Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25.

Ký ức càng lúc càng ít đi, thói xấu vứt đồ lung tung của tôi cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Để tìm đồ, tôi thường xuyên tua đi tua lại camera.

Hôm nay lúc tôi đang tìm dép lê, màn hình bỗng vang lên tiếng Sầm Ninh Nhi cười: "Tôi và A Lịch là thanh mai trúc mã, cô có biết không? Anh ấy theo đuổi tôi rất nhiều năm, cô có biết không? Ai cũng nói anh ấy lấy cô là vì đến tuổi rồi, phải cho gia đình một nàng dâu, cô có biết không?“

Sắc mặt Trình Lịch càng lúc càng khó coi.

Mấy ngày nay anh tìm đủ mọi cách, bác sĩ thần kinh không khám ra được vấn đề, anh liền đưa tôi đi khác đủ kiểu bác sĩ tâm lí.

Cho đến khi có một bác sĩ nói với anh: "Có lẽ bệnh nhân đã có ký ức không vui, nên tạo ra cơ chế tự bảo vệ bản thân, chủ động quên hết chuyện không vui đó.”

Trình Lịch lập tức nhớ tới câu này.

Anh vội bảo Sầm Nịnh Nhi đến.

Người kia lâu lắm rồi không gặp anh, gương mặt đỏ bừng.

"A Lịch, anh tìm em ạ?"

Cô ta mong đợi, ngại ngùng, Trình Lịch lại túm lấy tóc cô ta, lôi cô ta đến trước mặt tôi: "Xin lỗi đi!”

Sầm Nịnh Nhi đau đến gào khóc, cô ta hỏi Trình Lịch: "Sao anh làm thế với em…khoan đã, em xin lỗi chuyện gì chứ?"

Trình Lịch xanh mặt, phát lại video đó.

Mặt Sầm Nịnh Nhi lúc đỏ lúc trắng: "Nhưng mọi người nói thế thật mà…”

"Vậy bây giờ tôi nói cho cô biết, người tôi yêu là Đường Ánh Tuyết, vợ tôi cũng là cô ấy!"

"Còn chuyện tôi từng thích cô, theo đuổi cô, đó đều là chuyện khi bé, hơn nữa còn là chuyện tôi hối hận nhất, là cơn ác mộng khiến tôi thức giấc lúc giữa đêm!”

Trình Lịch nói một hơi dài, Sầm Nịnh Nhi run rẩy như sắp ngã.

Cô ta vịn tường, đôi mắt dần ngấn lệ.

Tôi ngơ ngác nhìn cô ta thút thít nỉ non trước mặt mình.

Nói thật, tôi thực sự không có quá nhiều ký ức về người phụ nữ này, tôi không hiểu cô ta xin lỗi chuyện gì, Trình Lịch chỉ đang tự mình đa tình mà thôi.

Nhưng Trình Lịch nhất quyết không buông tha, Sầm Nịnh Nhi chỉ có thể bực bội trừng tôi, không cam lòng mà xin lỗi.

Sau đó lau nước mắt tông cửa chạy đi.

Trình Lịch mặc kệ cô ta, anh cúi người hỏi tôi, nhưng đang dỗ con nít: "Tiểu Tuyết, cô ta xin lỗi rồi, bây giờ em vui hơn chút nào chưa? Có nhớ được gì không?"

Tôi trầm mặc, hỏi anh: "Anh có từng nghĩ tới tôi không phải vì..."

"Đừng nói nữa Tiểu Tuyết!" Trình Lịch ngắt lời tôi.

Trong nháy mắt đó, có thể gọi nét mặt anh là hoảng sợ.

Nhưng trong số ký ức ít ỏi còn sót lại của tôi bỗng xuất hiện một cảnh.

Khi đó anh đã nói với tôi: "Đừng nói nữa!"

Nhưng câu tiếp theo là: "Đừng gây rối."

"Đừng gây rối nữa, Đường Ánh Tuyết.”

26.
Có lẽ hệ thống nói đúng.

Trình Lịch chỉ không muốn mất tôi thôi, nhưng anh không thể làm gì được, trơ mắt nhìn mọi thứ vẫn diễn ra.

Anh không biết làm cách nào để giữ lại giọt nước trong lòng bàn tay.

Chỉ có thể tự lừa mình dối người rằng không sao đâu, nước sẽ quay về.

Anh bắt đầu giở ảnh chúng tôi chụp chung ra, dẫn dắt tôi lấy lại ký ức.

Anh còn mở video lúc chúng tôi kết hôn nữa.

Trong video, hai chúng ta nghiêm túc nắm tay nhau, nghe hết lời cầu nguyện của mục sự, sau đó ôm nhau, nói “Con đồng ý”.

Trình Lịch xem mà cay mắt.

Nhưng tôi lại giống như đang xem phim, thực sự là đang xem câu chuyện của người khác, trong lòng không có cảm xúc nào.

Thậm chí tôi còn chân thành hỏi Trình Lịch: "Sao lúc đó em gả cho anh vậy?"

Anh run rẩy, không dám nhìn vào mắt tôi.

Cả hai im lặng rất lâu.

Đến khi tôi tưởng mình không đợi được đáp án, anh mới nói: "Vì anh đã cứu em, anh cần em, anh đã hứa sẽ không có ai yêu em hơn anh…”

"Thật không?" Tôi vắt hết óc cũng không nhớ được, chỉ có thể hỏi anh: “Vậy anh làm được không?”

Trình Lịch lại run rẩy.

Anh che mặt, không nói nữa.

.....

Thời gian trôi qua như nước chảy.

Một tháng thời gian nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.

Xét thấy bỗng dưng biến mất sẽ dọa sợ mọi người, lúc hệ thống nói cách thời hạn rời đi còn ba ngày, tôi leo núi một mình.

Quên hết mọi chuyện trong khung cảnh xinh đẹp, có lẽ là một chuyện không quá xấu nhỉ?

Để tránh bị định vị, tôi không thèm mang điện thoại theo.

Lúc đầu tôi còn tự hỏi, sau khi tôi biến mất Trình Lịch có về với Sầm Nịnh Nhi không?

Nhưng sau này trí nhớ của tôi như hạt cát trong phễu, lúc đứng trên đỉnh núi, tôi đã quên mất tại sao mình đến đây rồi.

Tôi hỏi hệ thống: "Đây là đâu vậy?"

Nó trả lời: [Một thế giới nhỏ vô nghĩa thôi.]

Tôi gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Hệ thống lại nói: [Trước khi dịch chuyển vào thế giới tiếp theo, cô phải làm một bài kiểm tra.]

[Nếu trong lúc làm nhiệm vụ, cô có tình cảm với một NPC nào đó…”

"Không thể nào." Tôi ngắt lời nó, chẳng hiểu sao lòng tôi rất kháng cự chuyện này.

[Nếu anh ta khiến cô cảm động tột cùng thì sap?]

Tôi lắc đầu theo bản năng: "Cảm động nhất thời rồi cũng sẽ biến thành xiềng xích, khóa chặt linh hồn và sự tự do của tôi.]

Vẫn là âm thanh điện tử bình tĩnh như trước, nhưng không biết tại sao tôi lại nghe ra có ý cười trong đó.

[Không có ký ức, nhưng người lại trưởng thành, nội dung trả lời cũng khác nhau.]

"Hả?" Tôi không hiểu.

Hệ thống không nói nữa.

Lúc này ánh sáng nhuộm đỏ cả chân trời, phủ lên đám mây ở nơi xa một lớp màu vàng óng ánh.

Khi bị nắm góc áo kéo vào vòng xoáy thời không kế tiếp, tôi vẫn đang suy nghĩ.

Chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ "Về hưu", sẽ có rất nhiều phần thưởng chờ đợi tôi.

Tôi không thèm nhặt được hạt vừng mà bỏ cả trái dưa hấu đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh