Xấu Hổ - hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay người dân bên ngoài thành được một phen náo động, nguyên do chính là nghe đâu có sứ giả nước láng giềng đến cầu thân. Còn có thêm công chúa Ô Nặc, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, người già kẻ nhỏ ai cũng muốn được một lần nhìn thấy nhan sắc của nàng. Vì thế khắp các con đường dẫn vào thành đều đông nghịt người, xôn xao náo nức.

Biện Bạch Hiền được mời đến dự yến tiệc chiêu đãi sứ giả cùng vị công chúa kia. Bản thân cậu vốn cũng chỉ là chức quan nhỏ, lại không có ý định đi đến giở trò nịnh nọt ai. Cho nên quyết định ở lại Phác phủ, ngồi ngốc ở trong phòng cả ngày.

Nói đến Phác Xán Liệt, y đã rời phủ từ sớm. Phải rồi, cậu nghĩ, chẳng phải y chính là nhân vật chính sao? Thân là người công chúa Ô Nặc thầm mến, sao y có thể vắng mặt được. Nở nụ cười chua chát, thì ra, do chính bản thân cậu đa tình. Vì câu nói vô tình của y mà để trong tâm can, huống chi thứ tình cảm của họ được mấy ai chấp nhận nổi?

Nói Biện Bạch Hiền không động tâm là giả, Biện gia vốn chỉ có một mình cậu. Nhưng có lẽ Biện lão gia là thương gia đi nhiều nơi, sớm được truyền bá chút văn hóa của bọn người mắt xanh mắt đỏ kia. Nên đối với chuyện Biện công tử con ngài yêu ai, giới tính thế nào cũng đều không quản. Mà Biện Bạch Hiền lại không quá phận, chỉ chăm lo đèn sách. Chưa hề có ý định với ai

Nào ngờ đến khi nhìn thấy dáng vẻ của Phác Xán Liệt phíu sau tầm màn che, chính phong thái đấy đã làm cậu thán phục, sau đó là chìm đắm. Lại chưa nói đến y còn là một người uyên thâm,có thể cùng cậu bàn mọi chuyện trên trời dưới đất không khác gì một đôi tri kỉ. Những ván cờ, những lần thưởng rượu ngắm trăng, Phác Vương thật sự đã từng bước công chiếm trái tim Biện công tử.

Mà người đang nói đến kia, chẳng phải đang vui vẻ bên mỹ nữ sao?

Nói đến đây lòng Biện Bạch Hiền lại đau thêm một chút. Thật sự ái tình là thứ đáng sợ nhất trên cõi này.

Nản lòng muốn từ bỏ, nhưng cậu thừa biết. Tình này, e rằng khó mà buông được. Đang mông lung không làm sao, bỗng nhiên nghe tiếng người đi đến. Biện Bạch Hiền khó hiểu mở miệng, "Chẳng phải mọi người trong phủ đều đến dự yến tiệc rồi sao?"

Kèm theo tiếng bước chân ngày càng đến gần là thanh âm của người được nói đến nãy giờ vang lên, "Bạch Hiền, ngươi có ở trong phòng không?"

Biện Bạch Hiền cả kinh, chẳng phải giờ này y phải ở cạnh công chúa Ô Nặc kia sao? Cư nhiên lại đến chỗ này? Y hiện tại có ý gì a?

Cậu ngập ngừng đi đến mở cửa, phía sau cánh cửa chính là khuôn mặt anh tuấn của Phác Xán Liệt. Y như thường lệ mỉm cười chào cậu, nhưng hình như hôm nay nụ cười này còn thêm cái gì đi? Hiện tại không thể nói rõ.

"Ngươi hiện tại đang rảnh chứ? Cùng ta đi đến chỗ này" . Phác Xán Liệt vươn người chuẩn bị kéo lấy tay của Biện Bạch Hiền, lại bị cậu từ chối.

"Chẳng phải ngươi nên ở chỗ yến tiệc sao? Mau quay trở lại đi, chuyện gì từ từ hãy nói". Biện Bạch Hiền dù tâm đang kích động, lo lắng cho y nhưng lời nói ra lại mang ý trách cứ, tràn ngập hàn khí làm Phác Xán Liệt có chút bất mãn.

"Tiệc tiệc cái gì? Còn công chúa Ô Nặc. Ta đều không quan tâm. Hiện tại chính là muốn ngươi đi với ta. Lời của Phác Xán Liệt ta ngươi dám cãi lại?". Lần đầu tiên sau khi quen biết cậu nhìn thấy dáng vẻ này của y, một chút ương nghạnh cùng trẻ con. Chẳng hiểu sao lại thấy mềm nhũn trong lòng,mỉm cười bất lực một cái. Đành thôi, đi theo y vậy.

Biện Bạch Hiền để mặc Phác Xán Liệt kéo đi, trong Phác phủ mọi ngỏ nghách cậu đều đã đi qua nhưng hôm này đường càng đi càng thấy lạ. Như lạc vào một vùng đất mới, chưa từng nhìn thấy bao giờ.

"Bạch Hiền, đi nhanh một chút". Phác Xán Liệt thấy cậu bị tụt lại phía sau liền nhắc nhở, hình như là có chuyện rất gấp đi. Lúc này y cũng đã trở lại bình thường, như thể hình ảnh Phác Xán Liệt ương ngạnh tính nết thiếu nhi kia vốn chỉ là một ảo mộng nhất thời của Biện Bạch Hiền.

Y đưa cậu đến một vườn đào, vì là mùa thu nên đào trong vườn lá đều đã rụng hết chỉ còn mỗi thân cây khô xác xơ. Nhưng chẳng hiểu sao, ở giữa khung cảnh như vậy lại nổi bật lên một cây đào hoa hãy còn nở rộ. Hoa đào rơi đầy một góc, như điểm một chấm hồng nổi bật giữa bức tranh đơn bạc.

Phác Xán Liệt kéo tay Biện Bạch Hiền đến gốc đào ấy, hai tay y nắm lấy tay của cậu. Cậu cảm thấy hô hấp hít thở có chút không thông, hiện tại hắn là có ý gì a? Định dọa chết Biện Bạch Hiền cậu à?

"Bạch Hiền". Y gọi tên cậu bằng một giọng thẩn thiết, nhẹ nhàng chưa từng có.

"Gốc đào này là ngày xưa mẫu phi của ta đã trồng. Không hiểu vì lí do gì, bốn mùa đều nở rộ. Có lẽ vì thế, phụ vương mới đặc biệt thích đến đây. Nếu không có gốc đào, e rằng ta cũng sẽ không thể hiện diện trên cõi đời này"

Giọng y rất nhẹ, như muốn mang hết lòng ra để nói với Biện Bạch Hiền.

"Cũng không thể gặp được ngươi"

Một câu nói ra, phủi sạch mọi hàm nghi. Khẳng định một tấm chân tình.

"Bạch Hiền, ngươi biết không. Ta 16 tuổi đã bước ra chiến trường, kinh qua đã không biết bao nhiêu chuyện. Bên ngoài người đợi ca tụng ta như thế, nhưng để đoạt lại giang sơn này. Bàn tay của ta đã nhuộm máu của hàng vạn người, không thể rửa sạch. Vì thế lòng ta ngày càng nguội lạnh, những tưởng ta đã không còn vướng nợ hồng trần. Nào ngờ lại gặp được ngươi."

"Bạch Hiền, ngươi có biết không. Từ lần đầu nhìn thấy ngươi, Phác Xán Liệt ta đã hoàn toàn bị chìm đắm mất rồi"

"Hôm nay đứng ở đây, phong cảnh hữu tình thế này ngươi lẽ nào lại từ chối đúng không? Biện công tử, Phác vương ta muốn hỏi ngươi. Có nguyện ý cùng một chỗ với ta không?"

Phác Xán Liệt chờ đợi ngày này đã lâu, y suy tính nhiều đường cuối cùng lại chọn nơi này để nói ra tấm lòng của mình với Biện Bạch Hiền. Kế hoạch đã lên từ trước chỉ còn chờ ngày thực hiện. Nhưng ngờ đầu lại xuất hiện một công chúa Ô Nặc, nàng ta thoạt nhìn dáng dấp có vẻ đẹp nhưng lại đẫy đà quá mức. Y nghĩ như Biện Bạch Hiền của y mới là tốt nhất. Hôm nay ở yến tiệc, nàng tìm y nói chuyện riêng thổ lộ tấm chân tình nào ngờ bị y thẳng thừng từ chối. Phác Xán Liệt vốn đã có người thích, không cần vị công chúa này nhọc lòng vì y nữa. Nhìn Ô Nặc bật khóc bỏ chạy chỉ biết thở dài,lại nghĩ đến Biện Bạch Hiền hôm nay không thấy đến. Rõ ràng muốn tìm cậu nói chuyện lại không thấy đâu. Sau đó đi tìm Ngô Thế Huân nói vài câu, liền quay về Phác phủ.

Thời gian như ngừng trôi sau lời thổ lộ của Phác Xán Liệt, cậu không biết nên làm gì. Hốc mắc vì cảm động mà ửng hồng, có chết cũng không ngờ đến Phác Xán Liệt đối với cậu lại có tấm lòng cảm động đến thế. Mà cậu lại nghĩ xấu cho y, cảm thấy bản thân thật đáng chết mà!

Ngại ngùng nắm lấy tay của Phác Xán Liệt, giọng lí nhí tựa hồ không nghe rõ. "Tay này của ngươi, ta đồng ý nắm. Mặc kệ thực tại có tàn nhẫn thế nào, ta đều theo ngươi"

Ngay khi lời vừa nói ra, môi của Biện công tử đã bị Phác vương chặn lại. Lần đầu cùng người khác hôn môi, vì thế lộ không ít sơ hở. Lưỡi y được thế len vào khuông miệng của cậu công chiếm.

Trong vườn hoa đào bay, một mảnh xuân tình trước mắt.

Phác vương ôm lấy ái nhân của mình vào lòng, thỏ thẻ những lời chân tình.

Mà Biện công tử ở trong lòng người thương hết sức yêu chiều, mềm giọng đáp lại.

"Ta cũng thích ngươi"

Tốt quá, Bạch Hiền à. Hai ta đều thích nhau.

Viết vội nên chỗ nào sai sót mọi người nói mình nhé ~~~

Mo.

Tặng cái hình nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net