ii. những nghi ngờ thoáng qua.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| warning ⚠️ : nhân vật, câu chuyện, hoàn cảnh và mọi thứ đều là tưởng tượng !

.
.
.

Trung Đan vẫn bình thản mà tiếp tục đi, trong khi đó người đàn ông không rõ mặt mũi kia cứ thế mà nối gót anh. Anh đi hai bước, người đó lại bước một bước. Thử hỏi, giữa lòng đường, một mình rảo bước trên phố lại đụng phải một người không quen không biết cứ thế mà theo sau mình, bạn có sợ không? Cảm giác của anh lúc này chỉ muốn quay lại và đánh tên kia một trận, nhưng chợt nghĩ lại hắn ta cũng chẳng làm gì mình, bản thân cậu cũng là một FBI nên không được phép hành động thiếu suy nghĩ. Bỗng đôi vai của Trung Đan cảm nhận được một lực chạm vào. Anh giật bắn, quay người lại, kèm theo đó là một cú đá chân. Đáng lý ra, cú đá đó sẽ va thẳng vào cổ tên kia nhưng nào ngờ hắn như biết trước động thái này, nhanh chóng mà lùi lại sau vài bước.

" Nè nè, anh hai ! Em, em, Hoàng Khoa nè! "

Gương mặt tinh nghịch quen thuộc dần hiện ra, đôi mắt thích thú vì trêu ngươi được người anh, cậu ta cười đắc chí.

" Chơi mất dạy vừa thôi! "

" Haha, Trung Đan nhà em lúc sợ vẫn đáng yêu. "

Cậu ta ôm bụng cười phì.

" Mày làm gì mà theo sau lưng tao vậy ? "

" Thằng Hoàng Hải rủ ra ăn mừng thằng Thành kiếm được việc làm. Lúc nãy đang đi thì thấy anh nên lại trêu. "

Cái con người đang khoác vai anh chính là Phạm Hoàng Khoa.
Hoàng Khoa, cậu ta là sinh viên năm ba của khoa kinh tế Đại học Hoa Kỳ, trông ham chơi vậy thôi nhưng cậu cũng học khá giỏi. Cậu và Trung Đan cũng khá thân, họ thường hay có những buổi hẹn khi rảnh rỗi và đương nhiên là có cả Hoàng Hải và Tiến Thành . Chuyện là cậu nhóc này lại gây cho Trung Đan một cảm giác đặc biệt mà đến tận bây giờ chính anh vẫn chưa biết cảm giác ấy là gì.

" Cho anh. "

Cậu rút trong túi ra một chiếc kẹo mút. Ừm, thì Trung Đan không phải con nít nhưng Trung Đan vẫn thích kẹo ngọt, một sở thích ngọt ngào nhở? Anh nhận lấy chiếc kẹo từ tay cậu, bóc vỏ và cảm nhận hương vị ngọt ngào của nó. Hai nam nhân bước đi bên cạnh nhau, một cao một thấp, một nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ, một cao ráo nhưng lại trẻ con. Bóng của cả hai đổ dài xuống mặt đường nhựa, hai đôi chân lại chầm chậm mà cùng nhau bước đi. Thoáng chốc, họ cũng đến được quán K, khu T, đường số 4.

" Hoàng Khoa, Trung Đan "

Là giọng của Thành.

" Thằng Thành kìa! "

Hoàng Khoa nhanh chóng chạy lại chỗ ngồi, trong khi đó Trung Đan mệt mỏi mà lê đôi chân đến bàn.

" Nay có việc gì mà trông mày mệt mỏi quá vậy Đan ? "

" Hôm nay có vụ án mạng ở khu B, vắt óc mãi mà không nghĩ ra !"

" Vụ gì vậy anh, kể em nghe với !"

Hoàng Khoa húp một ngụm nước trà.

" Lên báo em trai ơi !"

Anh cũng chả buồn nói.

" Mà Thành tìm được việc gì vậy ?"

Hoàng Khoa hờn dỗi quay sang Tiến Thành.

" Đúng chuyên ngành luôn, có chú kia nhận anh vào làm. Anh được nhận vào quầy bán thuốc."

" Ủa, tao tưởng cà khịa mới đúng ngành của mày chứ."

Trung Đan nhếch mép, nhấp một ngụm coffee.

" Êy! Ăn gì không ? "

Hoàng Hải đưa bản menu hướng trước mặt từng đứa mà hỏi.

" Cho em phần mì gà sốt Thái. "

Hoàng Khoa đặt bản menu lên bàn, mặt cắm vào màn hình điện thoại.

" Anh không có sức ăn, uống nước được rồi. "

Anh cầm ly coffee đen đang ngả màu nhạt vì đá, lắc lắc vài cái rồi đưa vào miệng.

" Cho anh mày thêm phần mì ý! "

Cậu vẫn tư thế cắm mặt vào điện thoại.

" Em không khao đâu, ăn gì lắm thế. "

Tiến Thành tò mò.

" Anh có bảo mày khao anh đâu! "

Có bao giờ thằng này ăn nhiều thế đâu. Không lâu lắm, hơn hai mươi phút, một cậu nhân viên đã mang ra món ăn mà họ đã gọi. Tiến Thành nhanh nhẹn lấy phần cơm bò của mình, Hoàng Hải cũng nhận lấy phần soup gà. Hoàng Khoa nhẹ nhàng đặt phần mỳ ý trước mặt Trung Đan, sau đó mới lấy phần mì sốt Thái của mình. Cả ba người còn lại có vẻ bất ngờ.

" Gì vậy Khoa ? "

Hải ngẩn người nhìn vào thằng anh cấp dưới mà ngạc nhiên.

" Tao bảo không ăn mà! "

Trung Đan đưa mắt nhìn vào dĩa mì rồi lại nhìn cậu.

" Anh đừng có mà xạo! Giờ này là lúc anh đi làm về khoảng ba mươi phút, mà ba mươi phút làm gì đủ thời gian để ăn tối. Mà có ăn kịp đi chăng nữa thì bữa ăn đó làm gì mà đàng hoàng cho được. Thế nên anh ăn hết phần mì này đi ! "

" À, ừ thằng Khoa nói đúng rồi đó ! Ăn đi, kẻo đói lại than. "

" Cũng có than mày đâu! "

Trung Đan bất lực nhìn vào dĩa mì. Công nhận cái bụng nhỏ của anh cũng bắt đầu réo ầm ĩ rồi.

' Thôi, dù gì cũng không phải mình trả, ăn cho có sức.'

Anh tự nhủ. Cầm chiếc nĩa trên tay, chẳng biết nghĩ gì mà mắt lại đánh về hướng Hoàng Khoa, vô tình lướt qua cánh tay gầy gầy.

" Này, tay mày sao đấy Khoa ! "

Anh vươn tay cầm lấy đôi tay nọ mà ngắm nghía. Đôi tay sưng tấy, trầy xước không ít, có vẻ đây là hậu quả của những vết cào cấu do người gây ra.

" Sao vậy ? "

Thành có vẻ là một chàng trai tò mò.

" À, ngày hôm qua em trông đứa cháu, nó không quen nên cáu tay em thôi. "

Hoàng Khoa vừa nói vừa xoa xoa vào vết thương. Trung Đan ngớ ngẩn, cậu ấy có bao giờ chịu ngồi trông một đứa con nít. Vết thương trên tay khá khá sâu, và phải dùng một lực khá mạnh, đây chắc chắn không phải do một đứa trẻ gây ra.

Hoàng Hải nhanh chóng đẩy sang chuyện khác, anh cũng chẳng muốn Trung Đan và Hoàng Khoa gây nhau.

𝒍𝒊𝒏𝒉𝒚𝒆𝒖𝒅𝒂𝒖.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net