Chương 56: Dụ dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edited by Bilee (wattpad: trangbilee)

Là người khác thì ta mặc kệ, nhưng ngược lại là Bạch Lệ, người đã trung thành đi theo ta nhiều năm như vậy, còn là một võ nhân ngoan cường, chuyện này là tự nguyện hay bị bắt ép, nghĩ tới là biết.

Lửa giận bùng lên trong lòng, ta chỉ vào doanh trướng kia:" Ngươi cứu người bên trong ra cho trẫm!"

"Đó là lều của Tả đô uý, tâm phúc của cữu cữu ta, đến cả ta cũng không dám trêu chọc gã!" Ô Ca dừng một chút rồi nói tiếp, "Ngươi dám ra lệnh cho ta? Mỹ nhân, ngươi nghĩ nơi này là đâu?"

Lúc này ta mới nhớ ra bản thân mình đang ở chỗ nào, cảm thấy buồn bực hết sức:" Đúng là đám dã man, các ngươi cứ tuỳ tiện làm nhục tù binh như vậy? Y dù sao cũng là một tướng quân thiện chiến oai hùng tung hoành sa trường!"

"Chinh phục được người như vậy mới có cảm giác thành tựu." Ô Ca hạ giọng thầm thì, "Yên tâm đi, ta thấy Tả đô uý hình như rất thích y, sẽ không bạc đãi y đâu."

Nhóc vừa dứt lời, trong trướng đã truyền ra thanh âm run rẩy.

"Ha, bệ hạ.... bệ hạ cứ đi đi.... mặc kệ thần.... Ưm!"

Còn chưa nói xong, miệng y đã bị bịt lại, tiếng rên rỉ vụn vỡ đột nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng gầm nhẹ như dã thú cùng tiếng bạch bạch da thịt va chạm rất chướng tai.

"Vậy mà... nói là không bạc đãi sao?" Thấy Bạch Lệ bị làm nhục như một cú tát vào mặt ta, càng lúc càng không thể kìm nén cơn giận.

Ô Ca vội bước nhanh hơn, tới khi đến gần vương trướng mới thả chậm bước chân:" Ngươi thấy như vậy đã là bạc đãi, thế thì làm sao chịu nổi cữu cữu? Y dũng mãnh như vậy, còn ngươi thì vừa đẹp vừa mỏng manh, khác gì dê vào miệng cọp?"

Ta lúng túng tay chân:" Ai nói trẫm bảo ngươi đưa trẫm đến để mây mưa chứ?"

"Thế không thì làm gì, uống rượu nói chuyện phiếm chắc? Ta không tin cữu cữu ta rảnh rỗi vậy đâu." Ô Ca lẩm bẩm, miễn cưỡng bế ta đến trước màn trướng, "Ngươi đừng có mà hối hận."

Có tiếng cười nói truyền ra từ đằng sau tấm màn trướng da hươu, bên trong ngoại trừ Ô Tuyệt ra thì còn có người khác. Thủ vệ ở cửa thấy Ô Ca ôm ta đi tới liền nắm một tay hành lễ:" Tham lãnh đại tướng quân xin dừng bước, Vương và hai bị Phó đô thống đang ở bên trong bàn chuyện."

"Tại sao hai ca ca của ta được bàn chuyện cùng cữu cữu mà ta lại không thể nghe?" Ô Ca cáu kỉnh lên tiếng, "Nhờ ngươi thông báo một tiếng, nói ta đưa mỹ nhân tới."

Thủ vệ kia do dự một chút, đang định xoay người đi vào thì bị Ô Ca đẩy sang một bên, môt tay xốc màn trướng lên. Bên trong khói mù lượn lờ, mùi thuốc lá nồng đậm, mấy tên sủng nô quần áo rách tả tơi tụ thành một vòng tròn nấu thuốc lá, Ô Tuyệt ngồi trên ghế da hổ chính giữa trướng, một bên cánh tay để trần, đang cùng một tên đầu trọc vóc dáng cường tráng vật tay, cơ bắp săn chắc loá mắt của y ánh lên một tầng mồ hôi mỏng thực sự quá thu hút ánh nhìn.

Ta nhìn chằm chằm y không rời mắt, rồi thấy Ô Tuyệt đột nhiên đè cánh tay đối phương lên bàn, sau đó khoác ống tay áo lên vai giống như không muốn cho ta nhìn thấy.

Ta rời ánh mắt, dường như nhìn thấy bóng dáng một con sói trong lều, quả nhiên phát hiện nó lẳng lặng ghé vào một góc thảm nỉ, lỗ tai cụp xuống, dường như đã ngủ rồi.

Độc nhi... đó là ngươi sao?

"Ô Ca, ngươi đem hoàng đế tù binh đến đây làm gì?" Gã trọc đầu cười, trên miệng ngậm tẩu thuốc lá, ngả ngớn nhả khói về phía ta, "Đúng là một mỹ nhân!" Còn chưa dứt lời đã nghe gã thảm thiết rống lên một tiếng, ôm lấy cánh tay quỳ phục dưới chân Ô Tuyệt:" Cữu cữu.... Đại, Đại vương bớt giận! Thần không nên làm càn!"

Ta liếc nhìn cánh tay gã, dấu năm ngón tay đỏ chót trên cổ tay gã.

Ô Tuyệt lười nhác ngã người trên ghế da thú, phất phất tay đuổi gã, gã đầu trọc không một giây chần chừ vội lùi ra ngoài, một người khác ngồi bên cạnh không nhúc nhích, cũng không quay đầu nhìn ta mà đang gieo xúc xắc bằng xương trên một cái đĩa đen. Đó là kiểu chơi cờ của người Man, gọi là đặc lan cách, dùng để đánh bạc, cách chơi tương tự như cờ quỹ

"Xem ra lần này thần đã cược đúng, lại là cữu cữu thắng."

Giọng nói người này có chút quen tai làm ta phải quay lại nhìn.

Tóc vàng của gã được buộc thành một cái đuôi sam nhỏ, thân hình cao lớn, lại còn thiếu mất một cánh tay.

"Ô Luật không biết chừng mực, giống như ta hồi đầu, Đại vương đừng tức giận."

Gã nói thêm một câu nữa, ta mới nhận ra gã là kẻ nào.

Ta hít sâu một hơi, hỏi:" Ô Đốn, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Gã đàn ông nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại. Một nửa khuôn mặt của gã chi chít những vết sẹo bỏng do lửa, gã nhìn ta bằng con mắt duy nhất còn lại, dường như chứa những tia lửa ẩn giấu trong ngọn lửa đồng cỏ, chỉ cần một mồi châm lập tức bùng cháy.

 Thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, gã lại cười: "Sao, bị ta doạ à?"

 Ta chật vật đáp lại một câu: "Ngày đó chẳng phải ngươi và Tiêu Độc bị dồn vào khe Khẩu Ưng sao? Sao ngươi sống sót được?"

Ô Đốn phá lên cười:" Vậy thì phải hỏi ngươi, hoàng đế Đại miện cao quý, tại sao đêm xuống không sai Lâu Thương kiểm tra kĩ càng một chút, để ta tìm được đường sống trong chỗ chết?"

Ta cực lực kiềm chế cảm xúc đang dâng trào, ép bản thân phải thật bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Ô Tuyệt:"..... Vậy Tiêu Độc đâu?"

Có phải y vẫn còn sống hay không, có phải... y đang gần ngay trước mắt, nhưng không chịu gặp ta hay không?

"Chết rồi." Ô Đốn trả lời dứt khoát, "Chẳng phải bệ hạ muốn y phơi thây nơi hoang dã hay sao? Thật là đáng tiếc, y tuổi trẻ tài cao, trí dũng song toàn, ta bại dưới tay y tâm phục khẩu phục nguyện ý phục tùng, lại không ngờ y chết thảm như vậy, đến một nơi chôn cất cũng không có. Bệ hạ vì diệt trừ hậu hoạn mà ra tay cũng tàn nhẫn thật đấy, quả là khiến Ô Đốn ta bội phục sát đất."

Trái tim ta quặn đau, một chữ cũng không nói nên lời.

Ta giải thích với Ô Đốn chẳng có nghĩa lí gì, nếu phải giải thích với ai thì người đó chính là Tiêu Độc.

Nhưng y có ở đây không? Có nghe thấy không?

Nếu như nghe thấy, vậy có tin ta không?

Năm ngón tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, cắm sâu vào da thịt, đau đớn không chịu nổi.

"Tứ đệ, ngươi đưa hắn đến nơi này làm gì? Không biết Đại vương đang bàn chuyện chính sự sao? Còn ì ở đây không chịu đi, sao lại không biết điều như vậy, không thấy Đại vương đang tức giận à? Ngươi phải biết Đại vương ghét nhất loại người thất tín bội bạc không giữ lời hứa, ngươi đừng suốt ngày dính lấy hắn."

Ô Ca ném ta xuống thảm lót bằng nỉ, dậm chân mắt đối mắt với Ô Đốn cãi tay đôi:" Đâu phải ta muốn tới, là hắn làm loạn lên cứ một hai đòi phải đến chỗ cữu cữu bằng được đấy chứ!"

"Ngươi ——" ta xấu hổ không nói nên lời, "Trẫm nói như vậy lúc nào!"

Ô Đốn cười khẩy một tiếng, sắc mặt thay đổi trong chớp mắt mà nói với Ô Tuyệt:" Vương, người đừng để hắn lừa, người này chính là mầm hoạ, sớm muộn gì cũng gây hoạ lớn, chi bằng giết phắt đi, gióng một hồi trống vực dậy tinh thần binh sĩ, tấn công tới Miện Kinh!"

Dứt lời gã liền bóp chặt cổ ta, chợt nghe "Rầm" một tiếng, mấy viên xúc xắc lăn đến bên chân, đĩa vàng đập vào tay Ô Đốn rơi loảng xoảng rung lên.

"Đi ra ngoài."

Rốt cuộc ta cũng nghe thấy giọng nói của Ô Tuyệt.

Từ thanh âm ta đoán được y còn cực kì trẻ, thế nhưng giọng nói âm trầm lạ thường, thậm chí có chút kì quái, giống như âm thanh phát ra từ một cây đàn hỏng vậy.

Không giống giọng nói của Tiêu Độc. Ít nhất thì không giống giọng nói của Tiêu Độc năm mười tám tuổi.

"Đại vương!"

Ô Đốn không tình nguyện nhưng vẫn phải buông tay. Ta thở không thông liền ngã xuống đệm mềm mà ho sù sụ, không khỏi nhìn về phía con sói ở góc bên kia, trong lòng vừa mịt mờ vừa thấp thỏm.

Sờ lần sờ mò tìm ra được chút manh mối, đến thật giả còn chưa biết đã chạy đến đây chuốc phiền phức, thật không ngờ một Tiêu Linh tâm địa như rắn độc lại.... nặng tình đến vậy.

Tứ ca, nếu ngươi còn sống, có phải cảm thấy rất nực cười hay không?

Ngươi thua trên tay ta, ta lại thua trên tay con trai ngươi, cái này gọi là báo ứng à?

Độc nhi....

Đang lúc xuất thần, ta chợt cảm nhận được một bàn tay mềm mại đang đỡ ta dậy. Vừa ngẩng đầu lên ta liền bắt gặp một đôi mắt xanh như làn nước, thì ra là sủng nô ta cứu ra từ trong tay Ngu Thái Cơ.

Ta không nhớ rõ tên kẻ đó, ngược lại kẻ đó dường như rất ấn tượng với ta, còn nhe răng cười với ta nữa.

Tình thế lúc này đã đảo ngược khiến ta xấu hổ vô cùng, đành quay mặt đi chỗ khác nói:" Đa tạ."

"Ta vẫn nhớ rõ ngươi, ngươi là người đã cứu giúp ta." Sủng nô kia nhỏ giọng thì tầm, đưa một tẩu thuốc cho ta, "Vương không đuổi ngươi đi thì ngươi chính là khách ở nơi này, đừng sợ."

Ta cười cười, hút một hơi thuốc lá. Làn khói đậm đặc thơm mùi sữa tan trong miệng ta, giống như rượu sữa đã chuyển thành vị ngọt, lập tức khiến ta thả lỏng tinh thần, ta thầm nghĩ tiểu tử này hẳn là hiểu rất rõ Ô Tuyệt, muốn thăm dò Ô Tuyệt có thể bắt đầu từ kẻ này.

"Người lạ không được phép nói chuyện trực tiếp với Đại vương, ngươi có lời gì muốn nói với y, có thể nói qua ta."

Ta liếc mắt thấy một sủng nô đang bóp vai cho Ô Tuyệt, còn y chỉ mải mân mê viên xúc xắc bằng xương, đôi mắt hờ hững không biết có đang nhìn ta hay không.

Ta ghé sát vào Tang Ca, phả một ngụm khói lên mặt nó:" Ngươi đi nói với y, trẫm bị thú cưỡi của y cào trúng, chảy rất nhiều máu, chuyến này đi là tới xin thuốc."

Tang Ca gật gật đầu rồi bò tới bên chân Ô Tuyệt, dùng tiếng Si ngữ thuật lại lời ta nói một lần nữa. Động tác trên tay Ô Tuyệt chợt dừng lại, y liếc ta một cái rồi cúi đầu nói gì đó với Tang Ca, sau đó nó bò trở về nói:" Vương nói ngươi bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng không?"

Khi nói lông mày nó hơi nhíu lại, rõ ràng có chút không vui.

Ta chợt nghĩ ra, có khi nào Tang Ca nhận ra y đang quan tâm ta?

Ta ngồi dậy, dùng tay áo che lên đùi mà tự cấu mình một cái, ngay lập tức bị giáp bạc trên ngón tay út cắt qua chảy máu đầm đìa, ta nhịn đau tự cào sâu thêm vết sói cào trên đầu gối khiến vết thương nứt lớn hơn một chút, phơi bày hai bên đùi non máu thịt lẫn lộn ra trước mắt Ô Tuyệt.

"Trẫm đã nhịn lâu lắm rồi, thực sự là đau không chịu nổi... cho nên đành tới quấy rầy Đại vương."

Nói xong ta còn giả vờ giả vịt ho vài tiếng. Trước nay ta khinh thường nhất là bày ra dáng vẻ yếu đuối trước mặt người khác, nhưng vì một tia hi vọng không đâu vào đâu này, ta chấp nhận tạm thời vứt bỏ tôn nghiêm của mình.

Nếu Ô Tuyệt đúng là Tiêu Độc, ta tin y nhìn thấy bộ dạng ta như thế này mà có thể thờ ơ như không thấy.

Còn nếu con sói tuyết kia là hoá thân của Tiêu Độc, ta không tin nó có thể dửng dưng lạnh lùng được mãi.

"Đại vương, ngươi xem này, trẫm bị thương có nghiêm trọng không?"

Ta duỗi một chân đáp lên vai Tang Ca, còn không quên kéo tà áo lên cao một chút.

Tư thái này không đơn thuần là yếu đuối mà còn mang tư vị mê hoặc lòng người.

Tang Ca nghiêng người đi, nâng một bên chân ta lên, không hiểu sao mà đỏ mặt. Y nào có biết được, trong ba năm nay kể từ khi Tiêu Độc chết, ta đã xem hết chỗ tranh đông cung của ta mà y cất giấu, y thích bộ dạng ta như thế nào, làm ra tư thế gì ta đều thuộc nằm lòng cả.

 Nếu Tiêu Độc là Ô Tuyệt, một kẻ như Tang Ca sao y để vào mắt được.

Ô Tuyệt ngồi bật dậy, vỗ vào mông nữ sủng bên cạnh, vốn ta tưởng rằng y sẽ đuổi hết đám người đó ra ngoài, nào ngờ y chỉ tới cái rương trong góc lều, sai cho nữ sủng mang một lọ y dược tới đưa cho Tang Ca. Tang Ca cắn cắn môi, mặt mày có chút tủi thân, thế nhưng liếc mắt nhìn Ô Tuyệt một cái xong vẫn ngoan ngoãn tới bôi thuốc cho ta.

 Ta hơi bực mình, chộp lấy lọ thuốc, nói: "Ta tự làm được."

Làm đến mức này rồi, Ô Tuyệt còn bình tĩnh được như vậy?

 Tôi liếc tới một góc, thấy con sói tuyết trợn tròn mắt nhìn, cái đuôi xù lông của nó dựng thằng lên. Sau khi phát hiện ra ta đang nhìn nó, nó lập tức chui xuống tấm thảm nỉ, chỉ lộ ra cái đuôi dựng đứng không chịu nghe lời, cực kì giống bộ dạng xấu hổ thẹn thùng của Tiêu Độc ngày xưa.

Thế này xem ra Tiêu Độc hoá thân thành con sói này thật rồi?

Nhưng Ô Ca nói Ô Tuyệt từng nói những câu nói kia về ta....

Vạn tiễn xuyên tim... nếu không phải tự mình trải qua cảm giác đó thì làm sao có thể dễ dàng nói ra câu này?

Là do thú vật thường cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, nên mới bắt chước giống y như đúc?

Còn Ô Đốn.... trên đời còn có sự trùng hợp đến như vậy sao?

Ta nắm chặt lọ thuốc trong tay, trống ngực đập càng lúc càng dồn dập, cố gắng giữ bình tĩnh nói:" Đa tạ Ô Tuyệt vương ban thuốc, trẫm không quấy rầy nữa, làm phiền Ô Tuyệt vương phái người đưa trẫm trở về."

"Lều của ngươi hỏng rồi, cứ ngủ lại nơi này của Vương đi."

Ta hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã trả lời:" Trẫm chỉ là một tù binh, chỉ sợ không tiện."

"Có cái gì mà không tiện? Ngươi thực sự muốn hiến thân cho bổn vương ư? Đáng tiếc, bổn vương hậu cung đông đảo, tuy rằng nhan sắc của ngươi không tồi, nhưng với bổn vương, ngươi có chút lớn tuổi."

Ta sững sờ.

Tuy giọng nói của y không giống Tiêu Độc, nhưng ngữ khí thì cực kì giống.

Ta thoáng nhìn thấy Tang Ca cười trộm, không khỏi cảm thấy xấu hổ buồn bực.

"Ô Tuyệt Vương hiểu lầm rồi, hiến thân này không phải dâng hiến thân thể, mà hiến thân là tới xin thuốc cũng là hiến thân."

Ô Tuyệt à lên một tiếng, hai chân vắt chéo gác lên bàn:" Ngươi không muốn ngủ lại, bổn vương cũng không cản ngươi. Tốt xấu gì ngươi cũng từng là hoàng đế, bổn vương phải tiếp đón cho đúng lễ nghi, nếu con sói này không nghe lời khiến ngươi bị thương, bổn vương thay ngươi làm thịt nó."

Trái tim ta run lên, ta buột miệng kêu lên: "Đừng giết nó!"

"Tại sao? Chỉ là một con súc sinh mà thôi, không nghe lời thì chẳng phải nên giết đi sao? Hoá ra hoàng đế Miện quốc lại nhân từ như vậy? Ha, không giống như trong ấn tượng của bổn vương lắm nhỉ."

Một câu này, không biết có phải y vô tình nói ra hay không, nhưng từng từ từng chữ đều như đâm vào tim ta.

Con sói tuyết lại nhô đầu ra khỏi tấm thảm nỉ, giương đôi mắt xanh ngọc sâu thăm thẳm nhìn ta.

Trái tim ta nảy lên, duỗi tay muốn vuốt ve nó, thế nhưng nó đã rụt đầu trở lại.

"Độc nhi!"

Ta vừa kêu một tiếng, chợt thấy con sói tuyết dường như run lên.

"Ngươi chính là Độc nhi phải không!" Ta nhấc tấm thảm nỉ lên, "Ngươi nhìn trẫm!"

Con sói coi gầm ghế của Ô Tuyệt như một cái hang mà vội rúc đầu vào, Tang Ca thấy vậy đè ta lại:" Đại vương, tiểu nô thấy hắn chắc là say rồi, để tiểu nô đưa hắn về!"

Ô Tuyệt đưa tay ra dấu im lặng, hỏi:" Bệ hạ, Độc nhi... là ai?"

Ta nhìn y chằm chằm, im lặng không đáp.

Con sói này và Ô Tuyệt đều mang bóng dáng của Tiêu Độc nhưng phản ứng đối với ta lại không giống nhau, rốt cuộc là có chỗ nào kì quái? Ta nhất định phải tìm ra câu trả lời.

"Dường như rất quan trọng đối với ngươi?"

Ta cụp mi, cười mà miệng khô đắng:" Ô Tuyệt vương có điều không biết, con sói này làm trẫm nhớ tới một cố nhân, có lẽ là vì quá nhung nhớ nên không kìm lòng được mới kêu ra miệng."

Ô Tuyệt cười một tiếng:" Độc nhi trong miệng bệ hạ, hẳn là Nhiếp chính vương Tiêu Độc vừa rồi Ô Đốn đã nhắc đến? Theo như bổn vương biết, cũng giống như những gì Ô Đốn nói, y không phải bị ngươi hạ lệnh diệt khẩu hay sao? Sao bây giờ lại nhung nhớ y? Thật khiến người ta khó hiểu."

Ngữ điệu của y vẫn bình thản, thái độ giống như nhắc đến một người xa lạ không quen biết.

Ta không trả lời những câu hỏi trên mà hỏi lại:" Ô Tuyệt vương dường như rất hứng thú với người chuyện về cố nhân kia của trẫm nhỉ?"

"Không phải." Y vuốt ve đầu sói tuyết, lạnh nhạt nói, "Tò mò thôi."

Ta chăm chú nhìn tấm mặt nạ nạm vàng kia, thế nhưng trong lòng như nổi bão tố, từng trận từng trận cuồn cuộn, càng thêm hoài nghi đằng sau lớp mặt nạ này chính là người mà đáng lẽ ta đã chôn cất trong hoàng lăng.

Độc nhi, có phải đợi đến khi ngươi tự mình tháo xuống tấm mặt nạ kia, ngươi mới chịu nhận ta?

"Ưm.... đau quá." Ta che đùi lại, ném bình thuốc sang một bên, "Thuốc này không có tác dụng, nghe nói nơi này của các ngươi kì hoa dị thảo nhiều không kể xiết, Ô Tuyệt vương còn loại thuốc nào khác không?"

Tang Ca kêu lên:" Ngươi, rõ ràng ngươi đâu có bôi thuốc!"

"Nói bậy, vừa rồi trẫm đã bôi thuốc, nhưng máu vẫn không ngừng chảy!" Nói xong, ta lại kéo vết thương rách ra thêm một chút, dùng bàn tay thấm đầy máu đưa cho nó xem. Tang Ca nắm lấy cẳng chân, muốn chính tay bôi thuốc cho ta. Ta đẩy tay nó ra, che đùi rồi tiếp tục gào lên đau đớn, "Rượu, trẫm muốn uống rượu!"

Ô Tuyệt phất phất tay nói:" Ban hắn rượu thuốc."

Rượu thuốc được bưng lên, ta liên tiếp rót vào miệng vài ngụm lớn, giả vờ say quắc cần câu, hai tay loạn xạ mà cởi bỏ đai lưng, mở phanh cổ áo xuống tận bụng để lộ một khoảng ngực trắng như tuyết rồi nằm nghiêng trên thảm nỉ, híp mắt nhìn Ô Tuyệt mà cười.

Nếu y đúng là Tiêu Độc, để ta xem y có thể nhịn tới khi nào.

Edited by Bilee (wattpad: trangbilee)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net