|02|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|20.09.2023|

5.

Bữa tiệc tốt nghiệp được tổ chức vào ngày hôm sau của kỳ thi đại học.

Tất cả các tiết mục đã được tập luyện trước đó.

Tiết mục cuối cùng của lớp chúng tôi là đồng ca.

Mà tôi là người được chọn làm người đệm piano trên sân khấu.

Khi tôi mặc lễ phục, đứng trước gương, hiếm khi sững sờ.

Hệ thống cũng hiện lên nói mấy câu tám phét.

"Cái váy này, rất hợp với cô... trông rất thần tiên."

Tôi cười: "Cám ơn".

Nó tiếp tục nói: "Hôm nay Giang Khương Thiên Yết được mời đến tham dự đấy, có một chuyện cô cần biết trước..."

...

Sau khi tôi bước ra khỏi phòng thay đồ, rõ ràng nghe thấy mấy tiếng hô nhỏ.

Tôi hơi xấu hổ, vành tai nóng ran.

Nhưng nụ cười trên môi ngay giây tiếp theo đã cứng đờ.

Giang Lâm Thiên Bình đứng cách đó không xa, anh ta dường như vừa đi ra từ sân vận động bóng chày.

Vừa cầm cây gậy bóng chày vừa cầm điện thoại di động, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, có vẻ như đang nhai kẹo cao su.

Đôi mắt anh ta thản nhiên nhìn về phía tôi, sau đó lập tức bước tới.

"Tất cả ra ngoài."

Dưới sự đe dọa của Giang Lâm Thiên Bình, không ai dám phản kháng.

6.

Lễ phục là kiểu lệch vai.

Ánh mắt của Giang Lâm Thiên Bình không e dè rơi vào xương quai xanh của tôi.

Tôi cau mày, chuẩn bị rời đi.

"Cô dám đi một bước thử xem."

Giọng nói thờ ơ phía sau truyền đến lời cảnh báo rõ ràng.

"Anh có chuyện gì?" – Tôi không nhìn anh ta, hơi bực mình.

"Tôi ấy à, gần nhất nghe được một số tin đồn, cho nên tới tìm cô để xác nhận."

Giang Lâm Thiên Bình tùy ý lắc lắc cây gậy bóng chày trong tay, lại nhấc lên, để dưới cằm tôi, nâng cằm tôi lên.

Anh ta cười hỏi.

"Họ nói cô không còn thích tôi nữa."

"Là thật à?"

Tôi không thể đoán được ý anh ta, lựa chọn ăn ngay nói thật.

"Đúng."

Cây gậy bóng chày khẽ di chuyển, lướt trên mặt tôi, vỗ nhẹ.

Mặc dù Giang Lâm Thiên Bình vẫn đang cười, nhưng trong đôi mắt lại cực kỳ lạnh lùng.

"Tự tìm đường chết à, Đào Ngưng Xử Nữ?"

Tôi không hiểu.

Không quấy rầy anh ta và Thịnh Uyển Xà Phu nữa, với anh ta mà nói, chẳng phải là chuyện tốt à?

Anh ta nhích lại gần tôi, ghé sát đầu vào xương quai xanh của tôi.

Cây gậy bóng chày đang chống ở bên cạnh, tôi vốn không thể cử động được.

Tôi nắm chặt tay, lúc vừa định đẩy anh ta ra, thì ngoài cửa vang lên tiếng thầy chủ nhiệm thúc giục.

Giang Lâm Thiên Bình dừng động tác của mình lại.

Anh ta nâng mắt lên nhìn tôi.

"Nghe này, đừng để tôi nghe thấy mấy kiểu tin đồn như vừa rồi một lần nữa."

Khi nào tên biến thái này mới đi chết thế?

Tôi không nói câu nào mà đẩy anh ta ra, bước ra khỏi cửa.

7.

Buổi biểu diễn diễn ra tốt đẹp.

Thậm chí lớp của tôi còn giành được một giải thưởng.

Bởi vì đã tốt nghiệp, lớp giải tán, không ai quan tâm đến giải thưởng.

Cho nên, tôi chủ động ngỏ ý muốn lên sân khấu nhận giải.

Bởi vì người trao giải hôm nay là Giang Khương Thiên Yết.

Một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, bước đến trước mặt tôi.

Đúng là một khuôn mặt không thua kém bất cứ ai.

Và... có một chút quen thuộc.

Tôi nhận cúp do anh đưa tới: "Cảm ơn anh Giang."

Nói xong cong môi cười với anh, để lộ lúm đồng tiền.

Anh trầm ngâm nhìn tôi, lại nở nụ cười xa cách.

Cho đến khi xuống sân khấu, chúng tôi vẫn không có tiếp xúc gì.

Nhưng tôi cũng không nản lòng.

Một lúc sau, tôi nhìn thời gian, chậm rãi đi vòng qua chỗ ngồi của Giang Khương Thiên Yết.

Qua khóe mắt chú ý tới một đoạn ống thép bị lỏng.

Ngay khoảnh khắc nó rơi xuống chỗ Giang Khương Thiên Yết, tôi chạy về phía anh.

"Anh Giang!"

Tôi bổ nhào lên người anh.

Cơn đau nhói ở sau lưng.

"Đào Ngưng Xử Nữ!"

Giọng nói của Giang Lâm Thiên Bình vang lên cách đó không xa.

Tôi cố gắng mở mắt ra.

Giang Lâm Thiên Bình chạy về phía tôi, vẻ mặt hoảng sợ tôi chưa bao giờ nhìn thấy.

Giây tiếp theo, tôi rơi vào vòng tay của Giang Khương Thiên Yết, hôn mê bất tỉnh vì đau.

8.

Lưng tôi bị nứt xương nhẹ, nhưng tôi đã vào được trong nhà của Giang Khương Thiên Yết như ý muốn.

Anh ôm tôi đến bệnh viện kiểm tra, rồi đưa tôi đến đây.

Lần nữa tỉnh lại là vào sáng sớm.

Giang Khương Thiên Yết ngồi trên ghế sofa trước mặt tôi.

Giọng nói rất đỗi dịu dàng.

"Nói đi, là ai bảo cô diễn màn kịch đấy? Hả?"

Thì ra là muốn thẩm vấn tôi.

Tôi chống tay ngồi dậy, nói với người đàn ông trong bóng tối.

"Không có ai cả."

Mồm nhanh hơn não, bỗng buột miệng:

"Anh Giang, tôi thích anh."

Giang Khương Thiên Yết nheo mắt nhìn tôi, mỉm cười.

"Thích tôi?"

Tôi nghiêm túc gật đầu.

Giang Khương Thiên Yết đứng dậy, chậm rãi cởi áo vest.

Sau lưng tôi bỗng nhiên lạnh buốt.

Anh cúi người lại gần, kéo lưng tôi, đột nhiên ôm tôi vào lòng.

Các đốt ngón tay vuốt ve áo của tôi.

Giọng nói anh nhẹ nhàng lại mê hoặc.

"Thích tôi, thì sẽ không cự tuyệt loại chuyện này đâu, đúng không?"

Tôi biết anh đang thử thăm dò tôi.

Nhưng vẫn không kiềm chế được run rẩy.

Tay anh từ từ di chuyển lên chỗ xương quai xanh của tôi, giọng nói không nhanh không chậm.

"Hửm?"

Tôi gắt gao nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, không biết phải làm sao.

Giang Khương Thiên Yết ngồi thẳng dậy, ghé sát gần mặt tôi.

Hơi thở tự do trên môi tôi.

"Sợ rồi à."

Tôi ngay lập tức bừng tỉnh, đẩy anh ra.

"Tôi, tôi đi vệ sinh trước đã...."

Trong phòng ngủ cũng có một phòng vệ sinh riêng.

Tôi vờ như không nhìn thấy, cắm đầu chạy đi.

9.

Nhưng khi vô tình đẩy cửa một căn phòng khác, tôi sốc toàn tập.

Có thắt lưng, r.oi da,... treo trên tường.

Tôi miệng đắng lưỡi khô mở miệng, hỏi hệ thống.

"Sao lại có cảm giác, Giang Khương Thiên Yết còn biến thái hơn cả Giang Lâm Thiên Bình thế?"

Hệ thống có hơi xấu hổ: "Quên chưa nói cho cô biết, Giang Lâm Thiên Bình còn có thân phận bí mật, là..."

Một giây sau, có ai đó nắm lấy cổ tay tôi.

Cả cơ thể tôi cứng đờ, từ từ quay đầu lại.

"Giang Lâm Thiên Bình?"

Anh ta cau mày, cười lạnh: "Không thích tôi, nhưng lại thích kẻ biến thái như Giang Khương Thiên Yết rồi ư?"

Biến thái thì có tư cách gì nói người khác là biến thái chứ?

"Sao anh lại ở đây?" – Tôi hỏi

Giang Lâm Thiên Bình lôi tôi muốn rời đi: "Tôi đưa cô ra khỏi nơi này, tốt nhất là tránh xa Giang Khương Thiên Yết ra."

"Anh ta là một tên điên." – Anh ta nói

Không chờ tôi lên tiếng, cách đó không xa đã có giọng nói thong thả lại nhẹ nhàng vang lên.

"Em trai, em đang làm gì đấy?"

Giang Lâm Thiên Bình lập tức dừng chân, che ở trước mặt tôi.

Em trai?

Giang Lâm Thiên Bình, Giang Khương Thiên Yết.

Thì ra là anh em ruột.

Giang Lâm Thiên Bình cố tình che giấu thân phận thật sự và cả mối quan hệ với Giang Khương Thiên Yết.

Tôi thò đầu ra nhìn, ngay tức khắc tay chân trở nên lạnh toát không dám nhúc nhích.

Giang Khương Thiên Yết giơ súng lên, chĩa vào Giang Lâm Thiên Bình..

Vẻ mặt vẫn bình thản như cũ.

Mặc dù không chắc sẽ chết, nhưng cũng không thể khinh thường sự đe dọa của nó.

"Qua đây." – Anh di chuyển ánh mắt, nhìn về phía tôi.

"Đừng qua đó!" – Giang Lâm Thiên Bình hét lên.

Tôi dừng lại, ngập ngừng.

Lần đầu tiên tôi tuyệt vọng với nhiệm vụ này đến thế.

Tại sao công lược hai anh em này, mà người này còn biến thái hơn người kia thế?

—————⇥⌁🥨⌁⇤—————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓷𝓱𝓸̉ 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Hảo hệ thống! Không biết chị Xử kiếm đâu ra hay thế! Chọn người công lược cũng thật khéo đi! Chọn trúng hai anh em chung 1 nhà thì cũng được đi! Nhưng mà... làm sao biến thái quá vậy?? Hai em nhà họ Giang biến thái quá! Chả ai thua ai đâu anh Thiên Bình à! Số chị tui thiệt là khổ quá mà!! 🥹🥹

|𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 02|


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net