🍊 Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30

Từ quán ăn về nhà, Chiêm Ngọc nói với ba mẹ ngủ ngon rồi về phòng.

Hôm nay cậu ở bên ngoài cả ngày, tính lấy áo ngủ rồi tắm, lúc duỗi tay lấy quần áo, tầm mắt dừng trên khăn quấn nơi cổ tay.

Khăn bị áo lông che khuất một nửa, lộ ra một nửa hoạ tiết ô vuông màu cà phê.

Chiêm Ngọc duỗi tay kéo áo lông lên, khăn tay lộ hết ra.

Đây là khăn tay thứ 3 cậu lấy ở chỗ Thẩm Tùng An, khác với 2 cái trước, khăn này là cậu chủ động xin.

Nhìn khăn trên cổ tay, cậu không khỏi nhớ tới chiều nay Thẩm Tùng An thay mình quấn khăn, hiện tại nhớ lại dáng vẻ chạy trối chết lúc ấy của mình thật mất mặt.

Rõ là chuyện không có gì, cố tình lại bị mình xem là có vấn đề.

Chiêm Ngọc vì phản ứng trẻ trâu lúc ấy của mình bật cười một tiếng, xấu hổ lại buồn cười. Sau khi cười xong, cậu lại nghĩ tới mình muốn khăn tay của Thẩm Tùng An, lại quên cảm ơn đối phương một tiếng, thật không nên.

Cậu thôi không nghĩ, chuẩn bị tắm, tháo khăn, mở hộp đựng hai chiếc khăn khác.

Khăn tay trước đó đều đã giặt sạch, chúng được xếp thành hình vuông đặt chỉnh tề trong hộp. Một tấm màu xanh biển, bốn phía có hoa văn ám sắc đơn giản: một tấm màu đậm, viền là đồ văn đơn giản được thêu bằng sợi tơ màu bạc.

Giờ thêm một cái hôm nay cậu có, mỗi khăn tay ở viền đều thêu một từ ghép vần --Shen.

Đây là chữ "Thẩm" trong tên Thẩm Tùng An .

Khăn tay làm bằng chất vải gì, Chiêm Ngọc không rõ, chỉ biết xúc cảm tốt, sờ lên thoải mái, mặt trên thêu tinh tế, không cọ đau khi dùng.

Chiêm Ngọc muốn tìm logo nhãn hiệu, như vậy cậu cũng có thể mua quà đáp lễ là nhãn hiệu đối phương quen dùng. Rốt cuộc tặng đồ cho người ta thì nên quan tâm người ta thích cái gì.

Nhưng cậu lăn qua lộn lại, tìm tỉ mỉ một hồi lâu cũng không tìm thấy chỉ thấy mấy chữ trong tên Thẩm Tùng An.

Chiêm Ngọc thấy có chút đáng tiếc thả khăn lại, cậu đoán khăn tay hẳn là hàng đặt, quyết định ngày mai đi cửa hàng nhìn xem.

Đóng hộp, cậu giặt khăn mới rồi cầm áo ngủ đi tắm.

Tắm xong, lúc ra cậu phát hiện Thẩm Tùng An đã nhắn mấy tin WeChat bảo mình về nhà rồi.

Cách lúc bọn họ tách ra đã hơn một tiếng, lúc này Thẩm Tùng An mới đến nhà hẳn là ở rất xa, cậu thuận miệng.

Chiêm Ngọc: Muộn thế á? Anh Thẩm ở rất xa sao?

Anh Thẩm: Lộc Nhung.

Chiêm Ngọc có thói quen sửa ghi chú, sau khi quen Thẩm Tùng An cậu sửa lại ghi chú.

Lộc Nhung là khu biệt thự ở ngoại ô Tây Nam, cách nơi họ ăn đêm khá xa, nơi đó xa thành thị ồn ào, phong cảnh mỹ lệ, có danh "Tiên cảnh núi rừng".

Chiêm Ngọc từng qua nơi đó một lần, ấn tượng khắc sâu.

Cậu khoanh chân ngồi trên giường, tay cầm điện thoại trả lời Thẩm Tùng An.

Chiêm Ngọc: Lộc Nhung xa thật.

Chiêm Ngọc: Năm ngoái em qua núi Canaan một lần, phong cảnh rất đẹp.

Núi Canaan là một ngọn núi bên Tây Nam, núi không cao nhưng diện tích rất lớn.

Anh Thẩm: Trên núi ấy bạch quả [1] bắt đầu rụng rồi, em muốn xem anh đưa em đi.

Năm trước Chiêm Ngọc qua núi Canaan xem bạch quả, nhưng lúc ấy mới đầu tháng 10, lá bạch quả còn chưa vàng hết, chờ tới tháng 11, lá bạch quả vàng hết, bắt đầu rụng thì lại phải qua nước Y.

Lúc này đã cuối tháng 10, mấy ngày trước ở trường cậu cũng nghe bạn học thảo luận đi núi Canaan xem bạch quả, nghe Thẩm Tùng An nhắc tới, không khỏi bị gợi lên hứng thú.

Chiêm Ngọc cân nhắc tới Thẩm Tùng An ở Lộc Nhung, anh hẳn sẽ quen bên đó, đưa cậu đi xem dễ hơn.

Với lại quan hệ hai người cũng khá tốt, cậu cũng không cần khách sáo như khi mới quen.

Chiêm Ngọc: Dạ, anh Thẩm khi nào rảnh?

Anh Thẩm: Khúc đóng máy thì đi, trong núi có Trang trại vui vẻ, vừa lúc cuối tuần có thể đi chơi 2 ngày.

Dựa theo tiến độ đoàn phim, mai Thẩm Tùng An đóng máy, còn sau đó đều là cảnh của nam nữ chính, công việc dạy của Chiêm Ngọc cũng có thể kết thúc.

Ba ngày sau vừa lúc cuối tuần, thời gian vừa hay.

Chiêm Ngọc lật ghi chú, cuối tuần trường học tổ chức tiệc kỷ niệm không trùng với việc đi núi Canaan chơi, vì thế vui sướng định ngày cùng Thẩm Tùng An du lịch.

Thẩm Tùng An dựa trên ban công, nhìn Chiêm Ngọc gửi meme ngủ ngon, cười khẽ gửi lại "Ngủ ngon".

Gửi tin xong, anh cũng không về phòng mà cầm điện thoại xem.

"Cậu chủ."

Ban công có tiếng chú Chung, Thẩm Tùng An cất điện thoại, nghiêng đầu thấy chú Chung mặc áo ngủ đứng ở ban công.

Ban công phòng hai người cách một phòng, chú Chung ở bên kia nhắc nhở, "Cậu nên rửa mặt nghỉ ngơi."

Thẩm Tùng An đồng ý, nói chuyện hẹn Chiêm Ngọc xem bạch quả đi Trang trại vui vẻ chơi cho chú Chung. Xem bạch quả thì vào núi là được, Trang trại vui vẻ lại cần đặt vé trước.

"Ngày mai phiền chú liên hệ giúp cháu." Anh nói với chú Chung.

"Không vấn đề."

Chú Chung nghe Chiêm Ngọc muốn tới chơi, rất là vui, trên mặt đầy ý cười, "Ngày mai tôi sắp xếp mọi người quét tước trong ngoài một lần, hoa cỏ trong viện cũng cắt tỉa một chút, dùng cơm thì bảo thím Đổng làm món hợp khẩu vị cậu Tiểu Ngọc, nhất định để cậu Tiểu Ngọc thấy như ở nhà."

Chú Chung nghĩ tới Chiêm Ngọc đến núi Canaan khẳng định không thể không tới trong nhà ngồi, ông phải xếp hết tất cả mới được.

Chú Chung làm việc Thẩm Tùng An yên tâm, trù nghệ của thím Đổng Thẩm Tùng An cũng yên tâm, có hai người họ ở đây, anh không cần lo Chiêm Ngọc sẽ không thích.

Cảm ơn chú Chung xong, anh tắt đèn ban công về phòng.

*****

Hôm sau Chiêm Ngọc không có tiết, nhưng do quen dậy sớm nên cậu cũng không ngủ nướng, rời giường rửa mặt rồi đi phòng đàn.

Cuối tuần trường học tổ chức tiệc kỷ niệm, cậu có hai tiết mục, một là độc tấu đàn violon, một cái khác là hợp tấu với bạn học chuyên piano.

Cậu mở nhạc độc tấu ở tiệc đầy năm, luyện hơn nửa tiếng, đến khi dì Thư lên gọi xuống ăn sáng mới dừng lại.

Cất đàn cậu cùng dì Thư xuống tầng, vừa xuống đã nghe thấy tiếng mẹ sợ hãi từ phòng bếp.

"A --"

Chiêm Ngọc cho rằng xảy ra chuyện gì, vội chạy tới, dì Thư cũng khẩn trương tới.

"Mẹ, mẹ thế nào..."

Tiếng cậu im bặt, thấy Nhan Lạp ngồi trước bàn ăn, vẻ mặt hưng phấn giơ điện thoại nói, "Mẹ! Và! Idol! Lên! Hot! Search!!"

Chiêm Ngọc: "..."

Mẹ bình tĩnh đi nào, tối qua mẹ mới cùng idol ăn cơm đó.

[1] Bạch quả


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net