Chương 2: Chưa về, áo ấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Giản Linh Kiwi

(Nhất)

Đao khách đi rồi, để lại cho Thanh Niểu một quyển phong sương. Thanh Niểu ngẫm nghĩ, xem thời gian không sai biệt lắm, lau rượu trên đầu ngón tay, đi ra ngoài treo cờ xanh lên.

Tuyết rơi nhỏ vụn, mặt trời mờ mịt khuất sau những đám mây dày.

Rượu thoang thoảng hương tuyết mịn.

Có người dừng bước dưới cờ.

"Có rượu không?"

Có một đại thúc ló đầu vào, giọng nói tang thương trầm thấp, giữa mi tâm in đậm giấu ấn tháng năm.

"Bán ta hai lượng."

(Nhị)

Thanh Niểu rót rượu cho hắn, ngắm bầu hồ lô màu sắc cũ xưa trong tay.

Giống như người này, xám xịt mệt mỏi.

Vải thô chống lạnh, như có như không. Đầu ngón tay hắn đều bị đông lạnh đến xanh tím làm vết thương trên mu bàn tay càng thêm dữ tợn.

"Rất nhiều tiền?"

"Không cần." Thanh Niểu để bầu hồ lô lên bàn. "Rượu vào lời ra, ngươi từ đâu đến?"

"Quên rồi." Người này gãi đầu rối tung, vẻ mặt thất thần, lắc đầu nói: "Không nhớ rõ."

"Vậy ngươi đi đâu?"

"A... Tìm vợ đi." Vẻ tươi cười thay thế cho tang thương túng quẫn trên mặt, ánh mắt hắn bình thản, ôn nhu lặp lại: "Tìm vợ đi."

Hắn nói ra một cách tinh tế, đọng lại chút dư vị, so với rượu kia càng thơm và tinh khiết hơn, so với gió lạnh kia lại càng cũ kĩ hơn.

Chiếc áo giáp sắt mỏng trên vai hắn đã đứt, lộ ra từng đường may xiêu vẹo, giống như chất chứa tình cảm cũng một người con gái.

Cũng phảng phất giống như tránh đi đoạn tơ hồng.

(Tam)

Gia đình Thẩm Nguyên sống bên sông, sau lưng là núi cao.

Nghèo đến mức một mảnh đất cũng không có.

Hắn có mẹ già, mắt lại bị mù. Thẩm Nguyên rất hiếu thuận, không có việc gì sẽ lên núi săn thú, xuống sông bắt cá.

Ngày tháng khó khăn, nhưng hắn cảm thấy bằng lòng.

Một ngày kia hắn lên núi như cũ, bắt được mấy con thỏ liền trở về nhà. Trên núi bóng cây rậm rạp, hắn theo đường cũ mà đi.

Bỗng một con báo từ bên đường nhảy vọt ra.

Thẩm Nguyên đối mặt với nó, cũng không sợ hãi, chỉ cảnh giác sợ nó trộm thỏ đi mất. Trong lúc đang đề phòng chợt thấy con báo bị thọt chân, kéo đầy tuyết phía sau, đem vật đang ngậm trong miệng đặt trước chân hắn.

Thứ kia giật giật, rì rầm vài tiếng, mềm mại như bông xoay tròn.

Chỉ là một chú báo con.

Thẩm Nguyên thấy con báo kia ướt sũng khẩn cầu.

Hắn chần chừ, rốt cuộc bế báo con lên.

(Tứ)

Báo con gọi là Thẩm Y.

Báo nhỏ mới cai sữa xong có hàm răng sắc nhọn, cắn hỏng xiêm y của hắn. Thẩm Nguyên chỉ xoa đầu nó, nhặt đồ lên rồi tự dùng chỉ thô may vá.

Hắn lớn lên cực kì bình thường, chỉ có ánh mắt là rất ôn nhu. Thẩm Y rất hoạt bát, mỗi lần cắn hư hàng rào hay ăn vụng thịt đều không trốn đi mà lại lẽo đẽo theo sau hắn.

Mỗi khi hắn dọn dẹp thì Thẩm Y sẽ ở một bên.

Cũng không biết là do áy náy hay tò mò.

Thẩm Nguyên không có bạn bè.

Chỉ có thể nói mọi thứ với nó.

Mỗi lần hắn nói, nó liền lẳng lặng nằm bò lên đầu gối hắn lắng nghe. Bộ dáng cái hiểu cái không, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn chằm chằm. Chỉ là nó thường không nhẫn nại, một lúc liền cọ loạn quậy phá.

Thẩm Nguyên bị nó cắn ngón tay, cánh tay cũng bị nó cào xước.

Lại chưa bao giờ tức giận.

Hắn đối đãi với nó ôn nhu tới cực điểm.

(Ngũ)

Thẩm Y càng lớn, Thẩm Nguyên dần không ôm nổi nó nữa. Nó lại giống như lúc bé, rất thích lăn lộn với hắn. Thẩm Nguyên không hề sợ hãi mà bắt đầu lo lắng.

Lo lắng nó sẽ nhe nanh ra.

Thẩm Nguyên bắt đầu cấm cửa nó, Thẩm Y không hiểu, vì thế liền cắn tay hắn bị thương.

Rốt cuộc cũng đến một ngày, nó chạy ra ngoài vào ban đêm, cắn chết gia súc của người thôn Giang Hạ, còn kéo mấy cái đầu của những con nghé tới trước cửa nhà hắn.

Nó dùng ánh mắt hớn hở vui sướng chờ Thẩm Nguyên khích lệ, nhưng Thẩm Nguyên lại đang chấn động, bị những người dân tra hỏi tới tấp, giữa ánh mắt ghét bỏ toan tính của bọn họ chỉ cúi đầu không nói.

Hắn không có tiền để bồi thường.

"Trước mắt chỉ có da thú là có giá trị, nếu ngươi không có tiền bồi thường trâu bò cho chúng ta thì hãy giết súc sinh này lột da bán đi."

Bọn họ xô đẩy nhốn nháo, âm thanh cãi nhau vang vọng bốn phía.

"Không thể giữ con báo này trong thôn, hôm nay cắn chết gia súc, ngày mai có thể cắn chết người đó!"

Người trong thôn nghĩ mà thấy sợ hãi, đẩy đẩy Thẩm Nguyên, bọn họ tụ lại thành đám đông, cầm lấy thanh củi muốn giúp hắn một tay, vì dân trừ hại.

Thẩm Y bị gậy gỗ đánh đạp, trong tiếng đe dọa đột nhiên nhe nanh, cắn thanh củi kéo đi, hận không thể nhào qua cắn chết bọn người này.

Một đám người sợ hãi, bắt đầu tức giận, thậm chí còn nhặt đá lên ném về phía nó. Nó bị đau, muốn trốn ra sau lưng Thẩm Nguyên nhưng không thể lại gần hắn được.

Thẩm Nguyên đẩy đám người ra, khua mạnh dao chẻ củi, hét lớn với nó.

"Đi! Về trên núi đi!"

Thẩm Y đứng tại chỗ dẫm mạnh, ngây thơ không hiểu rõ hành động của hắn.

Đôi mắt ôn nhu của Thẩm Nguyên đỏ lên.

Hắn nói.

"Trở về mau, ta sẽ tìm ngươi."

(Lục)

Việc trâu bò giải quyết thế nào, Thẩm Nguyên đã không còn nhớ rõ. Nhưng hắn thực sự không thể ở lại trong thôn, cùng với mẹ già bị đuổi khỏi Giang Hạ.

Thẩm Y cũng không trở về.

Sau này, trong thôn thường xuyên xuất hiện mấy con thú dữ bị cắn chết, giống như muốn bồi thường. Thẩm Nguyên nghe xong liền đi lên núi.

Hắn đi thật lâu.

Không nhìn thấy một con báo nào.

Hắn nghĩ như vậy cũng tốt, Thẩm Y nói cho cùng cũng là thú dữ, về rừng mới là về nhà. Chỉ là hắn bắt đầu thấy buồn bã mất mát, thường đứng ở hàng rào gỗ mới dựng lại, lại không có chỗ hư cho hắn sửa.

Sau đó.

Một cô nương tới gõ cửa nhà hắn, thò đầu vào, thẳng thắn mà thô lỗ.

"Ta muốn chuyển đến nhà chàng ở!"

(Thất)

"Ta muốn ở đây." Nàng xoay người vào sân, như đánh giá chỗ ở của mình, cuối cùng vừa lòng ngẩng đầu nói, "Ta muốn sống với chàng."

Thẩm Nguyên tin chắc mình chưa bao giờ gặp qua cô nương này.

Nhưng nàng thật sự ở lại chứ không rời đi, hắn muốn đổi nàng, nàng liền tránh sau mẹ hắn làm nũng, làm mặt quỷ với hắn. Hắn chưa chuẩn bị đã tiến sát vào người.

Thẩm Nguyên chưa bao giờ gặp qua cô nương nào có lá gan lớn dám làm loạn như thế.

Hắn đương nhiên không có khả năng sống cùng cô nương xa lạ này.

Mấy đêm liền, hắn đều ở trong sân đông lạnh.

Nàng ghé bào cửa sổ nhìn chằm chằm hắn, lớn mật đánh giá, nhìn hắn chằm chằm táo bạo không chút che giấu. Thẩm nguyên yên lặng kéo áo cũ lên che lại, đau đầu nói với nàng: "Cô nương vẫn nên nhanh chóng về nhà đi."

Nàng ngây thơ: "Nơi này chính là nhà mà."

Thẩm Nguyên thở dài, quyết không nói lời vô nghĩa với nàng nữa.

Nhưng nàng lại lắc đầu, nhìn bầu trời đầy sao hỏi hắn: "Vì sao chúng ta không thể ở chung một chỗ?"

"Không hợp phép tắc."

"Phép tắc gì chứ?" Nàng hỏi: "Có thể ăn sao? Ăn ngon không? Hắn là người sao?"

Một tiếng thở dài vang lên, "...Ta không nghĩ sẽ ở chung với cô nương."

"Vì sao chứ!" Nàng bỗng giãy lên.

Thẩm Nguyên nghĩ rồi nói: "Ta chỉ có thể sống cùng với vợ ta."

"Ta đây làm vợ chàng."

Thẩm Nguyên bỗng quay đầu lại, nàng gối trên tay mình, ghé đầu vào cửa sổ lười nhác đếm sao trên trời. Thấy hắn ngoảnh lại, đôi mắt sáng lấp lánh cũng nhìn theo.

Thẩm Nguyên đột nhiên quay đi.

Trong bóng tối, mặt đỏ bừng đến tai.

(Bát)

Hắn còn chưa thật sự cưới được tiểu cô nương, trung binh đã ra lệnh nhanh chóng tập hợp ở Giang Hạ. Từng nhà đều có tiếng khóc than đưa tiễn, Thẩm Nguyên trước đó bị đuổi khỏi Giang Hạ đáng lẽ không phải đi, nhưng Giang Hạ sợ sẽ thiếu binh số nên cũng không dễ dàng chịu buông tha một người.

Hắn không yên tâm về mẹ.

Cô nương ngồi xổm bên cạnh cầm cỏ đuôi chó chơi đùa với mèo hoang, nghẹn ngào nói: "Giao cho ta, ta rất lợi hại, để ta chăm sóc mẹ chờ chàng về không phải tốt sao?" Nàng vừa nói vừa cầm ngón tay hắn, lắc lắc: "Chàng sẽ trề về chứ? Tới tìm ta."

Thẩm Nguyên nhìn vào mắt nàng, đồng ý.

Trước khi đi, hắn nhờ người trong thôn chăm sóc cho mẹ, hẳn do đồng bệnh tương liên, tuy không vui nhưng vẫn hỏi xem thế nào.

Bà già tập tễnh tiễn hắn một dặm.

Thẩm Nguyên lại đau lòng ngàn dặm.

Cô nương đỡ mẹ hắn, đứng ở sườn núi nhìn hắn đi, thời điểm sắp không nhìn thấy được đột nhiên lớn tiếng kêu tên hắn.

"Thẩm Nguyên!"

Nàng gọi tên hắn đầu tiên, khóc nức nở.

Thẩm Nguyên quay đầu lại, nhìn nàng cười. Nhưng lại không ngờ.

Một sớm đông chinh*.

Lại là mấy chục năm cách biệt.

* Đông chinh: Chinh chiến ở phía đông.

(Cửu)

Chiến sự ác liệt, hắn từ phương bắc đánh ra tận phía đông.

Hắn rốt cuộc cũng gặp lại được Thẩm Y.

Con báo không thường xuyên xuất diện hiện bên hắn, thậm chí còn cùng hắn ra chiến trường giết địch. Mỗi lần đến đều rất ngắn ngủi, nó thường ghé vào trướng nằm nhìn hắn thật lâu.

Nhà hắn nghèo, một cái áo giáo sắt của hắn không biết phải may vá sửa chữa bao nhiêu lần, sau chiến trận đã bị hỏng mất. Thẩm Y đi quanh áo giáp, đột nhiên ngậm lấy rồi chạy mất.

Nửa năm sau, người trong thôn mang đến cho hắn một cỗ áo giáp tuy cũ nhưng lại chắc chắn, hắn nhìn vai áo, vuốt ve những đường may xiêu vẹo vụng về, trong lòng lại ấm áp nở hoa.

Hắn nghĩ cưới một cô nương như thế thì có gì không tốt chứ.

Hắn nghĩ trở về sẽ cưới nàng.

Nếu nàng vẫn nguyện ý như cũ.

Hắn sẽ nói tâm ý của mình cho nàng biết.

Hắn nghĩ...

Hắn thậm chí còn nghĩ tới nhiều năm sau, con cháu ở xung quanh cùng nàng và hắn, nàng có còn ngây thơ hỏi hắn "Phép tắc là ai?" nữa hay không.

Thẩm Y nhìn hắn đắm chìm, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn không rõ ý vị.

(Thập)

Sau này Thẩm Nguyên có một giấc mộng.

Trong mộng, cô nương cầm tay hắn hoảng hốt hỏi: "Phép tắc hiện tại đã đồng ý rồi sao?"

"Ừ." Thẩm Nguyên ôn nhu xoa đầu nàng, "Đương nhiên là đồng ý."

"Vì sao chứ?"

"Bởi nàng là vợ ta, hợp với phép tắc."

"Chàng vui vẻ sao?"

"Rất vui vẻ."

Nàng cũng vui vẻ, nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay hắn, nói: "Đau không?"

"Không đau."

"Ta..." Nàng nhón chân sờ đầu hắn, cười xán lạn, nước mặt liên tục rơi xuống. Nàng nghẹn ngào nói: "Ta rất lợi hại, ta chăm sóc mẹ cũng chăm sóc chàng. Ta từ nơi rất xa lấy tấm da này, muốn cùng chàng vĩnh viễn ở bên nhau, ta... Ta... Thẩm Nguyên..." Nàng khụt khịt, gọi to tên hắn.

Thẩm Nguyên chật vật lau nước mắt cho nàng, nhưng nước mắt kia cứ chảy mãi không ngừng, nàng giống như tiểu hài tử, lớn tiếng khóc lóc, lau nước mũi lên ống tay hắn.

"Thẩm Nguyên... Ta chờ không kịp... Ta phải đi..."

Ta phải đi.

(Chung)

Nàng thật sự đi rồi.

Thẩm Y chết trên chiến trường, hắn không thể không mai táng nó, mang theo tro cốt trở lại bờ sông cũ. Mẹ già đã hóa cát bụi, nghe nói được nàng chiếu cố rất tốt, đến lúc chết vẫn mỉm cười.

Nhưng nàng bỗng nhiên lại biến mất.

Thẩm Nguyên tìm thế nào cũng không thấy nàng.

Hắn đi tìm.

Tìm khắp vùng sông nước,tìm khắp phương bắc, tìm khắp ngõ ngách ven đường. Hắn luôn hỏi người khác một câu quen thuộc.

"Ngươi từng thấy qua cô nương như thế này chưa? Đó là vợ ta."

Hắn cuối cùng trở nên lẻ loi một mình.

Hắn không còn nhà để về nữa.

"Vợ ngươi tên là gì?"

"Thẩm Y, nàng tên Thẩm Y."

Vẻ tang thương hiện lên trên khuôn mặt ôn nhu bình tĩnh, trên tóc đã có sợi bạc. Áo ấm của hắn đã sờn rách, trên thắt lưng còn mang theo tro cốt.

Cuối cùng hắn vén mành, ngoảnh đầu nói với Thanh Niểu.

"Đa tạ. Tạm biệt."

*****

28/01/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net