vi. hung thủ của tất cả vụ án.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| warning ⚠️ : nhân vật, câu chuyện, hoàn cảnh và mọi thứ đều là tưởng tượng !

CÓ TÌNH TIẾT GÂY ÁM ẢNH !

.
.
.

Một chàng trai đang ngồi trên ghế sofa, cậu ngồi đó giơ đôi bàn tay của mình lên.

" Không ngờ, bàn tay này phải lấm thêm máu rồi."

Điệu cười cong môi, anh xoay bút gạch vào hai cái tên vừa viết vào cách đây vài ngày.

" Out! "

Người nam nhân kia đứng phắt dậy, trên tay là một khẩu súng lục ổ xoay Colt Single Army Revolver. Phóng trên con xe phân khối, cậu ta chạy đến trước căn nhà màu xám nâu ở khu số 4, đường T, đây là khu nhà mà cậu và anh đã từng đến cách đây hai tháng. Cậu hiện đang vận trên mình một bộ cánh đen cùng chiếc khẩu trang, khe khẽ mà bước vào nhà.

Lại nói về phần Trung Đan, hai tháng gần đây, hay nói đúng hơn là sau khi đưa anh tìm nhà cũ thì Hoàng Khoa càng có nhiều hành động lạ. Cậu thường xuyên từ chối lời mời đi chơi của đám bạn và kể cả Trung Đan. Lạ hơn nữa, Hoàng Khoa thường xuyên đi ngang khu số 4, đường T. Trung Đan nhiều lần rặn hỏi, đến cuối cùng đều chỉ nhận lại câu 'Em có việc phải đi ngang đấy!'. Trung Đan thật sự không mấy quan tâm, nhưng chẳng biết tâm can như nào mà tối đêm nay lại thấp thỏm lo sợ.

Cảm giác bất an cứ thế len lỏi trong tâm của anh, lòng không an, anh liền nhanh chóng chạy qua nhà cậu. Đến nơi thì nghe thấy tiếng mở cửa, theo quán tính mà nép vào một góc tường gần đó. Vì bản thân anh là cảnh sát, và công việc hiện tại cũng đòi hỏi sự tiếp xúc với các loại súng trường, súng lục. Chỉ cần nhìn thoáng qua, anh cũng có thể nhận biết trên tay Hoàng Khoa đang cầm là khẩu súng loại gì. Khoảnh khắc Hoàng Khoa dùng chiếc xe máy GPX Demon 150 GN lướt ngang anh, trái tim Trung Đan như thắt lại

Đã hơn mười giờ đêm, em ấy đi đâu? Lại còn mang theo súng!

Lòng bất an, tâm bất trắc, chợt nhận ra, anh biết một con đường tắt. Men theo một lối mòn, anh cố chạy thật nhanh để đuổi kịp chiếc xe đó. Anh không rõ cậu đi đâu, cái bóng của chiếc xe mô tô nọ cứ lướt phăng phăng trên đường. Có vẻ đang đi về hướng của khu phố bên cạnh. Đôi chân mệt nhừ, tay chống đầu gối, anh dừng lại nghỉ ngơi. Cố gắng bình tĩnh, cố gắng lấy lại nhịp độ thở bình thường.

Hoàng Khoa khe khẽ bước vào nhà, lòng cũng có chút bất an. Cũng thật lạ, nhà to, giàu có mà đến người giúp việc hay bảo vệ cũng chẳng có lấy một người. Cậu bước vào, lướt qua phòng khách thật nhẹ nhàng, nơi mà người đàn ông khoác trên mình chiếc áo choàng bông kia đang xem thời sự. Lạ thật, ác nhân cũng xem thời sự về những kẻ sát nhân trên thế giới. Và hình như kia là thông tin về những vụ án 'sát nhân của chiếc chuông', trông có buồn cười không chứ ?

Bước đến cửa nhà bếp, hình bóng một người đàn bà đang ngồi ở nhà bếp, có vẻ bà ta đang chuẩn bị cho bữa khuya. Hoàng Khoa cố ý tạo ra một tiếng động nhỏ từ đôi giày boat của mình, chỉ đủ cho bà nghe, cậu dùng chân đá vào bức tường để gây sự chú ý. Bà ta đang nêm nếm thứ đó, theo cậu, nó là một thứ kinh tởm. Bà chợt rùng mình, quay lưng như tìm kiếm thứ gì đó. Một điệu cười cong môi, trên tay là chiếc khăn trắng. Thoạt nhìn, chiếc khăn chả có gì lạ, chỉ có điều nó đã được tẩm ketamine, một loại thuốc gây mê phân ly, hay đóng băng nhận thức cảm giác. Liều lượng mà cậu sử dụng có thể đánh ngất một người trưởng thành và khỏe mạnh trong khoảng hai mươi đến ba mươi phút.

" Ưm...Ư..ưm "

Tiếng ưm ứm trong cổ họng dần khẽ đi, người đàn bà kia dần ngất lịm trong cánh tay của cậu. Kéo lê thể xác trên nền gạch, thật nhẹ nhàng đưa bà vào phòng tắm. Đưa cánh tay vào một bồn nước, rút trong túi ra một con dao lam, từng nhát mà gạch. Chỉ vài đường gạch, đôi tay kia đã đầy máu. Thả cánh tay của bà ta vào bồn nước, cậu ấn nút xả, lại một điệu cười cong môi và có chút gì đó gọi là hả hê trên gương mặt kia. Nước vô tình lại khiến cho thứ chất lỏng từ vết rạch kia chảy ra nhiều hơn, nhanh hơn. Chẳng bao lâu, thứ nước đỏ nhạt mang theo mùi sắt rỉ kia đã tràn ra lênh láng cả phòng tắm.

Người đàn ông kia, cậu chẳng biết làm gì cả. Tình cờ, đôi mắt lướt ngang một sợi dây thừng được treo ở góc bếp.

" Lạ nhở, có cả dây thừng? "

Một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu, cách này cậu đã sử dụng, tuy hơi chán đối với cậu nhưng không sao, nó là cách nhanh nhất ở thời điểm hiện tại. Cầm lấy nó trên tay, câu khẽ bước đến phòng khách.

" Em ơi! Anh thấy hình như có ai trước cửa. Cứ thấp thỏm mãi, không biết có phải ăn trộm không. Nhớ khóa cửa cẩn thận đấy. "

Không biết có phải ăn trộm hay không, nhưng trước mắt đã thấy có một tên sát nhân đặt chân vào nhà.

" Mày phải trả giá cho những thứ mày làm! "

Cậu thỏ thẻ vào tai ông ta, nhanh chóng mà dùng sợi dây thừng trên tay mình mà siết cổ.

" Cứu..cứu tôi với! Mày...là ai? "

Đôi mắt ông ta trừng lên, đỏ sòng sọc, giọng nói dần như biến mất, nghe cứ nghèn nghẹn. Hơi thở bị sợi dây thừng cùng lực của cậu ngăn cản, khí quản không được thoát ra, cứ đè nén ở cuống họng khiến ông ta gần như ngạt thở. Lực ông ta mạnh hơn cậu gấp hai lần, với sự chống chọi này, có lẽ không được bao lâu. Đôi tay dần buông lỏng sợi dây, cậu rút trong túi ra khẩu súng ổ xoay, hướng nòng súng vào đầu ông ta. Ban đầu chỉ định sẽ biến nó thành vụ tự tử, không ngờ lại thêm một vụ ám sát của 'sát nhân chuông vàng' rồi.

" One...two...three. Out! "

'Pằng'. Tiếng súng vang lớn. Viên đạn chệch hướng nhờ có lực đẩy của một nam nhân, đầu đạn bay thẳng vào đùi trái ông ta. Hoàng Khoa lúc này đang rất nóng giận, đưa mắt nhìn sang người cạnh mình, Lê Nguyễn Trung Đan ?

" Anh Đan ? "

Lòng cậu có chút bối rối.

" Khoa, dừng lại ngay. Họ đã làm gì sai với em? "

Trung Đan đôi mắt rưng rưng, hai đầu gối như quỵ xuống vì quá mỏi.

" Họ không sai với em nhưng họ tổn thương người em thương! Đan, anh không có ý định trả thù à? "

" Anh đã từng nung nấu cái suy nghĩ đó, nhưng suy cho cùng anh không muốn thù oán dai dẳng. Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác, điều đó rất tồi tệ. "

Trung Đan vẫn nắm chặt tay Hoàng Khoa.

" Khoa, nghe anh! Chúng ta đi đầu thú. Anh sẽ thuê luật sư giỏi nhất cho em, anh sẽ đàm phán với tòa án. Chắc chắn em sẽ được giảm án tù mà. Tin anh nha Hoàng Khoa, sau khi em ra tù anh vẫn sẽ đợi em mà. Dừng lại ngay, đến đây thôi. "

Giọng nói thân thuộc ngày nào giờ trở nên run rẩy và gấp gáp. Trung Đan nắm tay cậu toang kéo đi.

" Trung Đan, nghe em. Anh phải sống thật tốt, chuyện của em không quan trọng. Dù hôm nay em có chết, anh nhất định cũng phải sống thật tốt, hiểu chưa? "

" Không, em không được cãi lời anh. "

Đôi mắt đỏ hoe, vài giọt nước mắt lăn dài trên gò má anh.

" Trung Đan, em có đầu thú đi chăng nữa thì mức án cũng thế, nó còn lại ảnh hưởng đến cả sự nghiệp của Hoàng Hải và cả anh nữa. Chúng ta hoàn toàn khác nhau, cho đến cuối đời, anh và em vẫn mãi không thuộc về nhau."

" Anh có thể chờ em mà Khoa. Sau khi ra tù, anh và em sẽ cùng làm lại. "

" Liệu có ngày trở ra khi đã giết năm người không anh? Liệu có thứ khoan hồng nào được ban cho một kẻ sát nhân hàng loạt không anh? Không có...không thể có... "

Đến đây, Trung Đan mặt cắt không còn một giọt máu. Đôi mắt long lanh, dòng lệ chực trào tuôn ra.

" Hoàng Khoa , em điên hả? Tại sao? "

" Em không điên. Anh biết họ đã đối xử với em, với gia đình em như thế nào không? Những vụ án về tên sát nhân chuông vàng là em làm đó. Là Phạm Hoàng Khoa này làm đó. "

" Chuông vàng...chuông vàng? Là chuông vàng? số bốn ? tháng sinh của em ? Nói với anh là em đang đùa đi Khoa, em đừng đùa quá trớn chứ! "

Trung Đan lắc đầu, môi run rẩy nhếch lên một điệu cười trông khổ sở. Hoàng Khoa đặt bàn tay lên gò má đấy, lau đi những giọt nước mắt. Vừa lúc này, tiếng xe cảnh sát đánh tỉnh cậu. Cách đây hơn mười phút, người con trai của gia đình họ về. Hắn toang mở cửa nhưng thoạt nhìn lại, bóng hình quá lạ lẫm. Trước đó lại nghe thoáng qua một tiếng súng, tuy Hoàng Khoa dùng loại súng giảm thanh nhưng có vẻ không mấy hiệu quả. Đôi chân như muốn đông cứng tại chỗ, run rẩy mà chạy đi báo cảnh sát. Hoàng Khoa không còn cách nào nào khác đành chạy lên sân thượng, Trung Đan cũng theo quán tính mà nối gót cậu.

" Trung Đan, anh tránh xa em ra. Họ sẽ hiểu lầm, họ sẽ bảo anh là đồng phạm. Có chết anh cũng không được nói là có quen biết với em. Hãy xem như anh là một cảnh sát, hãy xem như thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ. "

" Em định làm gì ? Hoàng Khoa, dừng lại ngay. Sau lưng em không có lan can. "

Hoàng Khoa dần lùi lại sau. Cậu vươn tay, đưa lên cổ tháo sợi dây chuyền, bỏ xuống nền gạch. Một sợi dây chuyền bạc lấp lánh, trên dây là một chiếc chuông vàng nhỏ. Cậu lùi dần lại, đưa khẩu súng lên đầu. Hoàng Khoa bây giờ không cảm nhận được nhiều, đôi mắt nhắm nghiền, giọt lệ từ khóe mi lăn dài trên gò má. Trên con đường vắng, tiếng đạn của khẩu súng ổ xoay được bắn ra, vang rộng cả vùng. Hình bóng một nam nhân rơi từ tầng thượng của một tòa nhà xuống lòng đường. Cảnh sát cũng vừa đến, đa số đều nhận ra anh, nhận ra một SAC thuộc Đơn vị Điều tra Tội phạm của FBI. Họ khá bất ngờ khi nhìn anh trong hoàn cảnh này. Trung Đan vội chạy đến, tay nhặt sợi dây chuyền bạc, nước mắt lăn dài trên gò má.

" Với tư cách một SAC của tổ chức, anh đã làm chúng tôi thất vọng hoàn toàn. Tôi chính thức sa thải anh khỏi công việc này. "

Một người đàn ông vận vest đen tức tối mà nói. Thật lòng ông cũng chẳng muốn sa thải một người giỏi như anh. Hai năm, từ một đặc vụ thực tập được đặc cách thẳng lên SAC vì sự liêm chính, cẩn thận trong tác phong và kể cả công việc.

" Nhưng thưa ông, Hoàng Khoa, cậu ấy không có lỗi.

Hoàng Hải với tư cách là một đặc vụ thâm niên, anh quyết định dũng cảm để bảo vệ Trung Đan, người anh trai của mình.

" Lỗi cậu ta ở chỗ không coi trọng công việc của mình, bản thân là SAC lại không làm gương. "

" Tôi xin lỗi. "

Trung Đan cúi đầu, bàn tay siết chặt sợi dây chuyền bạc, nhìn rõ hơn, ở mặt dây chuyền hình chiếc chuông là con số bốn. Đối với Trung Đan, ngay lúc này, bốn không còn là 'tử', có tệ đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần nó liên quan đến người anh thương cũng phút chốc mà trở nên đẹp đẽ. Anh chợt nhận ra mình đã từng nói với Hoàng Khoa rằng anh rất thích tiếng chuông nhà thờ. Nó mang lại cho anh một cảm giác an bình,  phần lại chất chứa niềm hi vọng về một mối tình vẹn đầy.

.

Đôi chân một cậu trai trẻ sải bước trên nền đất. Bước đến gần một ngôi mộ, anh nhẹ nhàng đặt bó hoa cúc họa mi xuống cạnh mộ. Đôi tay run run sờ vào bức ảnh người đã khuất, anh nở nụ cười.

" Hoàng Khoa, em khỏe chứ? "

Đôi mắt ấy lại bắt đầu cay cay, khóe mi long lanh. Đêm đó, chẳng ai biết có chuyện gì xảy ra, chẳng ai biết Trung Đan đã ở lại phần mộ của cậu, cũng chẳng ai biết anh đã làm những gì ở đó. Người ta chỉ biết vào sáng hôm sau người dân gần đấy phát hiện thấy xác chết của một chàng trai trẻ cạnh một ngôi mộ. Người ta đồn nhau rằng anh chết vì bị người đã khuất bắt lấy linh hồn, những người không tin vào tâm linh thì lại cho rằng anh chết vì cái lạnh về đêm. Nhưng đâu có ai biết xác của chàng trai này chết rất thong thả, thể xác cũng khá ấm, không có dấu hiệu của cái lạnh. Cơ thể cũng chẳng bị co rút hay vặn vẹo như những người thầy bà về tâm linh đã nói. Gương mặt anh cũng rất nhẹ nhàng, môi còn nảy nở thêm một nụ cười ngọt. Trên tay cậu ta chỉ cầm chặt lấy một sợi dây chuyền bạc, mặt dây chuyền là một chiếc chuông vàng và thay vì đó là số bốn quen thuộc, thì giờ đây, ngay cạnh đấy chính là số năm. Có người nói rằng, năm và bốn, phép cộng ta có được "cửu" trong vĩnh cửu, phép nhân ta có được hai mươi - tức một hạnh pguc viên mãn, vẹn toàn. 

Bạn thấy đó, có lẽ chúng ta sẽ có một chuyện tình đẹp ở thế giới bên kia, một thế giới không ai biết đến.

END

[ fic gốc ] 28.08.20
Cá.

[ chuyển ver ] 26.10.21
linhyeudau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net