Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.
Người phụ trách cảm động sắp khóc, tôi lại khẽ cười một tiếng: "Thật không ngờ…”
Có lẽ thái độ có hơi kỳ quặc, Sầm Nịnh Nhi mất hứng nhìn sang.

"Đường tiểu thư cười gì thế? Vì bản thân không được đàn ông yêu thương, nên cũng không muốn người khác được như thế hả?"

Lời lẽ đầy gai nhọn, tôi chấp nhận hết, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng đó, tôi không được yêu thương, vì chồng tôi chỉ lo chăm chút cho người phụ nữ khác.”
Sầm Nịnh Nhi lộ vẻ thương hại.

Nhưng tôi vừa cười một tiếng, nhìn về phía bàn đối diện: "Trình Lịch, anh thấy đúng không?"
Sầm Nịnh Nhi không hề nói Trình Lịch tên gì, nhưng tôi lại có thể gọi chính xác tên anh.

Ở đây đều là người thông minh, mọi người vừa nghe liền hiểu ngay.
Nhất thời, ánh mắt nhìn ba người chúng tôi dần kỳ lạ.

Trình Lịch không thể không lên tiếng: "Tiểu Tuyết, chuyện không phải như em nghĩ đâu.”
"Vậy thì là như thế nào?”
"Nói rất dài dòng, về nhà anh sẽ giải thích với em, đừng gây chuyện ở ngoài đường, được không?"
Tôi cười, cười đến đôi mắt ươn ướt.
Chồng tôi đấy….

Tôi không cần nói chuyện với anh nữa.
Bởi vì, tôi không tìm được lý do nào bào chữa cho anh nữa rồi.
Hệ thống đã nói với tôi, chỉ khi ở gần nhân vật chính, nhân vật phụ mới bị cốt truyện khống chế.

Nhưng trong 5 năm này, Trình Lịch và Sầm Nịnh Nhi cách nhau như trời với biển, anh không hề bị hào quang của nhân vật chính nào ảnh hưởng cả.

Anh quan tâm Sầm Nịnh Nhi, hoàn toàn là cảm xúc thật.

Anh ấy tự nguyện làm thế.

8.
Tôi xin lỗi người phụ trách, đeo túi bước ra ngoài.

Gió bên ngoài rất to, thổi nước mắt tôi chảy ngược vào trong.
"Tiểu Tuyết!" Trình Lịch ở phía sau sốt ruột gọi tôi.
Tôi mặc kệ anh, anh lao đến túm lấy tay áo tôi: "Em tỉnh táo chút đi, anh nói rồi, về nhà anh giải thích với em.”

Giải thích cái gì?
Bỗng dưng tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Giải thích tại sao anh đã có ánh trăng sáng rồi, nhưng vẫn đau khổ cầu xin tôi ở lại thế giới này ư?

Hay là tại sao rõ ràng chưa quên được Sầm Nịnh Nhi, nhưng trong 5 năm này lại tỏ vẻ yêu tôi đến mức nguyện chết vì tôi?
Hay là tại sao gạt tôi, nói đã xóa hết phương thức liên lạc của Sầm Nịnh Nhi, nhưng lại lén lút trò chuyện với cô ta mỗi ngày…

Tôi vốn cho rằng trên đời này không có ai hiểu Trình Lịch hơn tôi.
Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra, tôi chưa từng thực sự hiểu anh.
Ở phía sau, Sầm Nịnh Nhi cũng bước ra.
Cô ta đứng trên tầng lầu cách đó không xa, lẳng lặng nhìn tôi.

Ánh mắt đó mang theo sự thương hại y như khi nãy.
Cảm giác ghê tởm ấy lại xuất hiện.
Tôi đẩy Trình Lịch ra: "Em đi làm trước, tối về chúng ta bàn chuyện ly hôn."

Trình Lịch còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã vẫy tay gọi xe taxi ven đường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh