Q2 - Chương 18: Nhân Quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Ông ta biết rõ, đệ ấy nhất định sẽ tới. Cho nên ông ta đã điều đi tất cả ám vệ.

"Mạch Nhi ở đâu?"

Giọng nói Mộ Dung Phong đã bình thản lại rồi, không hấp tấp giống như ban ngày nữa.

"Phong đệ, ta biết rõ tội lỗi của ta sâu nặng, cũng không nghĩ có thể cầu được sự tha thứ của đệ."

Mộ Dung Trạch dường như không nghe thấy lời nói của Mộ Dung Phong, tự mình nói.

"Mạch Nhi ở đâu?"

Mộ Dung Phong tăng thêm giọng điệu, trong mắt tràn đầy uy nghiêm. Từ khi hắn ta thừa dịp ông không có ở đây bức hôn Mạch Nhi, giữa bọn họ không còn bất kỳ tình nghĩa gì nữa rồi.

Mộ Dung Trạch khẽ nhấp môi, "Mạch Nhi, Mạch Nhi ở nơi nào." Ánh mắt đờ đẫn lẩm bẩm.

Rốt cuộc Mộ Dung Phong cũng không khống chế được tâm tình của mình nữa, phất tay đánh sập thư trác (bàn đọc sách).

Thủ vệ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, lập tức muốn xông vào, nhưng bị Tịch công công cản lại ở cửa.

Vẻ mặt Tịch công công có chút lo lắng nhìn vào bên trong hỏi, "Hoàng thượng, hoàng thượng".

Mộ Dung Trạch từ trong mê loạn bừng tỉnh, trong mắt không còn ngốc trệ như lúc đầu nữa, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Phong phức tạp dị thường.

"Người đâu, bắt thích khách!"

Mộ Dung Trạch hô lên một tiếng, rất nhiều thị vệ bên ngoài tràn vào, Tịch công công muốn đi cản lại, nhưng không cản được rồi.

Trong lòng ông rất rõ, người ở bên trong hẳn là Cảnh vương gia, ông không muốn Cảnh vương gia bị thương tổn. Nhưng mà, ông lại bất lực.

"Chỉ bằng những thứ này?"

Mộ Dung Phong khinh thường nhìn về phía thị vệ rục rịch chộn rộn kia. Vừa định ra tay đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, ngay cả ngân châm kia cũng không còn hơi sức phóng ra nữa.

"Mộ Dung Trạch, ngươi vẫn hèn hạ như thế!"

Mộ Dung Trạch không tiếp tục nhìn về phía người đang có vẻ mặt giận dữ kia nữa, ngước mắt lên nhìn sang nơi khác, phân phó nói, "Đưa Cảnh vương gia đi Minh Thịnh Điện"

Đám thị vệ rất nhanh xúm lại, dẫn Mộ Dung Phong đã vô lực đi xuống.

Tịch công công giương mắt đánh giá sắc mặt hoàng thượng, muốn nói cái gì đó, lại bị Mộ Dung Trạch phất tay lui xuống.

Tịch công công vừa ra cửa, ám vệ của Mộ Dung Trạch liền xuất hiện.

"Chủ tử, người nọ đã không chống đỡ được rồi."

Mộ Dung Trạch chắp tay sau lưng, đi hai bước nói: "Phóng xuất toàn bộ máu của nàng, đưa đến phòng ngầm dưới đất." Giọng nói không có một chút nhiệt độ.

"Vâng" , ám vệ trả lời lại ẩn vào trong bóng tối.

Mộ Dung Trạch chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm chậu U Lan kia, lầm bầm nói, "Chờ sau ngày mốt..."

Hai ám vệ đi theo Mộ Dung Phong thấy đám thủ vệ kia áp chế Mộ Dung Phong, một người trong đó vừa định ra tay, liền bị một người khác kéo lại.

Người nọ lập tức hiểu ý, chuyện này không thể hành động thiếu suy nghĩ. Vì vậy, hai người lập tức giống như gió, biến mất ở chỗ tối.


Trong tiểu viện, Nhạc Mặc nhận được tin tức, bàn tay đặt ở trên bàn bên cạnh bất giác nổi lên gân xanh. Trong mắt phượng tràn đầy sát khí.

Chờ hai ám vệ kia lui xuống, Bảo Nhi mới đi qua, nắm lấy bàn tay to kia.

Thoáng cái Nhạc Mặc thu lại toàn bộ sát khí, khôi phục lạnh nhạt. Khẽ nhếch môi, tỏ ý với nàng mình không có việc gì.

"Ngày mốt là đại hôn của Mộ Dung Dục, Mộ Dung Trạch nhất định sẽ rời khỏi nội cung, khi đó chúng ta lại đi cứu sư phụ ra, như thế nào?"

Bảo Nhi tỉ mỉ nói, đưa tay vuốt ve chân mày vẫn luôn chau lại.

Nhạc Mặc khẽ gật đầu, kéo người vào trong ngực, ôm lên trên đùi.

"Vội vàng như thế....."

Nhạc Mặc nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ kia, muốn từ đây tìm được một chút gợi ý.

"Nếu chỉ là muốn dẫn chàng ra ngoài, chỉ cần bắt sư phụ là được rồi. Nhưng nếu vội vả bảo Mộ Dung Dục cưới nữ nhi Phượng gia như thế, đây là vì sao? Nghe nói mỗi một thời đại Đế Vương hoàng tộc Mộ Dung đều cưới nữ nhi Phượng gia, cái này thì sẽ nói lên điều gì?"

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc kia, Nhạc Mặc bất giác ôm chặt người trong ngực, đôi mắt sắc có chút âm u trầm giọng nói, "Mỗi một thời đại Phượng gia sẽ sinh ra một nữ nhi vả lại nhất định phải được làm hậu." Nói xong lại có chút bất an đối mặt với con ngươi trong suốt kia.

Bảo Nhi nhíu nhíu mày, "Đây chính là nguyên nhân chàng bảo ta cách xa Mộ Dung Dục, còn mưu đồ từng bước một?" Lúc liếc về phía đôi mắt kia lại mang theo chút khinh thường.

Vẻ mặt Nhạc Mặc bỗng nhiên u ám, đôi môi run rẩy.

Bảo Nhi vừa thấy, biết Nhạc Mặc nhất định là lại nghĩ sai, vội vàng giải thích.

"Ta là của chàng, ai giành được hả?" Có chút bá đạo tuyên thệ, gảy nhẹ cái cằm hơi nhếch lên kia.

Trên khuôn mặt tuấn dật kia, lập tức lại có tinh thần, sóng mắt tinh tế lưu chuyển, mật ý vô hạn.

Mỗ nữ bất đắc dĩ nhíu mày, tại sao càng ngày càng cảm thấy suy nghĩ của Nhạc Mặc trở nên non nớt, vừa đụng đến chuyện của nàng, giống như một đứa trẻ vậy, phải không ngừng dỗ dành mới được. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, vai diễn giữa hai người bọn họ đã hoàn toàn thay đổi. Trước kia nàng là đối tượng được cưng chiều có được hay không?

Sợ tiếp đó hắn sẽ có chút hành động cầm thú, mỗ nữ thông minh lại đón lấy đề tài.

"Vậy bây giờ nữ nhi của Phượng gia là ai ? Giả mạo?"

"Ừ" Nhạc Mặc lạnh nhạt nói.

"Phượng gia cùng hoàng tộc Mộ Dung rốt cuộc có liên hệ như thế nào? Nếu chỉ là vấn đề binh quyền, vậy nữ nhi Phượng gia cũng không nhất thiết phải làm hậu nhỉ?"

Bảo Nhi có chút không hiểu.

"Bởi vì cách mỗi một đời, Phượng gia chắc chắn sẽ sinh ra một nữ nhi mang Ngọc Huyết." Nhạc Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kia nói. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đó vẫn ngơ ngác, Nhạc Mặc cưng chìu đưa tay vuốt vuốt cái đầu kia.

"Chính là Bảo Nhi."

Mỗ nữ lập tức sáng tỏ nói, "Hèn chi!"

"Làm sao? Thân thể Bảo Nhi có chỗ nào không thoải mái sao?" Nhạc Mặc lập tức khẩn trương lên.

"Một ly đổ á!" Còn không phải đều do thân thể này, Ngọc Huyết rách nát gì đó. Mỗ nữ không vui nói.

Khóe miệng Nhạc Mặc co giật, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

"Người mang Ngọc Huyết, vạn độc bất xâm, duy nhất kị rượu."

Mỗ nữ vừa nghe vạn độc bất xâm, đôi mắt lập tức tỏa sáng. Chỉ có điều, rất nhanh lại tối xuống, độc hay không độc nàng cũng không tiếp xúc tới, thì có ích lợi gì. Không khỏi ai oán, "Thì ra cưới về làm thuốc dẫn à?"

"Ha ha" tiếng cười sang sãng tràn ra khỏi môi mỏng oánh nhuận, trầm thấp dễ nghe.

"Công dụng có nhiều lắm, ấm giường không phải là một?" Mỗ yêu nghiệt kéo khóe môi tà mị lên, nhếch đuôi mắt mị hoặc nói.

Mỗ nữ không vui, thò hai móng vuốt đánh về phía gương mặt tuấn tú kia.

Nhạc Mặc nhẹ nhàng tránh được, giữ thật chặt cánh tay nhỏ kia, trói người vào trong ngực, hôn một cái lên trán kia nói: "Đợi cho những chuyện này qua đi, chúng ta trở về Nhạc gia thôn nha?"

Giọng nói nhàn nhạt, trong vắt như hoa đào tháng ba.

"Ừ" Bảo Nhi ngoan ngoãn đáp một tiếng, thành thật vùi ở trong ngực kia.

Hôm sau, Bảo Nhi dẫn Nhạc Mặc đi Thủy Các tụ họp. Bố trí sắp xếp ngày mai một chút. Mặc dù biết, lần này rất có thể là Mộ Dung Trạch sẽ giăng một cái lồng, nhưng mà, bọn họ vẫn muốn đi.

Phủ Thái Tử cùng phủ Đại tướng quân đều cực kỳ náo nhiệt, đám hạ nhân đều bận việc vui.

Phượng Lăng Vũ tra xét một đêm, nhưng không tìm được một chút tung tích, ngược lại nghe nói hôm qua Cảnh vương gia bị bắt. Nghĩ như thế, chỉ cần coi chừng Mộ Dung Phong, thì nhất định có thể tìm được chút đầu mối.

Lúc sắp đi đến cửa phủ, liếc thấy một vùng đỏ tươi kia, có chút phiền muộn lại quay đầu lại. Không tự chủ đi tới tửu lâu, vừa nhấc mắt thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ở bên cạnh cửa sổ trên lầu kia. Vội cất bước đi vào.

Thượng Quan Dực khẽ nhấp một ngụm rượu, khi thấy người đến kia. Nhấc bình qua, rót cho hắn một ly.

Ánh mắt nhìn theo người nọ ngồi xuống, mới thu hồi lại.

"Đã sắp trở thành Đại cữu tử của Thái tử rồi, như thế nào còn căng mặt như thế, để cho người khác thấy, có thể lại sinh ra không ít lời nói linh tinh."

Phượng Lăng Vũ nhìn hắn một cái, giơ tay lên trút thẳng rượu vào trong miệng. Còn tự rót cho mình một ly, tiếp tục ngửa đầu trút xuống. Mãi đến khi uống được năm ly, lúc này mới dừng lại. Đôi mắt ửng hồng nói: "Nhớ ngày đó, bọn họ lần lượt bức ta. Bây giờ, chuyện ập lên đầu, bọn họ cũng chỉ có thể nhắm mắt chống đỡ. Ha ha, thật thú vị!" Vừa mới dứt lời, lại tự uống rượu.

Thượng Quan Dực buông ly rượu xuống, lẳng lặng nhìn hắn. Bị đè nén nhiều năm như vậy, cũng nên phát tiết ra ngoài.

Lúc hắn gặp gỡ Phượng Lăng Vũ là sau khi đích nữ Phượng gia mất tích không lâu, cơ duyên như thế, bọn họ hiểu nhau nhiều năm như vậy.

Đích nữ mất tích, Phượng gia không dám lộ ra, chỉ đành phải ngầm phái người đi tìm. Lúc không tìm được, Phượng gia liền bắt đầu bức bách Phượng Lăng Vũ thành hôn, hi vọng lại sinh ra một tôn nữ. Phượng Thừa Cửu cũng rất rõ ràng, cho dù Phượng Lăng Vũ có một nữ nhi, nói cho cùng nữ nhi kia cũng không thể là người mang Ngọc Huyết. Bức bách không thành, cũng chỉ có thể lấy giả tới thay thế.

Thượng Quan Dực lại cầm ly lên, cụng ly hắn một cái, uống một hơi cạn sạch.

"Ta có thể sắp tìm được muội muội rồi!"

Đuôi mắt Phượng Lăng Vũ hơi nhếch, vốn đang phiền muộn nhưng không còn thấy tung tích nữa.

Tay Thượng Quan Dực dừng lại, cái ly cầm trong tay suýt nữa rơi xuống đất.

"Chờ ta tìm được Quả Quả rồi, bệnh của huynh nhất định có thể chữa khỏi!" Giọng nói sảng lãng của Phượng Lăng Vũ thốt ra quanh thân tràn ngập lo lắng.

Thượng Quan Dực có chút thất thần ngơ ngác, còn có hy vọng phải không?

Tin tức Cảnh vương gia bị bắt, rất nhanh truyền ra ở trong Hoàng Thành. Các đại thần đều có tâm tư, chỉ là ai cũng không dám dễ dàng biểu lộ ra. Đối nhân xử thế của Cảnh vương gia, trong lòng mỗi người bọn họ đều biết. Hành động lần này của Hoàng thượng không thể không nói, cực kỳ không sáng suốt! Nhưng mà, ai dám đi can gián? Dựa vào hiểu biết của bọn họ đối với Mộ Dung Trạch, đây chính là chết không có chỗ chôn.

Nam Cung Uyển đã bị Mộ Dung Trạch giam lỏng ở Phượng Diễn Cung, tuy rằng như thế, tin tức Mộ Dung Phong bị bắt vẫn vào trong tai Nam Cung Uyển.

Sau khi biết tin, trong mắt Nam Cung Uyển nhuộm đầy sắc bén, toàn bộ cung điện đều tràn ngập âm trầm.

Bà cũng không có cuống cuồng đi tìm Mộ Dung Trạch, mà là lẳng lặng lấy ra một tấm lụa gấm màu vàng từ trong cái hộp dưới giường hẹp. Trạch Nhi, đừng trách vi nương, có ngày hôm nay, cũng là con tự gây nghiệt.

Cùng với ánh mặt trời nhô lên, một ngày mới rốt cuộc đã đến. Trong Hoàng Thành tràn đầy không khí vui mừng, bởi vì, hôm nay chính là ngày đại hỉ của Thái Tử Mộ Dung Dục cùng nữ nhi Phượng gia.

Đối với loại tiệc vui này dân chúng luôn lây nhiễm một chút không khí vui mừng, sáng sớm đều chạy tới con đường chính chờ đợi kiệu rước dâu đi qua, giống như là mình gả nữ nhi vậy.

Trông chờ mòn mỏi, rốt cuộc chờ đến xế chiều, nhìn thấy đội ngũ rước dâu thật dài. Cưỡi con ngựa cao to đi đầu tiên, chính là Thái Tử Mộ Dung Dục. Hắn ta mặc hỉ bào mãng xà tay áo thêu kim tuyến đỏ thẫm, kết hợp với mũ quan màu đỏ trên đầu, rất là hân hoan.

Chỉ là, trên mặt Thái Tử lại lạnh như băng, mọi người không khỏi suy đoán, chẳng lẽ Thái Tử không thích nữ nhi Phượng gia?

Mặt Mộ Dung Dục âm trầm, một chút nét mặt phấn khởi cũng không giả vờ được. Âm u nhìn lướt qua đám người vây xem kia, trong mắt chứa đầy lạnh lẽo.

Chờ đến Phượng gia đón người, một đội ngũ lại cuồn cuộn trở về phủ Thái Tử.

Bởi vì là đại hỉ của Thái Tử, đại thần trong triều không một ai vắng mặt.

Giờ lành sắp tới, tất cả mọi người đang chờ Mộ Dung Trạch đến. Chỉ là, mắt thấy giờ lành sắp qua, chờ được cũng chỉ có một mình Phượng Thừa Kỳ.

Các đại thần không khỏi sinh lòng nghi hoặc, hoàng thượng cũng chỉ có một nhi tử là Thái Tử. Hôm nay, ngày đại hôn của Thái Tử thế mà hoàng thượng cũng không đến, chẳng lẽ đúng như lời đồn đãi kia từng nói, hoàng thượng đã tìm được hàng tử lưu lạc năm đó, muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho hoàng tử kia? Nhưng mà, tại sao hoàng thượng lại hạ chỉ bảo thái tử cưới nữ nhi Phượng gia đây? Khó bề hiểu rõ như thế, tuy là đại thần đã trải qua tam triều cũng không hiểu nổi.

Mặc dù trong lòng Phượng Thừa Kỳ có rất nhiều tính toán, nhưng trên mặt vẫn không thể biểu hiện ra, chỉ có thể treo lên nụ cười hòa ái, nhận lấy lễ bái của mọi người.

Lễ chế hoàng gia, cần tân nhân trích máu tế bái tổ tiên, cầu xin tổ tiên phù hộ.

Lễ nghi tân hôn mới vừa kết thúc, người phụ trách tới thu tế lễ của tế tư mang theo hai bình nhỏ máu tươi trở về nội cung.

Mộ Dung Trạch vừa nhận được chiếc bình kia, lập tức cho tế tư đó lui xuống. Tế tư cũng không dám làm trái, đành phải vâng lời đi ra ngoài.

Mộ Dung Trạch vội vả mở cửa ngầm phòng ngầm dưới đất kia, cầm bình đi xuống. Phía dưới sớm đã có một ám vệ ở đó chờ đợi.

Mộ Dung Trạch vội bảo ám vệ mở quan tài thủy tinh kia ra, đổ giọt máu của Phương Lăng Tịch vào trong chất lỏng màu đỏ kia.

Không trôi qua bao lâu, da thịt vốn đầy đặn oánh nhuận liền bắt đầu từ từ khô héo, tất cả đều phát triển theo hướng hủy diệt.

Mộ Dung Trạch tròn mắt trừng trừng, hốt hoảng đưa tay ôm người trong quan tài vào trong ngực, nhưng mà, chỉ có thể trơ mắt nhìn da thịt kia từng tấc khô khốc. Cuối cùng, chỉ còn lại một lớp da đen bao lấy xương cốt.

"Mạch Nhi, Mạch Nhi... ah!"

Tiếng gào thét tê tâm liệt phế, từ trong phòng ngầm dưới đất truyền ra bên ngoài Ngự Thư Phòng.

Mộ Dung Phong mới được Nhạc Mặc cứu ra nghe thấy tiếng gào thét này, trong lòng phát lạnh.

"Mạch Nhi..."

Bất chấp chạy tới, bỏ rơi Nhạc Mặc chạy về phía Ngự Thư Phòng. Nhạc Mặc cau mày, bước nhanh đi theo.

Chỉ là vừa đến cửa kia, thì thấy Nam Cung Uyển dẫn một đội cấm vệ Kim Giáp bao vây ở cửa Ngự Thư Phòng.

Mộ Dung Phong bất chấp tất cả, lảo đảo nghiêng ngã vào Ngự Thư Phòng, từ lối vào bên giường kia, vào phòng ngầm dưới đất.

Ám vệ thấy có người xông vào, vừa định ra tay, thì bị Nhạc Mặc theo phía sau chế phục, một châm mất mạng.

Theo tầm mắt của Mộ Dung Phong, thì thấy Một Dung Trạch vẻ mặt tiều tụy ôm một bộ hài cốt màu đen bọc Phượng bào.

Mộ Dung Trạch giống như không còn tri giác, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Mộ Dung Phong thoáng nhìn bộ hài cốt màu đen kia, vô lực quỳ xuống bên cạnh, trong mắt tràn đầy đau đớn.

Nhạc Mặc ngầm hiểu ý nghĩa của bộ hài cốt kia, đi tới quỳ xuống bên cạnh.

Mười ba tháng giêng năm Gia Dục ba mươi mốt, Thịnh Đức Thái hậu Nam Cung Uyển lấy ra di chiếu tiên đế, trong di chiếu viết truyền ngôi cho Lục hoàng tử Mộ Dung Phong. Dùng cái này, Mộ Dung Trạch chính là tự mình soán vị. Niệm ông ta tại vị có công, ban thưởng ông ta sống quãng đời còn lại ở Phúc An Tự. Mộ Dung Dục tước đoạt tước vị, cách chức làm thứ dân.

Mười lăm tháng giêng cùng năm, Mộ Dung Dục liên hiệp bè phái, muốn bức vua thoái vị soán vị, bị giết ở Chung Lữ Môn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net