Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.
Giờ thì tôi chắc chắn rồi.

Lần trước Trình Lịch cũng muốn nói điều này.

Trong lòng anh luôn nghĩ như thế.

Anh cảm thấy tôi sẽ không rời bỏ anh, sẽ không thoát khỏi thế giới này, nên mới trắng trợn như vậy.

Nhưng anh đâu biết rằng….

Thật ra, tôi còn một cơ hội nữa.

Đêm đó chúng tôi quyết đoán ngủ riêng.

Tôi nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, cuối cùng từ từ đi vào phòng tắm, nằm vào bồn tắm lớn.

Làn nước lạnh lẽo bao trùm cơ thể tôi.

Tôi nhắm mắt lại, dần chìm xuống.

Nước lập tức ùa vào.

Tôi điên cuồng ho, trong phổi như có con dao đang xoay tròn, đầu đau nhức như sắp nổ tung.

Nhưng tôi vẫn không động đậy.

Cuối cùng, trước khi ngạt thở, một giọng máy móc quen thuộc vang lên trong đầu tôi: [Ký chủ, lâu rồi không gặp.]

Tôi vật lộn dưới nước, ho đến trời đất tối sầm.

Giọng hệ thống vẫn không thay đổi: [Tự sát? Cô suy nghĩ kĩ rồi à?]

Một câu không đầu không đuôi.

Chỉ có tôi hiểu.

Hệ thống từng nói với tôi, những ký chủ được nó chọn đều là những người đã làm nhiều việc thiện khi còn sống, nhưng lại bất hạnh cket sớm.

Với những người như thế, nó luôn mở một cánh cửa khác cho họ.

Vậy nên dù lúc trước tôi muốn ở lại thế giới này vì Trình Lịch, nó vẫn chừa cho tôi một đường lui.

Vì tôi cket, nên mới được trói buộc với hệ thống.

Nên chỉ cần tôi suýt cket lần nữa, nó sẽ trở về.

Nhưng đây cũng là lần cuối cùng nó trở về.

Hệ thống xác nhận lại lần nữa: [Vì lúc trước cô làm trái với quy tắc, nên nếu muốn rời khỏi thế giới này nữa thì nhất định phải chịu phạt, cô đã thực sự nghĩ kĩ chưa?]

12.

Tôi rũ mắt, trầm mặc gật đầu.

So với phí hoài quãng đời còn lại cho một người đàn ông xảo trá, chi bằng đi ngắm nhìn phong cảnh ở thế giới khác.

Còn về nội dung trừng phạt…Hệ thống cũng đã nói với tôi từ trước.

Đó chính là xóa hết toàn bộ trí nhớ của tôi, đưa tôi vào thế giới xuyên nhanh thêm lần nữa.

Hơn nữa, tôi phải làm nhiệm vụ nhiều hơn người khác gấp đôi mới có thể “Về hưu”.

Thật ra rất lâu trước kia, lúc mới nghe được chuyện này, tôi không hiểu tại sao phải lấy đi ký ức.

Hệ thống giải thích: [Cô nghĩ thử xem, nếu cô đã có kinh nghiệm đóng bàn, có phải khi làm lại thì sẽ rất dễ dàng không?]

[Nếu cô đã từng đứt tay khi đang đóng bàn, vậy thì có phải sau này khi cô đóng bàn sẽ bị ám ảnh không?]
[Xóa bỏ trí nhớ của cô, một mặt là lấy lại kinh nghiệm, trừng phạt cô, một mặt là bảo vệ cô theo cách nào đó.]

Khi đó tôi chỉ nghe chơi chơi thôi.

Không ngờ có một ngày, tôi phải đích thân trải nghiệm.

Có lẽ hệ thống cũng nhận ra tôi không vui, nó chêm thêm một câu: [Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi sẽ giữ lại phần ký ức của cô ở thế giới gốc.]

Tôi sửng sốt, ôi niềm vui bất ngờ.

Xét thấy trí nhớ không thể xóa sạch trong một lần, nếu không đại não sẽ dễ bị tổn thương.

Cuối cùng hệ thống quyết định sẽ xóa dần ký ức trong một tháng.

Như thế cũng cho tôi đủ thời gian để tạm biết thế giới này.

Nhân lúc bản thân chưa quên quá nhiều thứ, trong mấy ngày tiếp theo, lúc nào tôi cũng bàn giao công việc cho trợ lý.

Trợ lý vừa điên cuồng ghi chép vừa hỏi tôi: "Sếp, chị sắp đi xa hả? Khi nào chị về thế?”

Tôi trầm lặng: "Có lẽ…. sẽ không bao giờ về."

Cô ấy sững sờ, rồi sau đó gương mặt lộ vẻ hoảng hốt: "Chị muốn đưa công ty….em, em không làm được đâu… Em…”

"Sao lại không được?" Tôi ngắt lời cô ấy: "Em có thể thoát khỏi cái làng nghèo chim không thèm ẻ kia, thì sao không thể duy trì một công ty mới thành lập được?"

Trợ lý kinh ngạc nhìn tôi, mắt dần đỏ hoe.

Một lúc lâu sau, cô ấy không cam lòng hỏi tôi: "Là vì Tổng giám đốc Trình ạ..."

Tôi vỗ lưng cô ấy, không trả lời.

Có lẽ là trí nhớ dần bị ăn mòn, lúc nhắc tới Trình Lịch, tôi không đau lòng như trước nữa.

Thậm chí tôi còn nghiêm túc suy nghĩ, tại sao lúc trước tôi quyết định ở lại nơi này vì anh chứ!

Rõ ràng hệ thống đã cảnh cáo tôi, nếu ở lại vì một ai đó thì chẳng khác gì trao sinh mạng cho họ.

Nghĩa là, người đó cket thì tôi cũng cket theo.

Tôi tự nhận bản thân là người tham sống sợ cket, nhưng sao khi ấy lại làm thế nhỉ?

Tôi vắt óc mãi cũng không nhớ được, bèn lắc đầu, không nghĩ nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh