp Dung nhìn là dãy số lạ vừa rồi, liền bắt máy.  

Giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ vang lên, "Dạ? Chú nhỏ ạ?" lập tức truyền tới tai của người đàn ông ở đầu kia điện thoại, thanh âm nhẹ nhàng lại có chút mơ màng giọng mũi, quả nhiên là vẫn chưa rời giường.  

Mục Nhạc nhịn không được cười một tiếng, hạ giọng hỏi cô: "Còn đang ngủ?"  

"Đã dậy rồi ạ." Diệp Dung xoa xoa hai mắt, lại rụt người vào chăn, cuộn thành một đoàn, lí nhí giải thích, "Lạnh quá, không dậy nổi ạ."  

Người đàn ông ở đầu kia không nói gì, chỉ truyền tới một tiếng cười trầm thấp —— tiếng cười rất nhẹ, lại không biết vì sao còn mang theo một loại dung túng lạ lẫm.  

Cô gái nhỏ bất giác hơi đỏ mặt, có chút co quắp sờ cái mũi của mình, tận lực nói sang chuyện khác: "Chú nhỏ, sao ngày hôm qua muộn vậy rồi còn nhắn tin cho cháu ạ? Phải nghỉ ngơi sớm một chút mới tốt..."  

"Do sai múi giờ." Anh lời ít ý nhiều giải thích mấy chữ, sau đó nhanh chóng đi vào chủ đề chính, "Buổi chiều có rảnh không? 3 giờ rưỡi tôi tới đón cháu?"  

Thật ra buổi chiều cũng không có việc gì, đi tiêm xong cũng không cần thiết phải quay về nhà, trên đường ăn chút cơm chiều rồi về trường luôn, hôm nay là chủ nhật rồi. 

Diệp Dung gật đầu, ngoan ngoãn lên tiếng, đến tận lúc cúp máy mới ý thức được... cô còn chưa nói cho Mục Nhạc địa chỉ nhà mình.  

Bất quá, cái này cũng không quan trọng. Tuy Mục gia và Diệp gia không làm cùng ngành, nhưng năm đó hai vị lão gia hai nhà vẫn luôn giúp đỡ trợ nhau lập nghiệp, nếu nói giao tình như mạng cũng không quá. Mấy năm nay hai nhà vẫn luôn có quan hệ mật thiết, cô và Mục Tiêu cũng vì  vậy mà lớn lên cùng nhau từ nhỏ... Số điện thoại và địa chỉ gì đó, Mục Nhạc chỉ cần tùy tiện hỏi người nhà, là có thể biết được.  

Cô gái nhỏ buông lỏng tâm tình, nằm trong đống chăn ấm áp rất nhanh lại buồn ngủ, chậm rãi mơ màng.  

Đầu kia, người đàn ông nhìn màn hình di động "Chúng ta cùng đi.", ánh mắt dần dần giãn ra.  

3 rưỡi chiều, Diệp Dung đúng giờ nhận được điện thoại của Mục Nhạc, cầm theo ba lô xuống lầu. Cô học ở một trường đại học trong thành phố, cũng là trường đại học tốt nhất ở đây, cuối tuần có về nhà cũng không quá xa, trong ba lô cũng chỉ mang theo chút tiền, chìa khóa cùng một số đồ linh tinh, còn quần áo thì không cần mang theo.  

Xe của Mục Nhạc đã sớm chờ ở dưới lầu.

Diệp Dung lên xe, ngoan ngoãn chào anh một tiếng, rồi cẩn thận cài dây an toàn, nhưng không hề nhìn Mục Nhạc—— anh nghiêng người hình như muốn tìm cái gì đó, rất nhanh đã ổn định trở lại, trong tay nhiều thêm một thứ.  

"Kẹo hồ lô?" Đôi mắt cô gái nhỏ lập tức sáng lên.  

"Tiện đường đi qua, nhớ tới hồi nhỏ cháu thích ăn." Anh hơi nghiêng đầu, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua người cô, nhiều năm trước khi anh dắt tay cô đi qua đường, cô nhìn về phía quán nhỏ bán kẹo hồ lô, cái loại khát vọng mang theo khắc chế, rũ mắt không dám nhìn. 

Diệp Dung hơi bất ngờ, há miệng muốn nói gì đó, một lúc sau vẫn không mở miệng, chỉ đưa tay nhận lấy xâu kẹo hồ lô kia, nhẹ nhàng nói cảm ơn, cúi đầu cắn một miếng.  

Thật ngọt, vị ngọt thanh mang theo vài phần thoải mái.  

Ăn thật ngon —— ngon như trong tưởng tượng vậy.  

Khi còn nhỏ cô không thể ăn kẹo hồ lô, tuy sau khi trưởng thành có thể ăn nhưng cô đã quên mất bản thân đã từng khát vọng mãnh liệt đến thế, lại nói đã từng có rất nhiều quán bán hồ lô ven đường, nhưng chưa từng nghĩ sẽ đi mua một xiên nếm thử.  

Vậy mà anh lại nhớ rõ.  

Cô cúi đầu, cầm lấy kẹo hồ lô đưa lên miệng cắn, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo đầy thỏa mãn —— vốn tuổi của cô cũng không lớn thoạt nhìn trông còn nhỏ hơn tuổi thật, hồn nhiên như học sinh trung học vậy.  

Trên thực tế, tính từ lúc cô tốt nghiệp cao trung đến nay thật ra cũng mới được mấy tháng mà thôi.  

Vẫn là một đứa nhỏ.... Mục Nhạc có chút buồn cười, cúi đầu chuyên chú nhìn cô gái nhỏ ăn kẹo hồ lô, vươn tay giúp cô vén lọn tóc xuýt nữa dính phải kẹo hồ lô sang một bên, thanh âm hơi trầm xuống:  

"Sức khỏe vẫn tốt chứ?"  

Động tác của Diệp Dung hơi dừng một chút, sau đó nhỏ giọng trả lời: "Đã tốt hơn rất nhiều rồi ạ."  

Thanh âm bình tĩnh, như thể tất cả đều hết sức bình thường.  

Nhưng cô nói là "Tốt hơn rất nhiều", chứ không phải "Đã tốt", anh hơi nhíu mày, vẻ mặt cũng không ngoài ý muốn, ý cười trên mặt chậm rãi thu lại, ngữ điệu ôn hòa, lại mang theo một loại cường thế:  

"Ăn một nửa thôi, dù sao cũng là đồ ăn ven đường."  

Cô gái nhỏ nở nụ cười, ngoan ngoãn vâng. Cô bị sinh non, trái tim bẩm sinh vốn đã không tốt, tuy rằng không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, khi còn nhỏ phần lớn thời gian đều bị bệnh. Kẹo hồ lô bán ở mấy quán ven đường không đảm bảo vệ sinh, mọi người trong nhà không ai dám cho cô nếm thử. Cũng vì Mục Nhạc thấy cô hiện tại đã khỏe lên không ít, mới dám mua cho cô  một xiên kẹo hồ lô, nhưng vẫn không dám để cô ăn hết cả xiên.  

Nhưng có thể nếm thử, như vậy cũng đủ rồi. Cô hay ngã bệnh, cũng không muốn người nhà phải lo lắng sốt ruột.  

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức khó tin, hoàn toàn không tính tình tùy hứng mà một nữ sinh nên có. Anh không biết vì sao tự nhiên lồng ngực có chút khó chịu. Dời tầm mắt, anh làm như không có việc gì dẫm chân ga.  

Trung tâm phòng dịch cũng không quá xa, nhưng cũng có chút khoảng cách, lái xe ước chừng không đến một giờ lộ trình. Cô gái nhỏ tuyên bố do mèo của mình gây họa, kiên trì muốn chịu phí khám bệnh, Mục Nhạc cũng không phản đối, còn cô thì bận tới bận lui đi thanh toán tiền phí, làm một cách trôi chảy rồi đứng một bên chờ bác sĩ tới tiêm.  

"Miệng vết thương nhỏ, không chảy máu, lại do mèo gây ra, có lẽ sẽ không có vấn đề gì, trước cứ trở về quan sát, nếu mười ngày sau vẫn còn tung tăng nhảy nhót, thì là không có chuyện gì, như vậy cũng không nhất thiết phải tiêm." Người phụ trách tiêm phòng là một nữ bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi, nhìn miệng vết thương trên tay Mục Nhạc, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy một cô bé xinh đẹp đang mở to mắt khẩn trương nhìn mình chằm chằm, lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, tuy rằng thần sắc lạnh lùng nhưng vẫn mang theo một chút dung túng, nhịn không được mỉm cười, "Cô bé đừng khẩn trương, lại đây nào, giúp bạn trai xắn tay áo lên đi."  

Cô gái nhỏ ngẩn người, gương mặt hơi đỏ, vội vàng giải thích: "Bác sĩ, anh, anh ấy không phải bạn trai cháu..."  

Lời còn chưa dứt, một cái cánh tay đã đưa tới trước mặt mình:

"Giúp tôi một chút."  

Diệp Dung kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua chủ nhân của cánh tay kia. Anh đã cởi áo khoác, bên trong mặc áo sơ mi màu lam nhạt. Áo sơ mi được cắt may khéo léo làm tôn lên thân hình thon dài, xuất chúng của anh.  

So với cô gái nhỏ đang đỏ mặt, biểu tình của người đàn ông lại không một chút biến hóa, trấn định như thể không có chuyện gì xảy ra.  

Cô gái nhỏ hơi do dự một lát, cũng không ngẩng đầu, chỉ chậm chạp lên tiếng, có chút không tình nguyện giúp anh xắn tay áo lên.  

Lọt vào tầm mắt là đỉnh đầu đen nhánh của cô, miễn cưỡng mới có thể thấy một chút gương mặt —— ngày thường có chút tái nhợt, lúc này trên mặt bởi vì ửng đỏ mà có thêm vài phần khỏe mạnh, mỗi khi cánh tay vô ý chạm vào tay cô, lập tức truyền đến một cỗ lạnh lẽo.

Hôm nay nhiệt độ cũng không thấp, nhưng tay cô vẫn lạnh như vậy.  

Tay anh giật giật, như muốn cầm gì đó, hơi hơi dừng một chút, rốt cuộc vẫn bất động thanh sắc thu tay lại nắm thành quyền.

......  

Lúc tiêm xong cũng chưa đến 5 giờ, Diệp Dung vốn định nói tạm biệt với Mục Nhạc, còn mình trở về trường học, lại bị Mục Nhạc kiên quyết dẫn đi ăn cơm tối. Ăn uống xong, Mục Nhạc mang cô  trở lại xe, vừa nói: "Tôi đưa cháu về trường học.", đúng lúc này di động của Diệp Dung vang lên.  

"Dung Dung, tối nay có trở lại trường không?" Một giọng nam sang sảng từ di động truyền đến, mang theo một loại thân mật quen thuộc, "Bây giờ xuất phát à?"  

 "Mục Mục." Mục Nhạc thấy Diệp Dung hớn hở, dường như ngay cả thanh âm cũng lập tức trở lên ôn nhu, "Tớ đang chuẩn bị về trường."  

"Đã nói đừng có bắt chước đám nữ sinh kia gọi tớ là Mục Mục!" Chàng trai ở đầu kia có chút nổi nóng, oán giận lớn giọng nói một câu.  

Diệp Dung vui vẻ cười cười, đối với chàng trai đang oán giận kia cũng không có ý kiến gì.  

Chàng trai đầu bên kia có vẻ cũng không để ý nữa, chỉ thuận miệng oán giận hai câu, rất nhanh lại gọi cô một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng tiếp tục  nói chuyện với cô.  

Vài phút sau, cô gái nhỏ tắt điện thoại, hơi do dự một chút, ngẩng đầu lên nhìn Mục Nhạc: "Chú nhỏ, chú... có trở về Mục gia không ạ?" 

Mục Nhạc không trả lời, chỉ hơi nhướng mi, ý bảo cô tiếp tục nói.  

"Hôm qua Mục Tiêu để quên áo khoác ở Mục gia." cô giải thích, "Cháu đi lấy hộ cậu ấy, thuận đường mang về trường học luôn."  

Mục Tiêu giống cô cùng vào đại học năm nay, tuy rằng khác khoa, nhưng học cùng một trường. Hôm qua Mục Nhạc về nước, ông nội Mục chỉ cần một cú điện thoại lập tức gọi cả nhà họ Mục trở về ăn cơm tối, lúc rời đi Mục Tiêu lại để quên áo khoác.  

Từ nơi này tới Mục gia là hai hướng hoàn toàn khác nhau, hơn nữa khoảng cách cũng không gần... "Thuận đường?" Thanh âm của anh không nắm bắt được có chút trầm thấp.  

"Cháu dù sao cũng phải về trường học." Diệp Dung không biết vì sao lại có chút chột dạ một cách kỳ lạ, đôi mắt trong bóng đêm có chút lập loè, nhẹ giọng giải thích, "Chú, nếu chú trở về thì tiện đường cho cháu đi cùng, sau đó cháu sẽ tự về trường bằng xe bus. Nếu không, cháu tự đi tới Mục gia cũng được ạ."  

Dừng một chút, cô gái nhỏ lại bồi thêm một câu: "Ngày mai nhiệt độ bắt đầu giảm."  

Trong thanh âm rõ ràng mang theo chút khẩn trương cùng quan tâm.  

Tự mình đi Mục gia? Ngồi giao thông công cộng ít nhất cũng phải mất 3 giờ, đúng là rất "Tiện đường". Anh kéo cửa xe ra, mặt không biểu tình quay đầu lại nhìn cô, thanh âm trầm thấp:

"Lên xe.''  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net