Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.
Bên ngoài, hình như Trình Lịch tỉnh táo hơn chút.

Anh giục Sầm Nịnh Nhi mau đi, không được tới đây nữa.
Nhưng Sầm Nịnh Nhi lại luống cuống nói: "Em thực sự không có nơi nào để đi, A Lịch, không phải anh đã nói, trong nhà anh mãi mãi có một căn phòng dành cho em sao?"
Trình Lịch im lặng, khàn giọng: "Anh có vợ rồi."

Bọn họ đứng bên ngoài kì kèo.
Một lúc sau, tiếng khóc của Sầm Nịnh Nhi to hơn, Trình Lịch mới khẽ thở dài một tiếng: "Em nhỏ tiếng chút, đừng đánh thức Đường Ánh Tuyết, vừa nãy cô ấy giận anh rồi.”

Lòng tôi đắng chát, lại nghe Trình Lịch nhẹ nói: "Thật ra, căn phòng này… ban đầu vốn định chừa cho em.”
"Em biết ngay mà!'
Sầm Nịnh Nhi vui vẻ, trái tim tôi lại như rơi xuống vực thẳm.

Tôi và Trình Lịch đều là kiểu người không thích giao tiếp, lúc trước tôi không hiểu sao anh để trống căn phòng lớn như thế, anh bảo để thuận tiện cho bố mẹ lên thăm.

Bây giờ xem ra khi ấy anh nói dối.
Tôi không kìm được nữa, nước mắt rơi như mưa.
Nhưng Trình Lịch ở ngoài kia càng khiến tôi thất vọng hơn.

Tôi nghe thấy anh nói: "Được rồi, em vào trong ngủ đi, mỗi ngày Đường Ánh Tuyết sẽ thức dậy lúc bảy giờ bốn mươi, anh sẽ đánh thức em lúc năm giờ, không để hai người gặp nhau."

Trình Lịch nói đôi ba câu đã tạo ra cách lừa gạt tôi.
Nhưng Sầm Nịnh Nhi vẫn không chịu.

Cô ta nói bản thân có rất lời muốn nói với Trình Lịch.
"Anh đừng ngủ ở ghế sofa~ Xin anh đó, em rất muốn trò chuyện với anh.”
"Thật sự chỉ nói chuyện thôi, anh cũng biết mà, em chẳng có người bạn nào ở đây cả, không có ai để tâm sự, em nhịn sắp bệnh luôn rồi này.”

Sầm Nịnh Nhi nói xong, liền lẳng lặng đợi câu trả lời của Trình Lịch.
Cách một bức tường, tôi cũng lắng tai đợi anh nói.

Cuối cùng, Trình Lịch thỏa hiệp: "Được rồi, không có lần sau đâu nhé.”
Chút mong đợi trong lòng tôi, cuối cùng cũng tan biến hết.

Thật nực cười, trong chính căn nhà của tôi, chồng tôi lại nằm chung giường với người phụ nữ khác.

4.
Buổi tối này, vô số lần tôi muốn đẩy cánh cửa đối diện ra, cũng vô số lần nắm chặt tay, buộc bản thân phải bình tĩnh. Tôi nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây...

Từ sau khi Sầm Nịnh Nhi về nước, Trình Lịch đổi tính đổi nết, như biến thành một người hoàn toàn khác. Tôi thật sự không thể tin được người đàn ông chỉ toàn nói dối ấy, lại chính là người chồng 5 năm qua luôn tôn trọng tôi, yêu thương tôi.

Liên tưởng tới lúc trước, khi tôi đang làm nhiệm vụ ở thế giới khác cũng từng gặp phải tình huống tính cách của nhân vật thay đổi đột ngột. Khi đó hệ thống nói với tôi, hào quang nhân vật chính trong vài thế giới nhỏ quá mạnh.

Càng đến gần tôi thì sẽ càng bị cốt truyện trói buộc, làm ra những chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.

Vậy thì, liệu có khi nào Trình Lịch cũng bị sức mạnh đó ảnh hưởng không?
Tôi biết suy nghĩ này giống như uống rượu giải khát, chỉ là tự an ủi bản thân thôi.

Nhưng chúng tôi chia ngọt sẻ bùi 5 năm, tôi thật sự không thể nào chấp nhận sự phản bội bỗng dưng xuất hiện như thế được…

Đêm nay, tôi càng nghĩ càng rối, không tài nào ngủ được.
Lúc trời tờ mờ sáng, tôi lại nghe được tiếng mở cửa.

Giọng Sầm Nịnh Nhi vui vẻ: "A Lịch, chúng ta đi ăn tiệm bánh bao nhân nước ở trước cổng trường đi, em ở nước ngoài lâu quá, rất nhớ mùi vị đó." Trình Lịch bất đắc dĩ bảo cô ta nhỏ tiếng chút.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền ra ngoài.
Trình Lịch không hề có ý đẩy cánh cửa này ra, xem xem tôi đã tỉnh chưa. Trái tim đau đến chết lặng. Tôi từ từ đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Hôm nay có việc phải làm, tôi phải chăm chút cho bản thân.
Còn những chuyện khác….
Đến tối về nhà, tôi sẽ nói chuyện với Trình Lịch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh