Cảm Tạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền hôm nay bỗng dưng ngủ ngon lạ thường, không còn ngột ngạt khó chịu quấn lấy. Cậu có cảm giác như được ngủ trên giường ở nhà cũ, có mùi nước xả vải của Biện mẫu ngâm cho cậu, hương thơm dịu nhẹ len lỏi dễ chịu. Cứ thế, ngủ một giấc đến tận hôm sau.

Lúc Biện Bạch Hiền tỉnh dậy, một giấc ngủ sảng khoái đem phủi sạch tất cả mệt mỏi. Bệnh tình cũng từ đấy mà thuyên giảm. Mở mắt ra vẫn là cảnh vật ở Phác phủ, thầm cười trong lòng chắc là bản thân quá mỏi mệt nên ảo tưởng về chốn cũ. Âu cũng là do bản thân quá nhớ nhà, nhớ chăn đệm cũ...

"Bạch Hiền, ngươi tỉnh rồi sao"

Phán Xán Liệt xử lí công vụ liền nhanh chóng trở về phủ, Bạch Hiền ngủ li bì cả ngày làm hắn lo muốn chết. Khi chăn đệm được gia đinh mang về liền cấp tốc sưởi ấm, sau đó mang đến cho Biện Bạch Hiền. Một tay Phác vương thay chăn đệm cho Biện công tử, còn Biện công tử sau khi được nằm trong tấm chăn quen thuộc, thỏa mãn kêu tiếng như mèo con. Sau đấy lại tiếp tục ngủ vùi đến tận hôm sau. Phác vương đứng cạnh chỉ biết lắc đầu thở dài

Phác Xán Liệt đỡ Biện Bạch Hiền đến bàn, sau đó lại sai người mang thuốc đến. "Ngươi vừa khỏi bệnh, vẫn còn yếu lắm. Uống thuốc dăm hôm nữa rồi hẳn đến bộ làm việc"

Biện Bạch Hiền si ngốc, nào để ý đến lời của Phác vương có 7 phần thâm tình. Gật đầu như gà mổ thốc, "Đa tạ Phác vương chiếu cố, hiện tại ta cũng đã hồi sức 8,9 phần. Bộ Lại có nhiều việc quan trọng, không thể lười biếng"

Phác Xán Liệt bật cười, thật là không thể nói nổi người kia. Đúng lúc nô tì mang thuốc đến, vẫn như thói quen mấy ngày nay mà tự tay y cầm lấy chén thuốc bồi cho Biện Bạch Hiền.

Biện công tử thấy Phác vương có ý định bồi cho mình thì hết hồn, dù sao cũng là nam nhân, sao có thể để nam nhân bồi nam nhân chứ. Cậu đâu phải dạng yếu đuối?

"A, Phác vương. Ta có thể tự uống được. Không phiền đến ngài"

Biện Bạch Hiền lấy chén thuốc từ tay của Phác Xán Liệt, một hơi uống sạch. Dù vị thuốc đắng nghét vẫn cắn răng chịu đựng, không phát ra một tiếng kêu nào. Phác vương liền nhận ra, so với Biện công tử mấy ngày trước, vì bệnh tình mà phô ra phần yếu đuối như mèo con. Giờ đây đã trở thành Biện công tử phong thái lãnh đạm, thu liễm. Thật là nhớ Biện mèo con mấy hôm nay nha....

Nhận ra không khí có chút ngưng đọng, Phác Xán Liệt hỏi han, "Ngươi ngủ ngon chứ. Chăn mang từ nhà ngươi lên chưa kịp sưởi ấm bao lâu, sợ làm Biện công tử khó chịu"

Nghe Phác Xán Liệt nói thế, Biện Bạch Hiền mới từ bệnh trở dậy liền có chút choáng váng. Thì ra xúc cảm thoải mái lúc ngủ là thật, y mang chăn đệm từ quê nhà xa xôi đến đây cho cậu sao. Trước đây đều nghe Phác vương nổi tiếng lạnh lùng, thật sự là cùng một người sao?

Bần thần một chút sau đó mới rụt rè nói, "Đa tạ ngươi, Phác vương"

Phác Xán Liệt bên đây nhìn thấy dáng vẻ của Biện Bạch Hiền mà vui vẻ, sau đó mỉm cười nói với cậu. " Đa tạ gì chứ, thân là quan viên trong phủ ta thì đều hưởng đãi ngộ tốt nhất. Huống chi vận chuyển chăn đệm chỉ là chút việc nhỏ"

Sau đó vươn tay mở hộp điểm tâm trên bàn đưa cho Biện Bạch Hiền, " Ăn chút điểm tâm đi. Ngươi vừa uống thuốc, ăn cái này sẽ giúp dịu cổ họng"

Biện công tử vì còn đang cảm kích tấm lòng của Phác vương, liền mở miệng để cho y đút điểm tâm. 

Vị ngọt dâng lên trong khuôn miệng, Biện công tử phải chăng đang suy nghĩ. Là ngọt do vị bánh hay là vịt ngọt ở trong lòng? Suy cho cùng, sau sự kiện cảm mạo này. Lòng cảm kích với Phác vương lại tăng thêm vài phần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net