Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kelsen và Tô Đinh gặp nhau gặp nhau dưới gốc cây bồ đề bên ngoài nhà thờ.

Đối với hắn mà nói đây là một cuộc gặp gỡ tình cờ, ánh nắng chiều rực rỡ như tấm lưới vàng bao phủ mặt đất, ánh sáng xuyên qua lá bồ đề rơi xuống mái tóc dài trắng như tuyết của Tô Đinh, nhuộm mái tóc trắng thành một màu vàng óng ả như con bướm Isabella xinh đẹp, tựa như một thiên thần lẻn vào nhân gian.

Tô Đinh là người mang hai dòng máu châu Á, vẻ đẹp của cậu kết hợp giữa nét mềm mại và mảnh mai của người gốc phương Đông từ mẹ, với đôi lông mày rõ nét và thanh tú của cha. Mái tóc dài trắng như tuyết kia vừa thánh thiện vừa mong manh khiến người ta không nỡ chạm vào, đôi mắt tựa mực dường như có thể nhìn thấu vạn vật, chiếc mũi nhỏ và thẳng cùng đôi môi như cánh hoa hồng kiều diễm. Dưới mắt phải có một ruồi son nhỏ tinh xảo, dưới góc nhìn thẩm mỹ của Đông Phương và phương Tây dường như hòa vào nhau xuất hiện trên người cậu.

“Xin chào.” Kelsen khô khan mở lời, hắn kinh ngạc với sự xinh đẹp của người đẹp trước mắt, nếu như không phải Tô Đinh phát hiện hắn, thì thật sự hắn không muốn quấy rầy sự yên tĩnh này.

Kelsen sử dụng kính ngữ, tự hỏi liệu điều này có quá nghiêm túc đối với người đối diện không?

Người đàn ông quyết đoán trong công việc này lần đầu tiên gặp khó khăn.

“Xin chào.” Tô Đinh mỉm cười đáp lại, cậu xinh đẹp như một con bướm, yếu đuối tựa như dễ dàng bẻ gãy đôi cánh của cậu và mang về nhà cất giữ, vậy thì hắn nhất định sẽ đặt chúng ở nơi dễ thấy nhất trong nhà. Đây là bộ sưu tập có giá trị nhất của hắn.

“Tha thứ cho sự mạo muội của tôi, tôi có quyền biết tên của cậu được không?" Kelsen quỳ xuống, chân thành hôn đôi bàn tay trắng nõn của Tô Đinh. Đôi bàn tay này đẹp quá, mặc dù Kelsen biết rằng điều này không hợp với lễ nghĩa. Nhưng hắn vẫn muốn hôn.

Đây rõ ràng không phù hợp với lễ nghĩa, và hắn tin rằng quý ông lịch thiệp trước mặt nên biết điều đó.

“Đương nhiên. Tôi tên Ram.” Tô Đinh mỉm cười gấp một chiếc lá bồ đề đặt vào lòng bàn tay Kelsen, “Coi như quà đáp lễ.”

Một khi đã như vậy, Tô Đinh cũng lấy đối phương nói giỡn.

Con bướm sẽ chỉ dừng lại, không dừng lại và sẽ bay đi sau một thời gian ngắn.

Tô Đình không ở lại lâu, cũng không có ý định cùng hắn nói chuyện, cho dù đối phương là một quý ông ăn mặc bảnh bao.

Ngoại hình của Kelsen không hề xấu, thậm chí có thể coi là tuấn tú, đôi lông mày thô treo chéo phía trên đôi mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng và đôi môi mỏng mỏng đều toát lên vẻ đẹp trai. Nhưng dù hắn có đẹp trai và giàu có thì gia đình thượng lưu cũng sẽ không để viên ngọc của mình kết hôn với một kẻ điên.

Nhiều năm qua hắn đã sống theo chủ nghĩa khắc kỷ*, mà Tô Đinh giống như một ngọn lửa ấm áp, thắp sáng ngôi nhà cũ của hắn.

Cho nên hắn giống như con nhện xấu xí, dệt một tấm mạng dày đặc, rải sương sớm và những cánh hoa mỏng manh nhất, che đậy bản chất tội lỗi, chờ đợi con bướm chui vào mạng. Đến lúc đó, hắn sẽ quấn lấy con bướm và thắt chặt nó lại, dùng tơ nhện làm lông tơ để con bướm ngủ yên trong vòng tay mình. Hắn thực sự rất tội lỗi, cố gắng giấu con bướm một cách bí mật.

Chứng hoang tưởng bạo lực của cha có thể thực sự đã khắc sâu vào gen của hắn, hắn buồn bã nghĩ.

————

Tô Đinh xuất thân từ một gia đình kinh doanh nổi tiếng —— gia tộc Augsger. Nhưng tài sản tích lũy qua nhiều thế hệ đã bị tiêu hủy vào tay người cha ham mê cờ bạc của cậu, và bị người cha ngu ngốc này phung phí hết của cải khi cậu được hai mươi tuổi.

Cha cậu tham gia cờ bạc, ma túy và mại dâm, cậu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn nhưng gầy gò nằm trên ghế sofa, hút từng ngụm cần sa rồi nhả khói, người ta nói rằng điều này có thể gây ảo giác, nhưng cậu lại nghe thấy cha gọi tên người mẹ đã sớm qua đời của cậu. Lần đầu tiên cậu cảm thấy cha mình có thể là một người đáng thương nhưng cậu lại không hề thương xót.

Người cha sống mơ hồ cả ngày nhưng ông vẫn nhớ mỗi đêm khi về nhà, sẽ hôn lên trán đứa con trai yêu quý để chúc nó ngủ ngon —— đây là suy nghĩ duy nhất của ông sau khi vợ qua đời.

Như thể mẹ cậu đã đoán trước được điều đó, nên bà để lại một hộp của hồi môn cho Tô Đinh. Khi người đòi nợ đến hỏi thăm, Tô Đinh đã đổi tên theo họ của mẹ và chuyển đến ngôi làng nhỏ này với của hồi môn dồi dào của bà để lại.

Những bài thơ và bài hát mà Tô Đinh học khi còn là một đứa bé đều trở nên vô dụng ở vùng nông thôn này, thứ mà người dân quê cần là sức lao động chứ không phải một bụng đầy kinh thánh. May mắn thay, nhà thờ vẫn đang tìm kiếm nghệ sĩ dạy dương cầm, nên cậu sẽ không đến mức rơi vào hoàn cảnh miệng ăn núi lở. Giọng nói chuẩn thành thị và mái tóc thánh khiết của cậu ở nông thôn càng trở nên đặc biệt, trên người lũ trẻ lấm bùn kia đang đứng ngoài hàng rào trước nhà Tô Đinh nhìn lén cậu, chúng sẽ xô đẩy nhau để có thể đứng trước mặt cậu.

Người dân quê thô tục không biết trân trọng những nốt nhạc phát ra từ đầu ngón tay của Tô Đinh, khi hát thánh ca, tâm trí của cậu có lẽ không phải là người chủ mà là nghệ sĩ chơi dương cầm đang ngồi thẳng trên sân khấu.

Thật là một người xinh đẹp, đáng yêu, họ muốn được gần gũi với cậu nhưng không biết làm thế nào. Họ tặng trứng, sữa bò vắt, bánh táo nướng, rượu ủ và mứt tự làm tại nhà đến. Họ vô cùng nhiệt tình với Tô Đinh.

Tô Đinh có thể tự nuôi sống bản thân mà không cần phải trả thù lao như một nghệ sĩ biểu diễn dương cầm. Tô Đinh, người đã quen với cuộc sống xa hoa, lần đầu tiên cảm thấy vùng nông thôn không đến nỗi tệ. Những ngày rảnh rỗi và bình thường cũng rất thú vị.

Cho đến ngày nọ cậu gặp Kelsen, một quý ông mặc vest đi giày da, cuộc sống đời thường của cậu bắt đầu có vài gợn sóng.

Tô Đinh lớn lên trong một môi trường phức tạp và đã từng gặp rất nhiều loại người, chỉ cần nhìn thoáng qua là cậu có thể nhìn thấu sự mờ mịt trong đáy mắt Kelsen.
————

Kể từ ngày đó, Kelsen không liên lạc với Tô Đinh, cái tên Tô Đinh để lại chỉ là cái tên của một thợ rèn trong làng, hắn đã cử người đến điều tra và phát hiện ra tên thật của Tô Đinh, và được biết là cậu đang làm việc trong một nhà thờ. Kelsen có phần may mắn khi bị mẹ ép học dương cầm từ những năm đầu đời, những kiến ​​thức lý thuyết âm nhạc vô dụng trước đây cuối cùng cũng đã được sử dụng. Hắn không hề thương xót hay biết ơn người phụ nữ tội nghiệp đã bị cha mình đánh chết, hắn vô tâm như một con sói đơn độc giữa nơi hoang dã, có lẽ sói còn có nhiều cảm xúc hơn hắn.

Một vị công tử quý tộc nghèo túng lưu lạc đến một vùng quê chắc hẳn sẽ cần một người bạn thân có thể cộng hưởng và hiểu biết về âm nhạc.

Cuộc sống của Tô Đinh rất bình thường, có hai điểm đến với một đường đi, ngoại trừ đến nhà thờ thì sẽ trở về nhà, vì vậy Kelsen đợi trong nhà thờ và dùng tiếng dương cầm để thu hút mọi người, giống như mùi hương của cây nắp ấm dẫn dụ con mồi đến.

Nhưng quý ông này không biết mình mới chính là con mồi, Tô Đinh sẽ không vạch trần thủ đoạn vụng về của quý ông, cậu sẽ thực hiện cảnh tượng theo ý muốn của người nọ, sa vào bẫy không phải là con bướm, mà là quý ông tự mãn kia.

“Thì ra anh cũng biết chơi dương cầm.” Có lẽ lần này cậu không dùng kính ngữ là vì quá sốc, không còn cảm giác xa lạ và lịch sự nữa, cảm giác như khoảng cách giữa họ đã được rút ngắn lại. Thật thú vị.

“Đây là lời xin lỗi.” Kelsen chơi một khúc nhạc nhỏ, “Không biết bây giờ tôi có tư cách biết tên cậu hay không.”

Trên má Tô Đình hiện lên một chút ửng hồng, nhưng lần này cậu lại nói tên của mình cho người đàn ông đó.

Kelsen là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng từ nay trở đi sẽ có thêm một người là Kelsen xuất hiện trong nhà thờ. Bởi vì thân phận của hắn mà mọi người đối Kelsen tràn đầy chán ghét, hắn cùng Tô Đình đi cạnh nhau, hắn cảm giác được những ánh mắt không thiện ý đang hướng về phía mình, nhưng vậy thì sao, vì hai người họ dần dần trở nên quen thuộc với nhau.

Kelsen từng đến nhà Tô Đinh, căn nhà chỉ rộng mấy mét vuông nhưng tối đen như mực, trên bàn đầu giường chỉ có một cây nến nhỏ đã cháy hết, chỉ có một chiếc giường gỗ nhưng mọi thứ vẫn gọn gàng. Một người được sống trong nhung lụa suốt hai mươi năm làm sao có thể quen với khoảng cách chênh lệch lớn như vậy, hắn cho rằng trong lòng Tô Đinh hẳn là người mộ vinh, hắn lại là một quý ông không có gì ngoài của cải.

Thật là hoàn hảo, nếu tình yêu giống như một công việc kinh doanh, hắn sẵn sàng dùng rất nhiều tiền tài để mua tình yêu của con bướm.

Hắn chưa bao giờ hiểu được Tô Đinh, nhưng lần này hắn đã đoán đúng.

Biểu hiện của Tô Đinh trước mặt hắn trong sáng như tờ giấy trắng, nhưng càng cư xử như vậy càng thôi thúc hắn muốn lây nhiễm cậu, kéo Tô Đinh xuống thần đàn, dùng tiền dụ dỗ cậu trở nên vô dụng, lười biếng, và tự cho mình là trung tâm. Dường như không có từ ngữ nào đẹp đẽ trong tình yêu của gã điên có căn nhà cũ đang cháy này.

Con nhện xấu xí biết mình không xứng đáng với con bướm nên con nhện muốn làm bẩn con bướm, nhưng nó không biết rằng con bướm đang phóng thích bản chất của mình và đằng sau vẻ ngoài xinh đẹp của nó là một tội ác đang nở rộ.

Mối quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết hơn, giống như đôi tình nhân còn chưa thỏa mãn, giữa họ còn cách nhau một lớp giấy dán cửa sổ gần như sắp bị đâm thủng.

Tô Đình dự định ngày hôm đó vào thành mua chút đồ, Kelsen nói vô tình phải vào thành xử lý một chút việc, đề nghị cho cậu đi nhờ xe, hai người đồng ý gặp nhau ở một ngã tư.

Tất cả những gì Kelsen nói chỉ là lừa gạt Tô Đình, căn bản là hắn không rời đi mà ẩn nấp trong bóng tối, lặng lẽ quan sát hành động của Tô Đình.

Đầu tiên Tô Đình tới cửa hàng hoa mua một bó hoa hồng đỏ.

Nó sẽ được trao cho ai, liệu cậu đã có người mình thích chưa? Kelsen không khỏi tưởng tượng một cách khổ dâm rằng Tô Đình sẽ tặng bó hoa hồng này cho người khác, và đôi má kia của cậu có lẽ sẽ ửng hồng khi ngượng ngùng - nhưng không phải với hắn.

Trong xe dần dần tràn ngập khói trắng, hắn đã bỏ thuốc được một thời gian, Tô Đinh có vẻ rất nhạy cảm với mùi khói, thản nhiên nói: “Thưa ngài, ngài nên hút ít đi, không tốt cho sức khỏe.” Hắn liền cai thuốc lá.

Hắn dường như không tinh tế chú ý đến điều đó, vị trí của Tô Đinh trong lòng hắn càng ngày càng quan trọng, thậm chí còn chiếm vị trí chủ đạo, theo bản năng hắn muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình với Tô Đinh, như cây vạn tuế nở hoa, một quý ông lịch lãm lại giống như chàng trai trẻ ở độ tuổi đôi mươi non nớt và non trẻ trong tình yêu.

Sau khi bị dụi tắt đầu thuốc còn âm ỉ lửa, Kelsen dừng lại và mở cửa sổ để thông gió trong xe, tránh cho Tô Đinh phát hiện ra mùi khói sau đó.

Tô Đình đi mua chút đồ tạp hóa, cuối cùng đến một quán cà phê, lấy một cuốn sách trên kệ ra đọc. Mãi đến năm giờ, hoàng hôn buông xuống rọi những ánh nắng cuối cùng qua tấm kính chiếu vào mặt Tô Đình, lúc đã đến thời gian họ hẹn trước, Tô Đình bèn đứng dậy.

Kelsen ngơ ngác, cả buổi chiều hắn chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm túc của Tô Đinh. Tô Đinh có vẻ rất vui vẻ, sau khi rời khỏi quán cà phê, khóe miệng cũng không hề buông xuống. Đôi mắt Kelsen tối sầm lại, có phải cậu ấy vui khi sắp gặp lại người mình thích không?

Bó hoa này không dành cho hắn, vậy thì hủy đi.

Khi Tô Đình đi qua một con hẻm thì bị mấy người đàn ông cường tráng có thái độ hung hãn chặn lại, nhìn quần áo của những người này liền biết bọn họ là những tên côn đồ địa phương, Tô Đình có thể đoán được bọn họ có gì đó không ổn. Tiếng sấm rền vang trời cùng với những hạt mưa nhỏ rơi xuống, buông lời độc ác nhưng lại do dự không ra tay, Tô Đinh giả vờ sợ hãi, bảo vệ bông hồng trong tay.

Cậu đang chờ đợi nhân vật chính của vở kịch này xuất hiện.




Chú thích : Chủ nghĩa khắc kỷ (hay chủ nghĩa stoic/stoa, tiếng Hy Lạp: Στωικισμός, tiếng Latinh: Stoicismus) là một trường phái triết học Hy Lạp cổ đại do Zeno thành Citium sáng lập ra tại Athens vào đầu thế kỷ thứ 3 Trước Công Nguyên. Chủ nghĩa khắc kỷ là một nhánh triết học về đạo đức con người, thứ được tạo ra bằng logic và cách mà con người nhìn nhận bản chất thế giới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net