|06|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|20.09.2023|

20.

Thời hạn 3 ngày đã trôi qua, Giang Khương Thiên Yết không kiêng nể gì nữa.

Anh ăn sáng xong sẽ đến công ty, trong khi tôi còn đang chậm rãi húp cháo.

Chớp mắt một cái, anh đã bế xốc tôi lên.

Ban đầu tôi còn đang ngồi trên ghế, nhưng giờ thì người ngồi trên ghế lại là Giang Khương Thiên Yết, còn tôi thì ngồi trên đùi anh.

"Em vẫn còn đang ăn cháo đấy."

Tôi lẩm bẩm.

"Anh sắp phải đi rồi, em hôn anh một cái trước đã, nhé?"

Vừa nói xong, nụ hôn đã rơi xuống.

Được rồi.

Tôi thỏa hiệp hé môi, để mặc cho anh hôn.

Nhưng thời gian lâu quá.

Hôn rồi lại hôn, Giang Khương Thiên Yết buông tôi ra, để tôi chậm rãi hít thở.

Sau đó, lại hôn tiếp.

Lặp đi lặp lại nhiều lần.

Sau khi Giang Khương Thiên Yết rời đi, tôi bưng bát cháo lên, đã nguội lạnh.

Dần dần, tôi học được cách lấy hơi.

Giang Khương Thiên Yết thỉnh thoảng sẽ bận rộn tới tận sáng sớm mới về đến nhà.

Tôi gần như đã ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng tôi cảm thấy Giang Khương Thiên Yết đang ngồi trên mép giường, tay chống ở đầu giường từ từ cúi đầu lại gần.

Tôi vô thức hé môi, đón nhận nụ hôn của anh.

Những nụ hôn của Giang Khương Thiên Yết hiếm khi vồ vập mạnh mẽ.

Giống y như con người anh vậy, phần nhiều hơn là sự mạnh mẽ một cách thành thạo điêu luyện

Có vài lần, cứ hôn rồi lại hôn, rồi tôi cứ thế dần thiếp đi.

21.

Những ngày tháng nhàn rỗi khiến tôi suýt quên mất nhiệm vụ.

Hệ thống không nhìn nổi nữa, lại phát ra âm thanh yếu ớt.

"Độ thiện cảm đã có rồi, bảo Giang Khương Thiên Yết nói câu kia từ tận sâu đáy lòng, nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành, cô lập tức có thể về nhà."

Bước cuối cùng, phải để Giang Khương Thiên Yết bộc bạch tình cảm chân thành với tôi, thì tôi mới có thể thoát khỏi nơi đây.

Ở thế giới ban đầu, thật ra tôi cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, sống không nơi nương tựa.

Cũng không phải là tôi quyến luyến thế giới ban đầu.

Việc tôi do dự chính là, Giang Khương Thiên Yết có thật sự cần tôi không?

Anh thích tôi đến mức nào?

Tôi đang đánh cược phần đời còn lại của mình.

Chính ngày tôi gặp Giang Lâm Thiên Bình đã khiến tôi bắt đầu có những suy nghĩ dao động.

Người đàn ông đã lâu không gặp, cảm giác thanh xuân phơi phới đã không còn nữa.

Chán chường đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Sáng sớm, quán bar ngừng kinh doanh, Giang Lâm Thiên Bình say rượu không biết trời trăng gì bị đuổi ra ngoài.

Anh ta ngã lăn ra đất, trong miệng còn lẩm bẩm điều gì đó.

Quả báo.

Quả báo vì đã ác ý bắt nạt tôi.

Đâu là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi.

Nhưng tôi lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào cả.

Từ tận đáy lòng không hề có chút gợn sóng.

Trong hai năm công lược Giang Lâm Thiên Bình, tôi chưa từng có một tí rung động nào với anh ta.

Nể mặt vì tốt xấu gì anh ta cũng là người duy nhất có quan hệ huyết thống với Giang Khương Thiên Yết trên đời này, tôi vẫn bước tới.

"Giang Lâm Thiên Bình?"

Tôi ngồi xổm trước mặt anh ta, chọc chọc vai.

"Giang Lâm Thiên Bình, có thể đứng dậy được không? Đừng có ngủ ngoài đường thế."

Thật là mất mặt!

Cái đống bùn nhão này cuối cùng cũng có phản ứng.

"Đào Ngưng Xử Nữ?"

Tôi gật đầu: "Anh mau đứng dậy đi, nằm ở đây làm cái gì?"

Anh ta run rẩy đứng lên.

Tôi không nói thêm câu gì nữa, muốn rời đi.

"Đào Ngưng Xử Nữ, chỉ là anh thật sự nghĩ không ra."

Giọng nói của anh ta rất khô khan, nhưng lại bình tĩnh giống như cam chịu số mệnh.

"Tại sao đột nhiên em lại không thích anh nữa?"

Tôi rất muốn nói cho anh ta biết, tôi chưa từng thích anh ta.

Nhưng nói thẳng ra như vậy, thì hai năm trời tôi dây dưa với anh ta sẽ thành chuyện giải thích không rõ.

Trước mặt người đang ở trạng thái như chó mất chủ, so với nửa năm trước, khác nhau một trời một vực.

Tôi suy nghĩ một lúc, đành phải trả lời qua loa.

"Không có cô gái nào sẽ luôn thích một kẻ bắt nạt tồi tệ như anh."

Đột nhiên, tôi nhớ ra điều gì đó, hỏi anh ta.

"Chuyện mẹ Giang Khương Thiên Yết có phải cố ý phá hoại gia đình anh không, anh đã điều tra rõ chưa?"

Giang Lâm Thiên Bình mím chặt môi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Tôi hiểu ra: "Xem ra là anh đã biết hết rồi."

"Giang Lâm Thiên Bình, anh có lỗi với Giang Khương Thiên Yết. Anh biết rõ mình hiểu lầm anh ấy, nhưng lại không có dũng khí nhận trách nhiệm, chủ động xin lỗi."

"Người như anh, có cái gì đáng để thích đây?"

Lửa giận trong người Giang Lâm Thiên Bình đột nhiên dâng lên. "Đây là chuyện của tôi!"

Tôi mới là người chẳng muốn quan tâm.

Gia sản công tu do ba Giang Lâm Thiên Bình để lại cho anh ta, ngày càng sa sút.

Giang Lâm Thiên Bình chìm đắm trong trụy lạc, anh ta cũng không có ý vực dậy công ty mấy năm tới.

Cứ mặc kệ anh ta giậm chân ở nơi đó, tôi nhanh chóng rời đi.

22.

Vốn đã bị Giang Lâm Thiên Bình chọc cho bực tức.

Sau khi về nhà, câu nói đầu tiên của Giang Khương Thiên Yết đã khiến tôi bùng nổ.

"Đi gặp Giang Lâm Thiên Bình à?"

Tôi nhìn anh, buột miệng hỏi.

"Anh theo dõi em?"

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.

Giang Khương Thiên Yết từ từ ngẩng đầu lên, đối mặt với tôi.

Một lúc sau sau, anh khẽ cười, dang tay ra.

"Em xem, đến cả em cũng nghĩ anh là một tên biến thái."

"Vậy tại sao còn muốn ở lại đây?"

Tùy tiện ném quyển sách trên tay xuống, Giang Khương Thiên Yết đứng dậy đi tới thư phòng.

Vẻ mặt không nhìn ra được tí tức giận nào.

Nhưng anh còn không thèm nhìn tôi một cái.

Trong phòng khách rộng lớn như vậy chỉ còn lại mỗi mình tôi.

Hệ thống dường như cũng thấy bất bình thay Giang Khương Thiên Yết.

"Anh ấy đi đến công ty cũng phải qua con đường kia, thực sự chỉ đi ngang qua thôi. Người như Giang Khương Thiên Yết, nhìn thấy cô đứng cùng người mà cô từng theo đuổi, anh ấy không đi qua quấy rầy cô, thật sự là cần nghị lực rất lớn."

Nó tiếp tục lẩm bẩm: "Chưa gì cô đã đoán là anh ấy theo dõi cô rồi, Xử Xử, cô nói chuyện thật sự rất quá đáng.

Tôi vô thức cào nhẹ ngón tay.

Cảm xúc hối hận lướt ngang qua đầu tôi.

Tôi ngay lập tức đi đến thư phòng gõ cửa.

Nhưng không ai thèm đoái hoài đến tôi.

Tôi khẽ thử đẩy ra một khe hở nhỏ.

Người đàn ông đứng bên cửa sổ không có phản ứng gì.

Lúc này tôi mới thả lỏng, lén chui vào.

"Xin lỗi, anh Giang, em sai rồi."

Tôi đứng sau lưng, vòng tay qua eo anh.

Tôi nghiêm túc nói lời xin lỗi anh, nói với anh rằng tôi rất thích anh.

Cuối cùng còn kể cho anh nghe tất cả chuyện ngày hôm nay tôi đã nói với Giang Lâm Thiên Bình.

Giang Khương Thiên Yết vẫn không có phản ứng gì.

Chỉ thốt ra hai chữ: "Qua đây."

Anh nói xong thì đi ra ngoài.

Tôi đi theo anh vào căn phòng để một đống thứ lộn xộn, không thể miêu tả kia.

"..."

Có ý gì đây?

Muốn "trừng phạt" tôi à?

Tôi kìm nén sự suy sụp dưới đáy lòng, chờ anh lên tiếng.

"Em biết những thứ này dùng để làm gì không?"

Biến thái mới dùng!

Tôi không dám nói ra câu đấy, chỉ gượng cười.

Giang Khương Thiên Yết cũng cong môi theo, hiển nhiên biết ý của tôi.

Anh nhìn những thứ trên tường, nói vu vơ.

"Là ba của Giang Lâm Thiên Bình dùng."

Lại chậm rãi bổ sung.

"Dùng trên người của anh."

Tôi cứng đờ ngay lập tức, cố gắng hiểu hàm ý trong lời nói của anh.

Lại ngẩng đầu nhìn lên những thứ kia.

Cố vứt bỏ những suy nghĩ rác r.ưởi đang lởn vởn trong đầu, nhìn lên một lần nữa.

Thậm chí có thể gọi là "dụng cụ tra tấn" rồi.

Giang Lâm Thiên Bình có cái tính này, có lẽ là do di truyền từ ba anh ta rồi.

Sau khi mẹ của Giang Lâm Thiên Bình qua đời, ông ta lại đổ hết tội lỗi lên người Giang Khương Thiên Yết.

Ông ta nghĩ chính Giang Khương Thiên Yết đã khắc chết mẹ anh ta.

Trong suốt quãng thời gian rất dài, Giang Khương Thiên Yết đã luôn phải trải qua những sự tra tấn của ba Giang.

Giang Khương Thiên Yết nghiêm túc nhớ lại, vẻ mặt thoải mái của anh khiến tôi tưởng những gì anh đang kể không phải là chuyện của anh.

Anh nói, ba Giang từng đã đá anh ra xa nhất là tầm 4 mét.

Lần đó, anh bị gãy hai cái xương sườn.

Giang Khương Thiên Yết giữ lại những thứ này, để nhắc nhở bản thân, phải cẩn thận từng bước

Để không phải quay trở lại cái lúc địa ngục đó nữa.

23.

Nước mắt tôi không biết từ lúc nào đã lăn dài trên mặt.

Tôi vùi mình trong vòng tay của Giang Khương Thiên Yết, lặng lẽ khóc.

Khổ sở vì những gì anh đã trải qua khi còn nhỏ, cũng cảm thấy hối hận vì hành động nông nổi khi nãy của mình.

"Giang Khương Thiên Yết, em xin lỗi."

Cuối cùng anh cũng chịu ôm tôi.

Giang Khương Thiên Yết đặt tay lên gáy tôi, giọng nói lại trở nên ấm áp như trước.

"Anh nghĩ, có lẽ tâm lý anh thật sự có hơi vặn vẹo, nhưng anh thích em, cho nên sẽ cố gắng vì em mà trở nên bình thường."

Tiếng khóc của tôi đột ngột im bặt.

Ngay lập tức ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, bốn mắt nhìn nhau.

Cùng lúc đó, một tiếng Ting vang lên trong đầu tôi.

"Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ thành công."

"Mời kí chủ tự mình lựa chọn, rời khỏi hay ở lại thế giới ảo này."

"Có mười giây để cân nhắc."

"Mười."

Tôi nhìn Giang Khương Thiên Yết, nghiêm túc hỏi anh.

"Giang Khương Thiên Yết, anh cần em, đúng không?"

"Bảy."

Giang Khương Thiên Yết không nói gì, chỉ nhìn tôi.

Làm ơn, mau trả lời em đi!

"Bốn."

"Đúng, anh cần em."

Đây là lần đầu tiên Giang Khương Thiên Yết thừa nhận mình khao khát điều gì.

"Được, em sẽ ở lại, sẽ bên anh mãi mãi."

Một câu hai nghĩa.

"Một."

Tôi lại lao vào vòng tay của Giang Khương Thiên Yết.

Lấy từng giây từng phút kể từ bây giờ đến khi tôi ch.ết để cá cược.

Thế giới này không có ai yêu anh.

Nhưng em sẽ vì anh mà chạy đến, để em yêu anh.

——⇥⌁🥨⌁⇤——

| 𝓝𝓰𝓸𝓪̣𝓲 𝓽𝓻𝓾𝔂𝓮̣̂𝓷 |

Giang Lâm Thiên Bình sắp phiền muốn chết rồi.

Đào Ngưng Xử Nữ luôn quanh quẩn trong tâm trí anh ta, đuổi đi không được.

Anh ta biết mình thực sự đã hiểu lầm Giang Khương Thiên Yết.

Nhưng cái tính tình cậu ấm khiến anh ta ko thể nào cúi đầu nhận lỗi được.

"Không chịu trách nhiệm... Không chịu trách nhiệm..."

Như thể Đào Ngưng Xử Nữ đang thì thầm nhắc nhở vào tai anh ta.

"Má nó, ông đây dám làm dám chịu!"

Anh ta tùy tiện khoác áo len lên, mở cửa chiếc xe thể thao màu vàng chói ra, đạp ga, phanh gấp trước cửa biệt thự của Giang Khương Thiên Yết.

Gõ cửa đùng đùng, lúc người giúp việc mở cửa cho anh ta, còn nghĩ chẳng lẽ thằng nhóc này có bệnh hấp tấp.

"Giang Khương Thiên Yết đâu! Giang Khương Thiên Yết ở đâu!"

Cuối cùng cũng làm ồn khiến Giang Khương Thiên Yết phải đi ra.

Người đàn ông đang đeo đồng hồ lên, bước về phía phòng khách.

"Hôm nay không mang theo lũ côn đồ kia đến à?"

Nụ cười ung dung của Giang Khương Thiên Yết khiến anh ta càng thấy khó chịu.

Giang Lâm Thiên Bình khịt mũi, nhìn thẳng vào anh trai mình.

Dù lớn tiếng đến mấy cũng không che giấu được sự chột dạ của mình.

"Trước đó là do tôi hiểu lầm anh, anh thật sự không làm sai cái gì hết. Trước đây tôi đánh anh, bắt nạt anh, bây giờ anh có thể đánh trả lại."

Sau đó còn nói thêm: "Tôi không đánh trả, cũng không báo cảnh sát, là tôi tự nguyện để anh đánh!"

Suy nghĩ đầu tiên của Giang Khương Thiên Yết chính là Giang Lâm Thiên Bình lại cố tình tới đây gây sự.

Nhưng trong ánh mắt chàng trai đấy lại không giấu được sự xấu hổ.

Giang Khương Thiên Yết nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ như đang nhìn một thằng hề.

Một lúc sau mới lên tiếng: "Tôi không có hứng thú."

Anh vẫn chưa nói hết ý.

Thực ra, anh chưa bao giờ coi trọng Giang Lâm Thiên Bình.

Càng đừng nói đến việc ghi hận.

Nhưng lời này còn chưa nói, Giang Lâm Thiên Bình đã giơ tay lên.

Anh ta tưởng Giang Khương Thiên Yết không thèm ra tay.

Hít một hơi thật sâu, tự đấm mình hai phát.

Giang Khương Thiên Yết: "..."

Gò má Giang Lâm Thiên Bình đỏ lên.

"Anh nhớ kỹ, Giang Khương Thiên Yết, chỉ cần anh muốn tìm tôi để trút giận, có thể đến đánh tôi một trận bất cứ lúc nào!"

"Hai trận cũng được..."

"Nhưng chỉ cần anh hết giận, thì hai chúng ta đã thanh toán xong!"

Đào Ngưng Xử Nữ đúng ở cầu thang theo dõi toàn bộ quá trình.

Giang Khương Thiên Yết vừa quay đầu lại đã thấy cô nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Lâm Thiên Bình rồi cười.

Rất được.

Giang Khương Thiên Yết tháo chiếc đồng hồ vừa đeo xuống.

Đến căn phòng đó lấy thắt lưng ra, chậm rãi đi về phía Đào Ngưng Xử Nữ.

Đào Ngưng Xử Nữ: !!!

Cô vừa nhấc chân, còn chưa đi được hai bước, đã có người ở đằng sau bế cô lên.

Giang Khương Thiên Yết khóa trái cửa phòng ngủ.

Trói hai tay Đào Ngưng Xử Nữ lại với nhau.

Trên môi nở nụ cười nguy hiểm.

"Xử Xử, hôm nay chúng ta chơi trò gì khác đi."

—————⇥⌁🥨⌁⇤—————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓷𝓱𝓸̉ 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Vợ ông mất là do ông làm chuyện có lỗi với vợ ông liên quan gì đến anh Yết. Ha!! Nhân cách ông thối nát thì không nói, đến cả con trai ruột của mình cũng không tha!! 😤😤 Tự nhiên thấy anh Thiên Bình cũng cute ghia!! 🥴🥴 Còn anh Yết bớt bớt cái thói hở tí là trói chị em lại được không zị??? 😌😌

𝓟𝓢: Chúc nàng LinhNg727 sinh nhật vui vẻ nhé!! Mong rằng sau này nàng sẽ đạt được những thành công lớn trong cuộc sống 🥳🥳🥳

|𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 06|

🎊🎉🎊

|𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖙𝖍𝖆̀𝖓𝖍 𝖙𝖔𝖆̀𝖓 𝖛𝖆̆𝖓|


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net