Chap 5: Thất lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vấn đề là, Moonbyul vẫn còn khá chắc rằng nó muốn Yongsun rời đi. Chẳng ai lại muốn có người khác đào qua thùng rác của mình lúc đêm tối cả. Yongsun khá là kì lạ và hiếm khi nào nó thành công 100% trong việc giao tiếp với em. Em nhìn nó với một ánh mắt kì lạ và em khiến nó có những thứ cảm xúc kì lạ mà nó tưởng như đã lãng quên từ lâu. Vậy nên, Moonbyul nghĩ rằng hẳn nó vẫn muốn Yongsun rời đi.

Rồi tới khi em thực sự bỏ đi, thì Moonbyul lại chỉ mong em mau chóng trở lại ngay lập tức.

Yongsun biến mất vào một tối thứ ba. Đúng ra thì, em vẫn tới vào tối thứ hai, đào qua rác của Moonbyul như thường lệ, vẫn mặc chiếc hoodie màu hường mà em có vẻ như rất yêu thích, nói vài chuyện lặt vặt về Jjing Jjing và râu tóc của cậu ta (Moonbyul đã ngỏ ý mua cho cậu bạn đó một chiếc dao cạo, nhưng Yongsun chỉ nhìn nó như thể nó là người Sao Hỏa vậy).

Đúng, Yongsun vẫn còn đó vào tối thứ hai, giống như em vẫn mò tới mỗi tối suốt cả tháng trời qua, và Moonbyul không dõi theo bóng dáng em biến mất trong màn đêm nữa. Yongsun sẽ quay lại vào ngày hôm sau, nó chắc mẩm, em luôn luôn quay lại.

Nhưng Yongsun không trở lại vào tối thứ ba. Moonbyul ngồi ở phòng khách hàng giờ liền, chán chường chờ đợi, rồi nó mò ra cả cửa trước ngồi, thi thoảng vẫy vẫy tay trước chiếc đèn nó đã lắp để đảm bảo rằng đèn còn hoạt động. Đèn vẫn cứ vụt sáng còn nó thì vẫn cứ ngồi mong ngóng. Yongsun không hề tới, và đến khi chiếc đồng hồ đeo tay của nó bắt đầu kêu báo thức inh ỏi thì Moonbyul đã phải mò vào trong để chuẩn bị đi làm.

Nó không hề gặp em ở bất cứ đâu vào thứ tư, hay là cả thứ năm.

Thật bất công. Yongsun không được phép bỏ đi như thế. Ai cho em cái quyền tiến vào cuộc sống của Moonbyul, vào tâm trí của nó và có thể là cả trong trái tim của nó nữa, rồi lại khiến nó phải vứt bỏ tất cả như vậy? Thật là chẳng công bằng chút nào, và Moonbyul sẽ đi tìm Yongsun, để nói với em rằng em đang quá đáng lắm.

Nhưng nó không biết nên đi tìm ở đâu, thậm chí còn chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Thường thì Yongsun mới là người xuất hiện loanh quanh nó. Moonbyul chưa từng nghĩ tới chuyện phải đi tìm Yongsun. Nó không nghĩ lại tới ngày nó muốn đi tìm em.

Sau ba ngày dài đằng đẵng vắng bóng Yongsun, nó cúp việc và bắt đầu đi tìm. Nó bắt đầu với việc đi dạo loanh quanh, tới công viên nơi Yongsun hay ngồi ngắm mây, tới cửa hàng tiện lợi nơi nó đã từng thấy em ngồi gặm một miếng bánh mì, nhưng em chẳng ở đó. Moonbyul quyết định nâng tầm chiến dịch, nó leo lên xe và bắt đầu chạy quanh cả vùng ngoại ô này luôn.

Yongsun không ở cửa hàng bánh kẹo nó đã từng bắt gặp em mấy lần, không ở ngoài tiệm phở chơi cờ tướng với chú trông xe, cũng không ở trạm xăng dán mắt vào mấy tấm tờ rơi hay ngồi tám chuyện cùng bác gái bán báo bên nhà ga. Đến khi đồng hồ điểm sáu giờ tối, thì Moonbyul đã quá đói bụng và nó phải tự chấp nhận - chẳng thấy Yongsun ở đâu cả.

Nó trở về nhà, ngồi trên vỉa hè bên cạnh cái thùng rác, vùi đầu vào lòng bàn tay.

Moonbyul đã không cảm thấy cô đơn, thực sự cô đơn, trong suốt gần một năm. Và Yongsun, Yongsun đã phá hoại tất cả.

"Moon!" Một giọng nói quá đỗi quen thuộc cất lên. Nó thở dài và gục đầu xuống thấp hơn. Thật không thể tin được. "Moon!"

"Dạ?" Nó miễn cưỡng mở mắt ra và ngẩng đầu lên, ném cho bà Kang cái nhìn thiếu thiện cảm nhất. Thậm chí việc ăn vạ một mình cũng chẳng được yên.

"Ta đã muốn nói chuyện với cháu một thời gian rồi," bà ta chống hông, dường như chẳng hề bị lay động bởi biểu cảm của nó, "Moon, bà của cháu đã mang lại đủ rắc rối cho hàng xóm rồi. Lũ mèo hoang đó, rồi thứ âm nhạc ầm ĩ, và chẳng bao giờ cắt cỏ cả - không bao giờ! Cả cái hàng rào đó nữa! Nhìn lớp sơn đang bong tróc đó kìa..."

Moonbyul thở dài và xoa xoa cằm, mắt nó đang díp lại vì thiếu ngủ. Nó không cần phải nghe thêm một điều gì nữa từ cái miệng nà-

"-Ý ta là, một con bé vô gia cư! Thực sự đấy, ta-"

"Khoan đã!" Nó trợn tròn mắt, đứng phắt dậy đặt tay lên vai bà Kang, và lập tức bà ta im lặng cúi xuống, nhìn tay nó như thể đó là một thứ cực kì dơ bẩn. "Khoan đã... Cái gì, vô gia cư ạ?"

"Cháu chẳng bao giờ nghe cả! Tụi trẻ con thời nay, chẳng bao giờ nghe lời. Có một người vô gia cư đào qua rác của cháu đấy, Moon. Khi ta cố nói với nó rằng đây là một khu phố văn minh và chúng ta không chấp nhận những điều như thế, con bé đó nói rằng nó đang giúp cháu." Bà ta nhăn mũi với một sự miệt thị chẳng thèm che giấu. "Mèo lang thang là đã đủ tồi tệ rồi, nhưng giờ là cả người lang thang luôn sao?"

"Không phải là cái gì lang thang cả," Moonbyul nghiến răng, thả tay khỏi vai bà ta trước khi nó làm một điều gì đó ngu ngốc, "Đó là Yongsun, và bà đã nói cái gì với em ấy rồi, vì tôi không thể tìm thấy em ấy ở đâu hết cả."

Bà Kang nhăn mặt với cái cách xưng hô của nó, nhưng dường như đã nhận ra tâm trạng của nó không tốt cho lắm. "Ta chắc chắn đã nói với con bé đó rằng nó đang xâm phạm nhà riêng và nó-"

"Nhà riêng của tôi!" Moonbyul nghiến chặt răng và nắm tay lại. "Và tôi sẽ chứa chấp bất cứ thứ gì tôi muốn trên cái nhà này."

Bà ta khoanh tay nhìn nó và nó buộc phải dừng lại, đưa tay lên xoa nhẹ thái dương để tránh khỏi cơn đau đầu đang ập tới. "Được rồi, ugh, em ấy đang ở đâu? Có nói gì về nơi sẽ tới không? Mà em ấy có nói gì với bà không?"

"Cái gì đấy về một con hải cẩu...?" Bà Kang nhíu mày ngờ vực. "Ta nghĩ con bé đó tâm lý không ổn định."

"Tuyệt." Moonbyul lẩm bẩm, lắc đầu quay lưng bỏ vào nhà. "Thật tuyệt vời."

----

Cuối cùng thì Moonbyul cũng chẳng tìm ra Yongsun - là em đã tìm thấy nó.

Nó đang ngồi ở công viên, trên đúng băng ghế mà nó đã ngồi cùng Yongsun, ngẩng đầu lên nhìn trời, nhưng chẳng có đám mây nào cả và mặt trời thì đang quá chói chang. Mắt nó đau bỏ xừ, Moonbyul tự nhủ nên mang theo kính râm, nhưng vẫn nheo mắt lại mà không hề nhìn xuống. Khi có ai đó ngồi xuống bên cạnh nó, Moonbyul cũng không quay sang, nó không quan tâm đó là ai. Nó chỉ muốn người kia đi tìm một cái băng ghế khác mà thôi.

Họ ngồi đó một lúc lâu, không cử động và không nói một tiếng nào, cho đến khi người kia bất ngờ ngả đầu lên vai nó. Moonbyul trợn mắt quay sang nhìn, nhưng chưa lời ngọc ngà nào kịp thoát ra khỏi khuôn miệng nó thì tất cả âm thanh trong cổ họng đã tắt ngúm khi bắt gặp mái tóc màu đỏ quen thuộc.

"Yongsun!"

"Đúng rồi," Em gật đầu hưởng ứng, "Tên tớ là Yong-"

Moonbyul lắc đầu, quay sang nhìn đầu Yongsun vẫn đang yên vị trên vai nó, cố gắng chống trả cái ham muốn ôm em vào lòng. "Cậu ở đâu suốt mấy ngày qua thế?"

Yongsun tròn mắt trước cách thay đổi ngôn xưng của nó, nhưng rồi cũng mỉm cười vu vơ. "Tớ ở rất nhiều chỗ. Bây giờ thì tớ ở đây."

Và rồi Moonbyul thực sự giang tay ra mà ôm lấy Yongsun, kéo em vào bằng một cử chỉ nó hi vọng là thân thiện nhưng không quá thân mật, mặc dù thực ra thì nó cũng chẳng nghĩ rằng em quan tâm đến những điều như vậy cho lắm.

Quả là một điều thú vị; bạn chẳng hề nhận ra những điều gì quan trọng với bản thân cho tới khi mất đi chúng. Nếu bạn may mắn thì chúng mới quay trở về.

"Yeah, vậy cũng được," Moonbyul lẩm bẩm, tay hơi níu lại trên lưng áo Yongsun. "Ở lại đây một lúc đi, được không? Tại sao cậu bỏ đi? Tớ tìm cậu mệt chết đi được."

Moonbyul có thể cảm nhận được gương mặt em hơi nhăn lại, cảm thấy một chút ngượng ngùng, bèn tách người ra. Nhưng Yongsun không thực sự buông nó ra, thay vào đó em khoác tay nó lại và tiếp tục nghiêng người để tựa đầu lên vai Moonbyul.

"Hải Kang bảo tớ biến đi," Yongsun bĩu môi, "Bả nói sẽ gọi cảnh sát và họ sẽ bắt tớ. Tớ không thích cảnh sát, nên tớ phải đi."

"Bà Kang á?" Moonbyul hỏi, mặc dù nó đã biết rõ câu trả lời.

"Hải Kang," Yongsun nhấn mạnh, kéo kéo tay áo nó. "Hải Kang từ hành tinh hải cẩu."

"Tính bà ấy như vậy thôi," Moonbyul giải thích, cảm thấy tội lỗi bất ngờ vì đang cố bảo vệ bà Kang trước mặt Yongsun, rõ ràng là bà ta chẳng tử tế với Yongsun hơn bất kì ai khác đã từng tiếp xúc. "Bả hơi khó tính, nhưng bả sẽ không thực sự dám..." Thật ra mà nghĩ thì bà Kang dám lắm. "Tớ xin lỗi."

"Bà ấy nhàm lắm." Yongsun đưa mắt về một điểm vô định phía trước. "Chẳng hay ho tí nào."

"Cậu và mấy cái thứ hay ho của cậu." Moonbyul khẽ bật cười. "Chẳng hiểu sao tớ lại nhớ mấy điều này nữa."

Yongsun chỉ đơn giản là mỉm cười đáp trả.

"Đi cùng tớ đi," Moonbyul hơi nghiêng đầu, tựa lên đầu em trên vai mình. "Đi về nhà tớ. Chúng ta có thể chơi game, với mấy cái nút màu mè ấy, nhớ không?"

Yongsun lắc đầu, và Lisa có chút bất ngờ khi em thả tay nó ra. Nó cắn môi, tự dưng cảm giác có chút tuyệt vọng và bắt đầu hứa hẹn. "Bà Kang sẽ không làm phiền chúng ta đâu..."

"Hôm nay là thứ sáu," Yongsun nói, nhưng Moonbyul không rõ liệu điều này có tí liên quan nào tới cuộc trò chuyện của họ hay không, và nó cũng khá chắc là hôm nay là thứ hai. Khá chắc. "Tớ đi gặp Innie vào thứ sáu."

"Innie?" Lisa nhắc lại, "Cậu quen ai tên Innie ấy à?"

"Tất nhiên rồi!" Yongsun gật đầu hưởng ứng, nhưng Moonbyul thực sự vẫn còn khá hoài nghi liệu 'Innie' có thực sự là tên thật của ai không. Nó cũng bắt đầu băn khoăn, Yongsun gọi nó là gì khi không có mặt? Moonbyul thực sự mong đó không phải một cái gì đó đại loại như Innie. Ôi trời ơi, lỡ như ẻm gọi mình là Byulie thì sao?

Nhưng rồi một câu hỏi khác len lỏi vào đầu nó, và nó quay sang nhìn gương mặt thỏ đang yên vị trên vai mình. "Yongsun.... Cậu có biết tên tớ không?"

"Yongsun à?" Em chu mỏ ra điều chăm chú suy nghĩ.

Moonbyul nhìn em.

Yongsun quay sang nhìn lại nó.

Theo như ước tính của nó thì họ đã quen nhau cỡ khoảng chừng một tháng. Moonbyul chưa một lần tự giới thiệu bản thân.

Yongsun không hề biết tên nó.

"Là Byulyi." Nó chầm chậm đưa một bàn tay ra trước mặt em. "Tên tớ là Byulyi."

Yongsun không bắt tay nó, nhưng em vẫn gật đầu, nhìn có vẻ hài lòng.

"Byulyi." Em lặp lại vài lần bằng một âm điệu kì lạ, rồi lại tiếp tục thử vài lần nữa với nhiều giọng phát âm khác nhau, cho đến khi em tìm được một phiên bản em thực sự ưa thích.

"Byulyi." Yongsun nói, kèm theo một sự dứt khoát, có lẽ cuối cùng đã ưng duyệt một cách phát âm hoàn hảo cho tên nó. "Byulyi và Yongsun."

"Ừ," Moonbyul gật đầu, từ bao giờ trên môi nó đã hiện hữu một nụ cười. "Byulyi và Yongsun."

____________________________________________________

END CHAP.

Nếu có ai thắc mắc vì sao người dẫn truyện gọi là "Moonbyul" mà đến lúc xưng hô lại gọi là "Byulyi", thì mình xin phép trả lời là: Mình thích thế. =))))))

Mình hôm qua đi chơi với lớp nên các truyện hôm nay đăng bù hai chap nè!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net