|04|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|20.09.2023|

14.

Chiều tối lúc Giang Khương Thiên Yết từ công ty trở về, mây đen khắp nơi, cùng với tiếng sấm thỉnh thoảng nặng nề vang lên.

Là điềm báo của của cơn mưa rào.

Những hạt mưa bắt đầu rơi dày đặc, Giang Lâm Thiên Bình đã hơn một tháng không gặp bỗng xuất hiện ngay lúc này.

Những người anh ta mang tới hạ gục tất cả vệ sĩ bên ngoài căn biệt thự, sau đó một chân đạp tung cửa.

Ánh mắt Giang Lâm Thiên Bình khóa chặt trên người tôi, miệng nhai kẹo cao su, lười biếng nở nụ cười.

"Đào Ngưng Xử Nữ, tôi đến đưa cô đi."

"Lần này, anh ta không ngăn cản được tôi đâu."

Bởi vì anh ta vừa mới tới đã gây ra một trận hỗn loạn, làm tôi nhất thời tay chân luống cuống, nồi canh đang nấu cho Giang Khương Thiên Yết gần như sắp cạn nước.

Tôi không kiên nhẫn nhìn về phía kẻ đầu sỏ.

"Đã nói với anh là tôi sẽ không đi, anh có thể đừng đến làm phiền tôi nữa có được không?"

Giang Lâm Thiên Bình di chuyển cổ, cười nhạo, trong mắt anh ta toàn là sự tùy tiện vênh váo.

"Cô không muốn đi cũng phải đi."

Từ đầu đến cuối, Giang Khương Thiên Yết vẫn chỉ ngồi trên sô pha, thờ ơ nhìn cảnh tượng náo loạn này.

Một lúc sau, tiếng sầm vang rền đánh thức bầu không khí ngưng trệ.

Giang Khương Thiên Yết đứng dậy, ngồi vào bàn ăn như thường lệ.

"Hôm nay đã nấu canh chưa?" – Giọng nói rất tùy ý.

Tôi chậm chạp gật đầu.

Hiển nhiên, anh không thèm để ý tới Giang Lâm Thiên Bình.

Giang Lâm Thiên Bình cười lạnh một tiếng: "Giang Khương Thiên Yết, giả vờ giả vịt như vậy là có ý gì?"

"Hôm nay tôi đến đây, ngoài việc đưa Đào Ngưng Xử Nữ đi, nhân tiện cùng anh ôn lại cuộc sống trước kia chút nhé."

Anh ta nghiêng đầu dựa vào khung cửa, vẻ mặt có hơi hoài niệm.

"Anh còn nhớ không? Năm năm trước, lúc đó anh chả là cái thá gì, giống y như một con chó vậy."

"Mọi người trong nhà không vừa ý chuyện gì, đều lôi anh ra trút giận. Ấy, tôi hỏi này, anh còn nhớ mình đã phải chịu bao nhiêu cái tát, bao nhiêu cú đá rồi không?"

Tôi choáng váng.

Hệ thống chỉ nói qua qua chuyện năm đó Giang Khương Thiên Yết sống rất khó khăn.

Nhưng chi tiết mới là thứ gây chấn động nhất.

Giang Lâm Thiên Bình cau mày, nghiêm túc hỏi thăm: "Giang Khương Thiên Yết, anh nói xem có phải anh trời sinh đã thấp hèn rồi không?"

Trong lời nói của anh ta không giấu nổi vẻ châm biếm và hả hê.

Những ngón tay tôi bấu chặt vào thành bàn ăn, sau khi anh ta nói xong câu cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, ném thẳng cái bát trong tay về phía anh ta.

"Anh thì là cái thá gì, có tư cách gì mà phán xét người khác?"

"Giang Lâm Thiên Bình, lúc trước tôi đã cảm thấy anh là tên cặn bã, không ngờ anh còn là một kẻ rác rưởi."

Giang Lâm Thiên Bình bất ngờ, trán bị đập trúng.

Vẻ mặt anh ta lập tức tối sầm xuống nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi: "Cô vì tên thấp hèn này mà đánh tôi?"

Nghe được hai từ đó, cơn giận của tôi chưa kịp nguôi lại dâng lên.

Ngay lúc tôi cầm thêm một cái bát nữa, chuẩn bị ném tiếp, Giang Khương Thiên Yết đã vươn tay ngăn tôi lại.

Anh nhìn về phía Giang Lâm Thiên Bình, vẻ mặt không thấy một tí tức giận nào.

"Nghe nói cậu rất thương yêu em họ?"

Anh đột nhiên hỏi một câu không liên quan.

Ánh mắt Giang Lâm Thiên Bình hơi sắc bén: "Anh có ý gì?"

Giang Khương Thiên Yết mỉm cười, cầm ipad bên cạnh lên mở một đoạn video, rồi đẩy về phía Giang Lâm Thiên Bình...

Một giọng nữ trong video kêu lên cực kỳ chói tay.

Hình ảnh có thể thấy rõ ràng, cô ấy bị bắt cóc.

Khoảnh khắc Giang Lâm Thiên Bình nhìn rõ cô gái kia, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Anh ta gượng cười: "Em ấy không ở trong nước, dấu vết cắt ghép video có thể rõ ràng hơn không?"

Giang Khương Thiên Yết cũng mỉm cười.

"Là ở Valencia."

Gần như anh vừa dứt lời, chàng trai kiêu căng ngạo mạn vừa rồi, như bị rút cạn sức lực trong nháy mắt.

Hệ thống từng nói với tôi, Giang Lâm Thiên Bình đối xử với em họ, không khác gì em gái ruột thịt của mình.

15.

Một tiếng bịch vang lên, Giang Lâm Thiên Bình không hề báo trước quỳ sụp xuống.

Tình thế đảo ngược trong chớp mắt.

Một lúc lâu sau, chàng trai kia mới lên tiếng với giọng khàn khàn.

Anh ta nắm chặt bàn tay đang buông thõng bên mình, đúng là không cam lòng.

Nhưng cũng không thể không cúi đầu khuất phục.

"Anh."

"Xin anh mau cứu Giải Giải đi."

Giang Khương Thiên Yết lấy một bộ bài từ phòng khách ra.

Thong thả bước đến trước mặt Giang Lâm Thiên Bình, sau đó ngồi xuống.

Ánh mắt tôi rơi vào đôi môi đang nhếch lên của Giang Khương Thiên Yết.

Trong nụ cười chứa đầy sự thích thú.

Tôi bất chợt sinh ra ảo giác.

Tất cả những lời nói khiêu khích lúc nãy của Giang Lâm Thiên Bình, chỉ như một chú hề đang biểu diễn mà thôi.

Trò chơi thật sự, mới chỉ vừa bắt đầu.

Giang Khương Thiên Yết ngẫu nhiên rút một tấm thẻ, giữ nó giữa hai đầu ngón tay.

Lật.

Là quân Át Bích.

"Mạng sống của em họ cậu nằm trong tay cậu, cậu có quỳ xuống với tôi cũng vô ích."

Giang Khương Thiên Yết bằng chất giọng dịu dàng nhất, giới thiệu quy tắc tàn nhẫn của trò chơi.

"Tôi cho cậu 5 cơ hội, nếu cậu rút được bất kỳ con át chủ bài nào trong hai con át chủ bài, tôi sẽ cứu em gái cậu."

"Nếu cả 5 lần cậu đều không rút được, ví dụ như lá này. "

Giang Khương Thiên Yết lắc con Át bích trong tay.

Anh lấy con dao găm trong tay người vệ sĩ bị đánh đến mức mặt mày bầm tím vừa nãy rồi ra, ném nó tới trước mặt Giang Lâm Thiên Bình.

Anh cười: "Hoặc là tôi để em gái Triệu của cậu bị những người đó xử t.ử, hoặc là cậu phế đi tay phải của mình, thì cô ta có thể sống sót."

Giang Lâm Thiên Bình ngoài việc đồng ý, cũng không còn cách nào khác nữa.

Anh ta đã sẵn sàng cho việc tay phải của mình bị phế.

Chỉ mất một phút để rút hết 5 cơ hội.

Anh ta không rút trúng.

Ý cười trong mắt Giang Khương Thiên Yết không thay đổi: "Thật đáng tiếc."

Nói xong, anh đứng dậy, đi về phía tủ rượu, cầm một trai Glenfiddicj ra.

Dường như cơn mưa ấy không thể ngừng lại, càng ngày càng nặng hạt.

Anh ngả người xuống, nhàn nhã nhìn Giang Lâm Thiên Bình.

Cơn mưa xối xả lộn xộn bên ngoài khiến lòng người không yên.

.......

Chàng trai nhặt con dao lên không chút do dự.

Nhưng đôi tay khẽ run, vẫn lộ ra ý sợ hãi.

Anh ta đưa con dao lên không trung, đột nhiên dừng lại.

Lại nhìn về phía tôi, giật giật khóe miệng khô khốc.

"Đào Ngưng Xử Nữ, đừng nhìn tôi."

Tâm trạng tôi cảm thấy hơi phức tạp.

Mặc dù tôi đã xác định vị trí của mình rất rõ ràng, chỉ là người ngoài cuộc trong thế giới này.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với kiểu ân oán hơi đẫm máu của giới nhà giàu như thế này, vẫn khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

Tôi khẽ quay đầu, nhìn đi chỗ khác.

Tình cờ là đối mặt với Giang Khương Thiên Yết.

Tôi đột nhiên phát hiện ra, từ khi Giang Lâm Thiên Bình xuất hiện, Giang Khương Thiên Yết đã không còn nhìn tôi nữa.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều, khóe mắt đã thấy Giang Lâm Thiên Bình có hành động.

Toàn thân tôi vô thức căng thẳng.

Nhưng không hề có động tĩnh gì.

Hai giây sau, tôi quay đầu nhìn lại.

Mũi dao chỉ cách mu bàn tay anh ta khoảng 2cm.

Vệ sĩ đã kịp thời ngăn anh ta lại.

Có tiếng cười khẽ vang lên trong không khí tĩnh lặng.

Giang Khương Thiên Yết ngắm nghía chiếc cốc trong tay, giọng nói tùy ý.

"Đừng để ý làm gì, chỉ là một trò đùa thôi."

"Còn về phần em họ của cậu, chắc đang trên đường trở về Trung Quốc, cô ta vẫn an toàn."

Video được quay vài ngày trước, hóa ra Giang Khương Thiên Yết đã cứu cô ấy từ lâu rồi.

Giang Lâm Thiên Bình phản ứng lại ngay lập tức, khom lưng lật các quân bài trên mặt đất.

Động tác nhanh chóng dừng lại, anh ta nhìn Giang Khương Thiên Yết.

Hai anh em, một người cao quý, một người nhếch nhác.

Đối lập một trời một vực.

"Anh chơi đùa tôi?"

"Không có con át chủ bài nào trong bộ bài này."

Giang Khương Thiên Yết chẳng nói câu nào.

Ngay từ khi bắt đầu, đây đã là một cái bẫy rồi.

Giang Khương Thiên Yết đứng ở cuối trò chơi, ung dung thưởng thức thủ đoạn bay nhảy non nớt của đứa em mình như một tên hề.

16.

"Giang Khương Thiên Yết, lần này anh thắng."

Giang Lâm Thiên Bình chống người đứng dậy: "Nhưng tôi cũng không ngu mãi như thế đâu, lần nào cũng bị anh chơi đùa."

Tôi nhìn theo bóng lưng chàng trai rời đi, khẽ nhíu mày.

Lưỡng lự mãi, vẫn cầm ô đuổi theo.

Hoàn toàn không chú ý đến Giang Khương Thiên Yết bóp vỡ chiếc cốc ở phía sau.

"Giang Lâm Thiên Bình."

Tôi gọi anh ta lại.

Cả người anh ta ướt sũng, dáng vẻ hơi suy sụp.

Tôi ổn định nhịp thở, từ từ mở miệng.

"Có thể đừng tới đây làm phiền Giang Khương Thiên Yết nữa được không?"

"Anh ấy đã làm sai cái gì, mà anh cứ phải đối đầu với anh ấy như vậy?"

Giang Lâm Thiên Bình quay người: "Cô đúng là thích anh ta rồi ha, nên mới thiên vị anh ta như vậy?"

"Giang Khương Thiên Yết là con của con giáp thứ mười ba, là đứa con ngoài giá thú."

Giang Lâm Thiên Bình lớn tiếng: "Sự ra đời của anh ta, khiến cuộc sống sau này của mẹ tôi, mãi cho đến cả những ngày trước khi bà ấy qua đời vẫn không được bình yên! Sự xuất hiện của anh ta, là đại diện của việc ba tôi đã không chung thủy, làm cho một người phụ nữ từ trước đến nay, đều tưởng rằng chồng mình rất yêu thương mình cảm thấy bị phản bội sâu sắc. Cô có biết cuộc đời bà ấy đau khổ thế nào không!"

Tôi bình tĩnh đợi anh nói xong mới trả lời.

"Đây là lỗi của Giang Khương Thiên Yết ư? Anh ấy có thể tự lựa chọn người mẹ sinh ra mình ư? Người sai là ba của các anh, người đàn ông chỉ luôn quan tâm đến hạnh phúc của bản thân mà không chịu trách nhiệm."

Giang Lâm Thiên Bình mím chặt môi, rõ ràng là không phục.

"Giang Lâm Thiên Bình, anh sai rồi."

"Mẹ anh ấy không phải con giáp thứ mười ba như lời anh nói, bà ấy cũng là nạn nhân trong mối quan hệ ấy mà thôi."

Chàng trai trước mặt dừng lại, giống như không hiểu tôi đang nói cái gì.
Tôi biết anh ta sẽ tự mình đi điều tra.

Tôi không nói nhiều với anh ta nữa, quay về biệt thự.

"Đào Ngưng Xử Nữ."

Tôi dừng chân.

"Em thực sự không còn thích anh nữa sao?"

Một câu hỏi vô nghĩa.

Tôi không muốn trả lời, chỉ muốn rời đi.

Giang Lâm Thiên Bình lại lên tiếng, nhưng giọng nói rất nhỏ.

"Sau khi ba mẹ qua đời, chỉ còn lại mình anh thôi."

"Nếu đến em cũng từ bỏ anh, sẽ không còn ai trên thế giới này yêu thương anh nữa."

Tôi nghĩ, chắc là do sau khi vừa tốt nghiệp ánh trăng sáng Thịnh Uyển Xà Phu của anh ta đã ra nước ngoài, vì thế anh ta mới lui bước tìm đến tôi.

Nhưng không ngờ, tôi đã thích anh trai của anh ta mất rồi.

"Giang Lâm Thiên Bình, ít nhất thì anh đã từng được yêu."

Nhưng Giang Khương Thiên Yết, đã sống 27 năm, lại chưa bao giờ cảm nhận được điều đó.

—————⇥⌁🥨⌁⇤—————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓷𝓱𝓸̉ 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Không ai có thể lựa chọn thân phận của mình cả! Haizz anh Yết hồi xưa khổ quá nhưng mà em vẫn hơi sợ anh nha! Anh làm em hơi ớn óc!!! 😅😅

|𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 04|


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net