Phiên ngoại 4 (Hoàn thành toàn bộ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tree

Phiên ngoại 4: (CP phụ) Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh[1]

-----------

[1] Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh

Hà phương ngâm khiếu thả từ hành

Đây là hai câu thơ trong bài thơ Định phong ba (Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh) – Định phong ba (Rừng động đừng nghe chuyển lá cành) của nhà thơ Tô Đông Pha.

Chữ Diệp trong họ của Diệp Lan là chữ Diệp trong câu 1, còn tên Từ Hành thì đặt theo câu thứ 2 (như đã được tác giả giải thích ở chương 11)

"Bác sĩ Diệp, bên ngoài có người tìm anh."

Cô y tá cố nén nụ cười, quay sang phím mắt với mấy cô y tá khác đang ngồi cạnh.

Diệp Lan vừa chuẩn bị tan làm, y thu thập hồ sơ bệnh án, trên mặt vẫn là nụ cười hiền hòa quen thuộc, lên tiếng cảm ơn y tá rồi mới bước ra khỏi phòng làm việc.

Lúc nhìn thấy Từ Hành đang khoanh tay đứng dựa vào tường, nụ cười trên khóe môi Diệp Lan cũng tức khắc bay biến. Mặt mũi y vốn lạnh tanh, chỉ là bình thường luôn mỉm cười nên mới trông hiền hòa, chứ bây giờ không cười, trông thật sự rất cô độc lạnh lẽo.

"Tôi nhớ bệnh viện này không phải là sản nghiệp của cậu Từ thì phải." Diệp Lan đứng đằng xa nhìn đồng hồ, đây là tỏ ý không hoan nghênh khách đến.

Chớp mắt thấy Diệp Lan, Từ Hành lập tức đứng thẳng người dậy, thấy vẻ mặt lạnh tanh của Diệp Lan cũng không tỏ vẻ khó chịu, nhưng khi nghe đến cách gọi "cậu Từ" thì hắn lại thấy sốt ruột.

Phải biết là hắn đã tốn bao nhiêu công sức mới được Diệp Lan đổi từ xưng hô "Anh Từ" sang "Từ Hành", rồi xong, kết quả bây giờ lại quay xe thành "Cậu Từ" cmnr, còn nát hơn cả "Anh Từ"!

Mà đầu sỏ tạo ra sự thay đổi này lại chính là hắn mới toang chứ.

Đã một năm trôi qua kể từ khi hắn gặp Diệp Lan trong lúc chăm sóc Chu Dư An nằm viện vào mùa hè năm ngoái. Hắn cũng đã đổi không biết bao nhiêu cách để cưa bác sĩ Diệp, mỗi lần nghĩ đã nắm được trái tim người ta, thì lại là một lần toang và quay về điểm xuất phát.

Tối thứ sáu tuần trước, Lý Uân, cậu út nhà họ Lý đã mời Từ Hành và một đám cậu ấm đến hộp đêm ăn chơi nhảy múa. Mấy năm nay việc kinh doanh của nhà họ Lý sa sút nghiêm trọng, Lý Uân đã sớm mất đi vẻ kiêu ngạo trước kia, lại đang chật vật vì nợ nần, nên đã không ít lần cầu cạnh Từ Hành giúp đỡ.

Xưa giờ Từ Hành vẫn ghét con người Lý Uân, và luôn từ chối nhờ vả của gã, nhưng sau đó hắn vô tình tra được một ít chuyện, cuối cùng đồng ý nhờ vả của Lý Uân. Lý Uân mừng không kể xiết, lập tức mời hắn đi ăn uống để tâm sự.

Những người đến hộp đêm hôm đó đều là đám cậu ấm đã quen nhau từ lâu, ngày thường vui chơi cũng không có gì kiêng kỵ. Từ Hành lúc ấy đã uống quá nhiều, chỉ nhớ rằng Lý Uân đã trêu ghẹo một nam phục vụ, làm vài động tác quá đáng. Cậu phục kia phản ứng rất kịch liệt, từ chối thẳng thừng, mà Lý Uân xưa giờ là một kẻ sĩ diện, bị mất mặt thế thì điên tiết gọi thẳng ông chủ đến xử lý.

Ông chủ ở đây vừa khéo chính là bạn của Lý Uân, bấy giờ liền mắng cậu phục vụ nọ mấy câu, còn bắt cậu mời rượu Lý Uân để tạ lỗi. Từ Hành rất ghét cái thói sĩ diện của Lý Uân, đương định cản ông chủ và Lý Uân lại thì bỗng một người không ngờ đến đã đạp cửa phòng bao riêng xông tới.

"Ngôn Hề!" Người nọ vừa vào đã kéo Ngôn Hề ra sau lưng mình, ý tứ bảo vệ quá rõ ràng.

Khoảnh khắc Từ Hành nhìn thấy người nọ trong cơn say, đại não hắn lập tức nổ uỳnh một tiếng, chỉ cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo nghiêm nghị xuyên qua tiệc rượu phòng hoa xoáy thẳng vào hắn, khiến hắn không khỏi nín thở.

"Yo, không ngờ còn có anh trai trông khá nha. Như nào, tính bán thân thay em trai à?" Lý Uân còn chưa biết mối quan hệ giữa Từ Hành và người trước mặt. Ánh mắt ngả ngớn quét dáng dấp anh tuấn của chàng trai từ trên xuống dưới của Lý Uân hòa vào mùi rượu xa hoa, khiến sợi dây chấn động trong đầu Từ Hành tức khắc đứt phựt.

"Đ*t mẹ câm con mẹ mồm vào cho bố!" Từ Hành không kịp suy nghĩ tại sao Diệp Lan lại xuất hiện ở đây, càng không kịp nghĩ xem nên giải thích với Diệp Lan thế nào, bây giờ hắn chỉ muốn nện thẳng chai rượu vào đầu thằng ngu kia cho đầu nó nở hoa ra thôi.

Lý Uân còn chưa kịp phản ứng đã bị Từ Hành túm cổ áo nâng lên. Gã vốn không cao bằng Từ Hành, lúc này bị Từ Hành chế trụ thì nom càng chật vật, đương định vác mồm lên chửi thì bỗng nhớ ra mình đang cầu cạnh người này, bèn kiềm chế mà nịnh nọt: "Anh Từ à, không biết em đã làm sai điều gì nhỉ? Anh Từ không nói làm em hoang mang quá."

Đám người còn lại và ông chủ đều không theo kịp diễn biến, chỉ đều đồng loạt chạy lên kéo hai người ra, xoa dịu Từ Hành: "Cậu Từ à, có gì thì nói hẳn hoi với nhau, đừng làm mất hòa khí anh em."

Từ Hành gắng nhịn cơn xúc động muốn tặng cho Lý Uẩn một đấm, hung tợn trừng trừng nhìn gã, vừa định bắt Lý Uẩn xin lỗi Diệp Lan, đã nghe thấy Diệp Lan cười khẩy một tiếng.

Hắn ngoảnh lại, thấy Diệp Lan không nhìn hắn nữa mà nhìn chòng chọc Lý Uẩn đã ngã ra sàn với ánh mắt u ám, nụ cười tựa gió xuân thường ngày đã không còn, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo như băng.

"Diệp Lan, hôm nay em sai rồi, em..." Từ Hành đến gần Diệp Lan, hắn đã đoán được đại khái cậu phục vụ kia là ai rồi, giờ chỉ muốn quỳ xuống xin lỗi Diệp Lan của hắn thôi.

Đám còn lại trong phòng nào ai không biết Từ Hành xưa nay vốn nổi tiếng bạo lực, giờ chứng kiến cảnh giây trước còn hung tợn, giây sau mềm mỏng xin lỗi thế này, thực khiến họ há hốc cả mồm.

Diệp Lan không buồn liếc Từ Hành, bước hai bước đến trước mặt Lý Uẩn đã say thành bùn trên đất, đáy mắt là sự căm hận và khinh bỉ mà Từ Hành chưa từng thấy bao giờ, ngón tay mảnh khảnh siết chặt thành nắm đấm, và nụ cười bên khóe miệng khiến da đầu người ta tê dại, y lạnh lùng nói: "Xin lỗi em ấy ngay lập tức."

"Em ấy" hiển nhiên là chỉ Ngôn Hề, người đang đứng sau lưng Diệp Lan với bộ đồng phục bồi bàn, một đứa trẻ mồ côi cũng lớn lên tại Vãn Chung Gia Viên, bấy giờ đang siết bàn tay lo lắng nhìn Diệp Lan, nói nhỏ: "Anh Diệp Lan không cần đâu ạ, em không sao."

Lý Uân ngạo mạn chưa từng gặp qua người dám khinh bỉ gã như vậy, chàng trai đang đứng trên cao nhìn xuống gã trông thanh tú nhu nhược, nhưng lại khiến gã thấy hơi sờ sợ.

"Điếc à?" Từ Hành khoanh tay, cười khẩy Lý Uân.

Lý Uân say mèm bấy giờ đã rõ người trước mặt này có quan hệ không tầm thường với Từ Hành, nhớ tới việc mình muốn cầu cạnh, gã đành phải chịu đựng cơn giận cùng nhục nhã, bò dậy khỏi mặt đất, tiến đến nói vài câu với Ngôn Hề: "Anh bạn nhỏ, tất cả đều là hiểu lầm, đợi lát nữa anh cho em một khoản, ok chứ?"

Ông chủ cũng lên tiếng nói giúp: "Không ngờ Tiểu Chung lại là bạn của cậu Từ, lát nữa nhất định tôi sẽ tăng thưởng cho cậu ấy."

Thế nhưng Diệp Lan vẫn chỉ nhìn chòng chọc Lý Uân, khiến Lý Uân nổi cả da gà. Ánh mắt ấy khiến gã thấy hơi quen thuộc, nhưng tạm thời chưa thể nhớ được ra là gì.

Chẳng lẽ trước đây đã từng đắc tội với tay tình nhân này của Từ Hành? Lý Uân khó hiểu, song lúc này Từ Hành đang nghiêm nghị nhìn hắn với ý tứ uy hiếp rõ ràng, gã thầm ghi hận, nghiến răng nói với Diệp Lan:

"Tôi sai rồi, tự mình mời rượu xin lỗi được không? Anh bạn sẽ không cho tôi mặt mũi này chứ?" Gã với lấy chai rượu trên bàn, cả khuôn mặt đã đỏ bầm như gan lợn.

Từ Hành chẳng biết đã đến bên cạnh Diệp Lan tự lúc nào, ghé tai y nói nhỏ: "Lan Lan à, nếu anh vẫn giận thì em sẽ đánh nó." Mặc dù Diệp Lan mà tự mình ra tay chắc chắn sẽ xịn sò hơn hắn.

Diệp Lan chau mày, không để ý tới Từ Hành, lạnh lùng hỏi Ngôn Hề đang đứng phía sau: "Sau này còn dám đến nữa không?"

Chung Ngôn Hề cũng sợ đến sắp khóc đến nơi rồi, cúi gằm mặt lí nhí: "Em xin lỗi anh, lần sau em không dám nữa ạ!"

Diệp Lan không thèm nhìn ai nữa, quay người tính đưa Chung Ngôn Hề đi, kết quả Lý Uân phía sau như bỗng nhớ ra điều gì, lập tức hét lên: "Diệp Lan? Mày là Diệp Lan?!"

Gã vẫn cầm chai rượu trong tay, mặt đỏ bầm nhìn Diệp Lan, chợt lớn tiếng cười miệt thị: "Đã nhiều năm không gặp, mày lại chạy tới làm trai bao cho đại gia tiếp à?!"

Diệp Lan đột ngột siết chặt hai bàn tay, đồng thời sau lưng vang lên một tiếng động lớn, Lý Uân đau đớn gào to, trên đầu dính mảnh thủy tinh, máu chảy ròng ròng xuống dưới. Đám người còn lại sợ hãi kêu lên, Chung Ngôn Hề cũng sợ quá nhắm chặt mắt.

Diệp Lan ngoảnh lại nhìn, trông thấy sắc mặt Từ Hành kinh khủng đến mức khiến y không nhận ra. Trước đây y vẫn luôn cười nhạo vẻ mặt hung dữ của Từ Hành, cũng cảm thấy chẳng có gì đáng sợ. Giờ nghĩ lại, chẳng qua là Từ Hành chưa từng biểu lộ cái gọi là giận thực sự trước mặt y mà thôi.

Ông chủ hộp đêm lặng lẽ lấy di động ra tính gọi cảnh sát, bị Từ Hành liếc mắt qua phát, lập tức cất ngay điện thoại, chỉ dám sai người gọi bác sĩ tư đến.

"Đ*t mẹ Từ Hành! Tao với mày không thù không oán, con mẹ mày điên à?" Lý Uân lau vết máu trên mặt, phẫn hận nói.

"Bố mày đéo ưa mày."

Từ Hành gắng dằn không chửi bậy nữa, ném chai rượu đã vỡ tan trong tay, tính kéo Diệp Lan đi, nhưng Diệp Lan lại quay người đưa Chung Ngôn Hề đi trước.

Hắn vội vã đi theo, cười cợt nhả lấy lòng: "Lan ơi, Lan vẫn giận à, không thì Hành quay lại tẩn thằng kia thêm phát nữa nhé?"

Diệp Lan vẫn cứ lạnh mặt không nói tiếng nào, ném Chung Ngôn Hề đang co ro vào xe, đóng sầm cửa lại, đương lúc chuẩn bị ngồi vào ghế lái, đã bị Từ Hành ôm lấy vai giữ lại.

"Lan Lan ơi em sai thật rồi, em không biết em ấy là em trai nhà mình, em vốn tính đánh Lý Uân để bắt nó xin lỗi em trai mình mà."

Diệp Lan bị câu "nhà mình" chọc tức, dưới ánh đèn đường neon sặc sỡ, y nở nụ cười diễm lệ lạnh lùng, nói khẩy: "Cậu Từ này, tôi nghĩ tôi và cậu còn chưa thân đến mức đấy đâu."

Từ Hành nghe thấy "cậu Từ" thì sững người trong chốc lát, hắn buông tay xuống, đôi mày rậm cũng mất đi sắc bén, vẻ mặt có chút đáng thương.

"Lan Lan đừng gọi em vậy mà, anh gọi em là Từ cùi cũng được."

Chung Ngôn Hề ngồi trong xe nghe được câu này thì không nhịn được cười thành tiếng.

Diệp Lan liếc Chung Ngôn Hề, cậu chàng rối rít đóng kín cửa xe.

"Từ Hành." Diệp Lan bình tĩnh nhìn Từ Hành.

Từ Hành bỗng căng thẳng, trực giác bảo những lời Diệp Lan sắp sửa nói đều là điều mà mình không muốn nghe.

"Chúng ta không cùng một loại người, tôi cũng không thích hợp với cậu."

Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Lan nói ra những lời này. Không phải y giận vì Từ Hành vào hộp đêm, cũng không phải giận vì hắn có bạn bè như Lý Uân, y cũng đã rất cố gắng để chấp nhận một người ngoài Vãn Chung Gia Viên tiến vào cuộc sống của mình, nhưng điều đó quá mức khó khăn với y.

Mọi người đều nghĩ rằng y dễ gần và hay cười, nhưng thật ra chỉ có mình y biết mình vẫn chỉ luôn sống trong mái ấm nho nhỏ ấy, đến nay vẫn chưa từng dám rời xa.

Từ Hành không có vẻ gì là ngạc nhiên khi nghe những lời này. Hắn ngoảnh mặt đi nhìn logo quán bar nhấp nháy bên kia đường, nét mặt thâm thúy lộ ra vẻ điềm tĩnh có phần cô đơn. Nếu Chu Dư An có ở đây, chắc chắn sẽ cười hắn đang làm màu.

"Diệp Lan." Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay Từ Hành đã bị bóp nát, hắn quay lại nhìn Diệp Lan, cười bảo.

"Anh gõ xương nhiều quá gõ đến ngốc rồi phải không?"

Diệp Lan ngẩn ra, còn chưa kịp nổi cáu, đã nghe thấy Từ Hành nói tiếp:

"Thế nào là không cùng loại người? Em cũng đâu phải động vật trên thảo nguyên châu Phi cần tìm đồng loại để giao phối. Vả lại em thích anh, có liên quan gì đến việc anh có thích hợp với em hay không?"

Chung Ngôn Hề đang lặng lẽ dán tai lên cửa kính xe nghe lén bỗng giơ tay bụm miệng, còn anh Diệp Lan của nhóc lúc này lại đang đau đầu cực kỳ.

Một năm này Từ Hành vẫn luôn kiên trì tán tỉnh y, nhưng chưa từng trực tiếp nói ra câu thích y, có lẽ là bởi lớp giấy mỏng tang này vẫn còn, nên y vẫn chưa hoàn toàn cự tuyệt sự tiếp xúc của Từ Hành.

Nhưng, sao người này lại có thể nói thích y một cách cẩu thả như thế?

Còn bảo y ngốc nữa chứ?!

Từ Hành nhìn Diệp Lan đang cau mày cắn môi, bỗng thấy có chút chột dạ khó hiểu. Hắn lẳng lặng nhích lại gần Diệp Lan, ghé tai y cười khẽ: "Nhưng nếu anh muốn giao phối với em, em cũng rất vui vẻ hưởng thụ."

Vừa dứt lời đã bị Diệp Lan đẩy mạnh ra, Diệp Lan khỏe thế nào hắn là người rõ nhất, hắn loạng choạng vài bước mới đứng thẳng lại được, đứng xong mới thấy Diệp Lan đã phóng xe chuồn mất tiêu rồi.

"Lan Lan đáng yêu quá đi mất." Từ Hành nheo mắt châm thuốc, dõi theo chiếc xe đang dần khuất khỏi tầm mắt.

Nhớ đến đây, Từ Hành nhìn vẻ thờ ơ không che giấu của Diệp Lan, chỉ cảm thấy trái tim mình cũng khô héo rồi.

"Nếu bệnh viện này là sản nghiệp của em, thì bác sĩ Diệp cũng sẽ là của em đúng không?" Từ Hành cười một cách rất thiếu đứng đắn.

Diệp Lan xưa giờ vẫn biết mặt Từ Hành dày đến mức nào, y không thèm đếm xỉa đến hắn, xoay người đi thẳng.

Người phía sau đuổi theo chẳng đáng ngạc nhiên, nói liên mồm không ngớt, nhoắng cái đã sắp xếp xong kế hoạch buổi tối hàng ngày cho y rồi.

"Gần bờ sông mới mở tiệm tôm, nghe bảo ngon lắm, tối em dẫn anh đi ăn nhé?"

"Tối mai ở nhà hát Văn Tú có buổi biểu diễn của ca sĩ anh thích đấy, em mua vé rồi, ghế VIP hàng đầu luôn, ok không anh?"

"Tối ngày kia bắt đầu công chiếu bộ phim mà anh kể lần trước ấy, em đặt trước một phòng chiếu luôn rồi, cùng đi xem nhé anh?"

"..."

Diệp Lan đôi khi vẫn thường hay nghĩ, có lẽ chỉ có kiểu người chưa từng gặp khó khăn như Từ Hành mới có thể tự tin nghĩ rằng thiên hạ sẽ không phụ lòng kiên trì của mình như thế, đến mức khiến y cũng nghĩ Từ Hành thật lòng thích y.

"Từ Hành, chuyện Lý Uân bị điều tra là do cậu làm đúng không?"

Lời nói của Từ Hành đột nhiên bị Diệp Lan cắt ngang, hắn sững người, phút chốc không nói nên lời.

Lúc này hai người đã bước đến một góc không người gần bãi đậu xe. Chạng vạng buông xuống, Diệp Lan dừng bước chân, không quay đầu lại mà nhìn xuống bóng Từ Hành bị kéo dài trên nền đất.

"Cậu cũng đã điều tra về tôi rồi phải không?"

Thanh âm của Diệp Lan rất bình tĩnh, ấy nhưng đôi bàn tay đã sớm siết chặt. Từ Hành không tiến lên, nhìn bóng dáng gầy gò dường như bị ánh tà dương nuốt chửng, cổ họng như bị siết lấy.

"Em không cố ý điều tra, chỉ là thỉnh thoảng..."

"Được rồi, tôi biết rồi." Diệp Lan hít sâu một hơi, vẫn chỉ nhìn bóng dáng kéo dài của Từ Hành, bỗng bật cười, "Thật ra cũng chẳng có gì, tôi cũng sắp quên rồi."

Từ Hành chưa từng trải qua cảm giác trái tim mình bị bóp chặt và vò nát như lúc này.

Hắn biết chuyện cha mẹ Diệp Lan đã mất trong một vụ tai nạn xe cộ rất lâu về trước, nhưng không biết chuyện sau đó Diệp Lan không phải đến Vãn Chung Gia Viên luôn, mà là bị một gã đại gia họ Lý nhận nuôi trên danh nghĩa làm từ thiện.

Chuyện xảy ra sau đó mà hắn biết cũng chỉ là bề nổi của tảng băng trôi mà thôi, nhưng chỉ riêng tảng nổi ấy thôi cũng đã đủ khiến hắn không tài nào chịu nổi. Hắn không thể tưởng được một Diệp Lan mạnh mẽ mà hắn thích, một Diệp Lan tài giỏi, hơn hắn về mọi mặt, lại đã phải từng chịu một cuộc sống bị chà đạp như thế.

Từ Hành bước đến chỗ Diệp lan, Diệp Lan thoáng thấy bóng hắn di chuyển đã nhanh chóng bước đi, nhưng đã bị Từ Hành kéo vào lòng.

"Lan Lan, anh biết không? Từ nhỏ em đã luôn thích bắt nạt người khác, càng thích em lại càng bắt nạt, nhưng em không cho phép người mình thích bị người khác bắt nạt." Từ Hành vươn tay vuốt ve cần cổ mảnh khảnh của Diệp Lan, để y tựa đầu vào vai mình.

Diệp Lan không phản kháng, nhưng Từ Hành cảm nhận được vai mình đã ướt nước.

"Nếu thế gian này chỉ có hai chúng mình thì anh phải cẩn thận đấy, vì anh sẽ bị em bắt nạt đến khóc cũng không khóc nổi đâu."

Trên vai vang lên tiếng cười khẽ, sau đó là giọng mũi cất lên:

"Sao cậu bắt nạt được tôi? Cậu chưa từng thắng tôi đâu đấy."

Từ Hành không ngờ Diệp Lan lại biết nói những lời kiêu ngạo như thế, nếu câu này mà do người khác nói ra, đảm bảo đã bị hắn cho ăn hành sml rồi, nhưng khi Diệp Lan nói, hắn lại chỉ biết cười ngốc.

"Không, có cái em mạnh hơn anh đấy."

"Cái gì?"

"Em thích anh hơn là chính anh thích anh."

– HOÀN THÀNH TOÀN BỘ –

Tree: Vậy là bản edit Chim Sơn Ca đã chính thức kết thúc, cả cặp chính và phụ đều viên mãn, tung hoa ^^

Cảm ơn các ông đã ủng hộ Tree và yêu mến Chim Sơn Ca trong suốt thời gian qua. Những lời muốn nói Tree đã nói hết ở cuối chương chính văn rồi nên Tree hông nhiều lời nữa nha

Lời cuối, Tree xin được chúc các ông mỗi ngày đều sẽ tốt hơn ngày hôm qua!

Tạm biệt và hẹn gặp lại!

10:05 PM, 12/09/2021,

Tree.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net