CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Edit: Qing Yun


Ứng Trì nghe Ứng Hoan nói không quen biết Từ Kính Dư, lập tức cười, đắc ý nói: "Từ Kính Dư, tôi nói với anh, anh ở nơi này của chị tôi chính là không có mặt, chính là mosaic*! Anh biết cái gì gọi là mosaic không?"

* Mosaic là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được làm từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác. Nó thường được sử dụng trong trang trí cho vật dụng hoặc trang trí nội thất.

Từ Kính Dư: "..."

Thằng nhóc thối này vạch trần khuyết điểm của cô thẳng thừng không chút e dè, Ứng Hoan liền cầm túi chườm đá ấn thẳng vào tai Ứng Trì: "Đừng nói chuyện nữa."

Ứng Trì giật mình vì lạnh, cười hì hì nhỏ giọng nói: "Chị, chị thật sự không nhớ ra anh ta à?"

"Không nhớ ra."

Từ Kính Dư vừa buộc băng vải vừa nhìn Ứng Hoan, anh nhướng mày cười khẽ khi thấy cô cúi đầu cười nói với Ứng Trì chứ không nhìn anh, chỉ nhìn thế giây lát rồi anh lại buộc tiếp.

Anh biết, Ứng Hoan nhớ ra anh.

Tào Uy đi tới ném bao tay cho anh, Từ Kính Dư tiếp được, đeo bao tay lên, bắt đầu huấn luyện.

Ứng Hoan cầm máu cho Ứng Trì, hỏi: "Đầu có thấy choáng váng không?"

Ứng Trì lắc đầu: "Không choáng."

Ứng Hoan đang muốn kiểm tra xem trên người cậu còn vết thương nào khác không, phía sau liền truyền đến một tiếng cười ngả ngớn: "A, cô là nhân viên y tế? Hay là chị của Ứng Trì? Trông còn khá ít tuổi..."

Ứng Hoan quay đầu lại.

Là người vừa thi đấu với Ứng Trì, trên mặt có một vài vết thương.

Ứng Trì nhíu mày, không vui nói: "Là chị của tôi, cậu muốn làm gì?"

Vừa rồi Ứng Trì đã nói với Ứng Hoan, người này tên là Trần Sâm Nhiên.

Trần Sâm Nhiên nhìn rất đàng hoàng, làn da cũng rất trắng, trên hai cánh tay đều có hình xăm, nhìn không hiểu ý nghĩa hình xăm đó là gì. Cậu ta cũng giống Ứng Trì, đều là sinh viên mới của đại học A, chỉ là cậu ta tiến vào nhờ đặc cách, thành tích khi học trung học rất kém, tính cách cũng không tốt, kiểu người không được quản giáo nghiêm. Nếu không phải hạt giống tốt, Ngô Khởi đã không nhận cậu ta.

Nhưng không thể phủ nhận, Trần Sâm Nhiên đánh quyền rất tốt, thuộc kiểu Quyền thủ có tốc độ và phòng thủ vững chắc.

Hai người đều là quyền thủ hạng cân 69kg, cho nên, Ngô Khởi để cho Trầm Sâm Nhiên cùng Ứng Trì đấu một lần, xem thực lực hai người chênh lệch ra sao.

Trước mắt xem ra, Ứng Trì kém hơn một chút, chủ yếu là về sức mạnh.

Trần Sâm Nhiên chỉ chỉ mặt mình, cười nói: "Nơi này của tôi có vết thương, giúp tôi xử lý một chút đi."

Ứng Hoan nhìn cậu ta một cái, nói: "Được rồi, cậu ngồi xuống đi."

Trần Sâm Nhiên đặt mông ngồi xuống, duỗi chân một cách tự nhiên. Ứng Hoan kéo lại mép váy, chống đầu gối chân phải xuống mặt đất, thấy mi mắt cậu ta cũng bầm tím, liền hỏi: "Đầu có thấy choáng váng không?"

"Có hơi hơi."

"Vậy cậu nằm xuống đi."

"Có thể không nằm không?"

Ứng Hoan nhìn một chút, sắc mặt hơi lạnh xuống, nhưng vẫn nói: "Có thể."

Ứng Trì ở bên cạnh nghe được liền nhíu mày, Ứng Hoan lườm cậu một cái, thiếu niên khó chịu mà đứng lên.

Ngô Khởi nhìn về phía Trần Sâm Nhiên, lạnh giọng nói: "Vết thương nhỏ thế này không đáng ngại, xử lý xong rồi thì nhanh chóng quay lại huấn luyện đi, đừng nghĩ bậy bạ."

Trầm Sâm Nhiên thu lại vẻ mặt cợt nhả, thấy Ngô Khởi tức giận nên cậu ta cũng có chút sợ, gật đầu, có chút không tình nguyện nói: "Tôi biết rồi, cũng phải cho tôi chút thời gian nghỉ ngơi chứ."

"Nửa giờ."

Ngô Khởi nói xong, kêu Ứng Trì rời đi.

Ứng Hoan lấy thuốc ra rửa vết thương cho cậu ta, so với Ưng Trì, vết thương của Trần Sâm Nhiên nhẹ hơn rất nhiều, cô nhanh chóng rửa sạch, lại lấy cái túi chườm đá ấn lên đầu cậu ta, "Đè xuống, đắp một lát, nếu cảm thấy đầu còn choáng váng thì nói ngay với tôi."

Trần Sâm Nhiên cười hì hì hỏi: "Nếu bị ngất xỉu, chị có thể hô hấp nhân tạo không?"

"Không thể."

Ứng Hoan mặt lạnh hoàn toàn, mặt không biến sắc thu dọn hòm thuốc, rồi đứng lên.

Cô xách hòm thuốc đi xuống bậc thang.

Phía sau, Trần Sâm Nhiên huýt sáo, vẫn cười hì hì: "Không làm thì không làm, tôi còn sợ niềng răng của cô làm đau miệng tôi đấy."

Ứng Hoan nghe thấy được, cô xoay ngời, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta, ánh mắt kia tựa như đang nói "Tại sao lúc nãy không độc chết cậu ta cho rồi." Vừa nãy Trần Sâm nhiên nghe thấy cô dỗ Ứng Trì, âm thanh ôn nhu, trông rất dễ bắt nạt, lúc này bị cô nhìn, nụ cười hơi cứng lại, liếm khóe miệng, khí thế lại không chịu thua, cười nói: "Lời tôi nói chính là thật."

Ứng Hoan cái gì cũng không nói, xách hòm thuốc bước nhanh xuống bậc thang, đem hòm thuốc cất đi, lại bước nhanh xuống dưới đài, trước võ đài cầm một cái ly, nhớ đến khi ở trên xe, Từ Kính Dư có đưa cho cô một bình nước, mới chỉ uống mấy ngụm.

Lại đem cốc giấy cất đi, đến khu nghỉ ngơi cầm lấy bình nước, uống liền mấy ngụm.

Bình tĩnh.

Ứng Trì vừa mới vào đội, cô không thể gây chuyện được.

Bên kia, Từ Kính Dư bị Tào Uy đánh một quyền vào bả vai, Tào Uy còn sửng sốt một chút, không nghĩ tới một quyền bình thường như vậy cũng có thể đánh trúng, anh ta nghi hoặc hỏi: "Cậu làm sao thế? Không đủ tập trung, quyền vừa rồi cũng có thể đánh trúng."

"Không có việc gì, vừa nãy có chút thất thần."

Từ Kính Dư trong đầu nhớ lại ánh mắt lạnh băng của Ứng Hoan, giống như con mèo nhỏ bình thường rất ngoan ngoãn bỗng nhiên bị trêu chọc, lộ ra răng nanh hung ác, khí chất cả người đều thay đổi.

Tào Uy liếc nhìn lên quyền đài: "Cô gái nhỏ kia là chị của Ứng Trì?"

Từ Kính Dư ừ một tiếng, đánh ra một quyền rất mạnh.

Tào Uy vội vàng ngăn cản, lại nói: "Trông không giống cho lắm."

Từ Kính Dư hạ khóe miệng, là rất không giống.

Cả buổi chiều, Ứng Hoan đều ở câu lạc bộ, Ứng Trì luyện tập với huấn luyện viên, cô nhàm chán đi đến bên cạnh cậu.

Ứng Trì nghỉ giữa giờ, có chút buồn chán nói với cô nói: "Sớm biết vậy em để chị đi về trước, nhìn chị nhàm chán đến phát ngốc luôn rồi."

Ứng Hoan cười cười: "Không nhàm chán, em luyện tập cho tốt đi."

Ứng Trì gật đầu: "Vâng."

Ứng Hoan liếc nhìn người có hình xăm trên cánh tay cách đó không xa, cô không nhớ được khuôn mặt Trần Sâm Nhiên, chỉ có thể dựa vào hình xăm để nhận ra cậu ta. Cô chỉ chỉ bên kia, lại nói: "Cố lên, lần sau đánh bại Trần Sâm Nhiên, em đánh quyền đẹp hơn cậu ta, cũng linh hoạt hơn, em lợi hại hơn cậu ta."

"Thật vậy sao?" Ứng Trì được khen trong lòng cảm thấy lâng lâng, ánh mắt sáng lên, "Vừa rồi huấn luyện viên Ngô cũng nói, tốc độ của em nhanh hơn cậu ta, chỉ là sức mạnh không đủ."

"Thật sao?"

"Vâng!"

"Cố lên, lần sau em phải đánh bại cậu ta."

Ứng Hoan lặp lại một lần nữa.

Ứng Trì cho rằng cô đang cổ vũ cậu, tiếp tục đồng ý.

Từ Kính Dư nhìn phía sau của hai chị em, ngừng lại một lát, liếc nhìn Ứng Hoan, "Trần Sâm Nhiên làm gì cô à? Cô lại muốn đánh bại cậu ta như vậy."

Ứng Hoan nghe thấy giọng nói của anh, tâm nhoáng lên một cái, quay đầu lại nhìn, nhàn nhạt nói: "Không sao cả, chỉ là muốn Ứng Trì thắng, có vấn đề gì sao?"

Từ Kính Dư nhìn mặt cô, không quá tin tưởng. Trần Sâm Nhiên gia nhập đội sớm hơn Ứng Trì, miệng rất đê tiện, phần lớn mọi người trong đội đều không thích cậu ta, anh đoán thằng nhóc đó đã nói lời gì không dễ nghe mới làm cho Ứng Hoan xù lông.

Hai chị em đều có cái bản tính này.

Ứng Trì một chút liền xù lông, không che giấu chút nào.

Ứng Hoan...

Từ Kính Dư nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, trong đầu thoáng qua một hình ảnh, cô gái nhỏ cầm một hình nhân, bên trên có viết tên Trần Sâm Nhiên, dùng sức ghim kim lên người hình nhân, trong miệng lẩm nhẩm: "Cho cậu ức hiếp tôi này."

Hình ảnh này quá mức sinh động.

Cùng với cô gái nhỏ có chút an tĩnh và ngoan ngoãn phía trước không giống nhau, tương phản đến lợi hại.

Anh không nhịn được cười, liếc nhìn Ứng Trì lên tiếng, "Cố lên, yếu gà, chị cậu chờ cậu báo thù."

Ứng Trì vẻ mặt muốn bùng phát, không biết vì cái gì mà tự nhiên lại bị mắng.

Từ Kính Dư đã đi được vài bước cậu mới phản ứng lại, đột nhiên đứng lên, lớn tiếng hét: "A a a, Từ Kính Dư anh chờ đó cho tôi! Tôi muốn KO anh!"

Từ Kính Dư đưa lưng về phía bọn họ, lưu loát mà nâng tay, làm động tác ok.

Ứng Hoan: "..."

Quyền thủ đang huấn luyện đều quay ra xem, trố mắt nhìn nhau.

Đây là làm sao vậy?

Thạch Lỗi cười: "Thằng nhóc này bị ngốc hả? KO Từ Kính Dư? KO Kính Vương?"

Dương Cảnh Thành: "Có ước mơ không tốt sao? Tôi cũng mong có thể KO Kính Vương, như vậy tôi chính là Thành vương rồi."

Thạch Lỗi trào phúng: "Cậu cũng thật biết nằm mơ đấy."

Trần Sâm Nhiên nhướn mày, ghé vào biên, "Nói không chừng tôi có thể đấy?"

Hai người nhìn cậu ta một cái, không ai lên tiếng.

Ứng Hoan cảm thấy cô không nên đến chỗ này, xoa xoa đầu Ứng Trì, "Được rồi, huấn luyện tiếp đi, không cần bị anh ta chọc giận."

Ứng Trì tức giận muốn chết, thở hổn hển ngồi lên dụng cụ tập luyện, tiếp tục tập luyện.

...

Trước khi nghỉ hè, Ứng Hoan đã tìm được hai việc làm thêm, một việc là dạy vẽ tranh cho các bạn nhỏ, việc kia là do Khương Manh giới thiệu cho cô, một lớp dạy thêm kỹ năng hè ở trung tâm. Cô dạy hai lớp, mỗi ngày buổi sáng một lớp, buổi chiều một lớp, mỗi lớp chỉ có ba học sinh, đều là bọn nhỏ sáu bảy tuổi, tuy rằng không có ngày nghỉ ngơi, nhưng cũng khá nhẹ nhàng.

Bởi vì phải lên lớp, nên Ứng Hoan đã có một khoảng thời gian dài chưa đến câu lạc bộ.

Nghỉ hè lịch tập luyện của câu lạc bộ vẫn dày đặc, nhà bọn họ cách khá xa, Ứng Trì mỗi ngày đều đi sớm về muộn, lắm khi trở về trên mặt và trên người có vài vết thương, Ứng Hải Sinh cho rằng cậu lại đi thi đấu kiếm tiền, nên đã nhiều lần mắng cậu.

Ứng Hoan và Ứng Trì đều đã giải thích, Ứng Hải Sinh vẫn không tin tưởng, bởi vì hai người đều có tiền án quá nghiêm trọng.

Ứng Hoan đành phải nói: "Chờ ngày nào đó có thời gian, con mang ba đến câu lạc bộ, ba sẽ biết."

Ứng Hải Sinh lúc này mới miễn cưỡng tin tưởng.

Giữa tháng 8, Ứng Hoan dạy xong một lớp, chờ phụ huynh đón học sinh đi rồi mới xuống lầu.

Tới dưới lầu, cô nghe thấy có người gọi tên mình.

Cô mang bàn vẽ, quay đầu lại nhìn.

Người con trai mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, mỉm cười nhìn cô: "Ứng Hoan, cô làm thêm ở chỗ này sao?"

Ứng Hoan nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, cảm thấy rất quen mắt, suy nghĩ lật lâu lại không nhớ đó là ai, cô cẩn thận gật đầu: "Phải."

Anh cười, nhìn bàn vẽ trên tay cô, "Không nghĩ tới cô còn biết vẽ tranh."

"Tôi đã học nhiều năm rồi."

"Ừm, cũng khá tốt." Chu Bách Hạo nhìn cô, cảm thấy cô quá mức câu nệ, lại cười: "Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi?"

Ứng Hoan nghĩ thầm, anh là ai tôi cũng không biết, làm sao tôi có thể ngồi xe của anh.

Cô lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn anh."

Nói xong, liền chuẩn bị đi.

Mới vừa xoay người, cửa ghế phụ của xe mở ra, Từ Kính Dư ôm một đứa bé từ trên xe xuống, đi đến trước mặt cô, đứa bé là con trai của anh trai Chu Bách Hạo, sáu tuổi, đến đây học thư pháp. Từ Kính Dư cùng Chu Bách Hạo phải về đại viện, tiện đường nên đón tiểu gia hỏa này về luôn.

Ứng Hoan sửng sốt một chút, nhìn anh: "Sao anh lại ở chỗ này?"

Không phải Ứng Trì nói mấy ngày nay câu lạc bộ luyện tập rất mệt sao?

Từ Kính Dư cong cong môi, "Nhận ra tôi?"

Ứng Hoan: "..."

Anh nâng cằm hướng Chu Bách Hạo: "Không nhớ ra anh ta?"

Ứng Hoan nhìn thẳng anh, có chút không vui vì anh cứ như vậy mà chọc thủng lớp ngụy trang của cô, cô có thể giả vờ một chút, nói thêm vài câu liền có thể biết người này là ai, như vậy sẽ không làm mất lòng người ta.

Từ Kính Dư nào biết trong bụng cô tính toán nhiều mưu mô như vậy, nói thẳng: "Chu Bách Hạo."

Ứng Hoan há miệng thở dốc...

A, nhớ ra rồi, tên giả của gà rừng mà Từ Kính Dư dùng.

Người đầu tư câu lạc bộ, ông chủ của Ứng Trì.

Cô cong cong khóe miệng, nhìn về phía Chu Bách Hạo, nhấp miệng cười đến ngoan ngoãn: "Tôi nhớ ra rồi, Chu tổng."

Chu Bách Hạo bị sự biến hóa vi diệu của cô mà sửng sốt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cười cười.

Từ Kính Dư ý tứ sâu sa nhìn cô.

Nhớ rõ cái rắm.

Cũng thật giỏi diễn kịch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net