Chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Trì Dã đến sân bay, phát hiện cả nhà họ Chu đều ở đây, bao gồm Chu Thần, cùng với em trai một tuổi của Chu Thần, Chu Hạo.

"Cậu cùng cháu trở về." Chu Ngôn Lễ vỗ vỗ bả vai cháu trai nói.

Bà Chu dịu dàng cười nói: "Cậu của cháu tiễn cháu, thuận tiện đưa chúng ta đến kinh đô chơi hai ngày, vừa vặn thứ năm là sinh nhật của Trì Dã, nếu bên kia không tổ chức, chúng ta phải chúc mừng thật linh đình cho Trì Dã."

"Nói cái gì, dù sao cũng là con ruột." Chu Ngôn Lễ giả vờ trách cứ nói.

Bà Chu cũng không sợ, vẫn cười tủm tỉm nhẹ nhàng nói: "Ý của em đều là người một nhà."

Hai vợ chồng phối hợp, thể hiện rõ ám chỉ muốn quan hệ thêm thân, Tần Trì Dã nhìn đã hiểu, nhưng trước kia hắn không thèm để ý, tùy tiện sao cũng được. Chu Ngôn Lễ là cậu ruột của hắn, cho dù bà ngoại còn sống, nếu gặp phải chuyện lựa chọn bên trọng bên khinh, hắn và Chu Ngôn Lễ, đương nhiên là sẽ chọn Chu Ngôn Lễ.

Tần Trì Dã từ nhỏ đã có phán đoán của riêng mình, vô cùng sắc bén. Sau khi mẹ qua đời, Chu Ngôn Lễ đối với hắn sáu phần thân tình bốn phần cân nhắc lợi ích, bà ngoại qua đời lại thành bốn phần thân tình sáu phần lợi ích.

Cho đến bây giờ, khi Tần Chiếu nói đã chuyển một hợp đồng lớn, tình cảm không còn thừa bao nhiêu.

Hắn là con trai của Tần Chiếu, vì vậy Chu Ngôn Lễ coi trọng, chăm sóc, thỉnh thoảng còn để cho mợ út nhắc nhở hai câu 'Họ là người thân', 'Bọn họ đối với hắn móc tim móc phổi còn tốt hơn là đối với con trai ruột'. Lúc trước hắn không thèm để ý, sống sao cũng được, dù sao cũng giống như một vũng bùn lầy, lạnh lùng nhìn Chu Ngôn Lễ lợi dụng hắn, lợi dụng quan hệ Tần Chiếu.

Dù sao hắn cũng muốn trả thù Tần Chiếu. Nếu một ngày Tần Chiếu có con trai khác, hoặc không để ý đến hắn, Chu Ngôn Lễ tất nhiên sẽ nhận được tín hiệu này, thái độ thay đổi không còn quan tâm Tần Trì Dã cũng sẽ không thương tâm.

Hắn đối với Tần Chiếu, nhà họ Tần không có tình thân.

Đối với nhà họ Chu cũng vậy.

Chờ hắn mười tám tuổi, bất động sản, châu báu, ngân quỹ mà mẹ hắn qua đời để lại hắn có thể tùy ý điều phối, Tần Trì Dã sớm đã chuẩn bị kế hoạch, trưởng thành rồi sẽ rời khỏi nhà họ Chu.

Ở nhà nhỏ, ăn uống của nhà họ Chu, mỗi lần Chu Thần đều lấy cái này làm khó hắn, Tần Trì Dã lười nói, cậu đi hỏi ba cậu một chút, ở chỗ Tần Chiếu lấy được bao nhiêu lợi ích.

Trước còn là vị thành niên, ai là người giám hộ của hắn, ai trả tiền cho hóa đơn.

Tần Chiếu chết rồi, Tần Trì Dã cũng sẽ không đến tang lễ.

Không phải hắn chủ động yêu cầu đến thế giới này, không phải hắn chọn trở thành con trai của Tần Chiếu và Chu Ngôn Ân.

Trên đây là đã từng là suy nghĩ của Tần Trì Dã, bây giờ cũng không thay đổi nhiều lắm, chỉ có thay đổi một chút.

Hắn không muốn sống sao cũng được nữa.

Có người xuất sắc như vậy, luôn hướng về phía trước, cởi mở, thích cười, nụ cười xán lạn vừa đáng yêu chân thành, hắn muốn trở thành người xứng đáng với người này.

Tần Trì Dã không có biểu cảm gì, không dối trá khách sáo, vợ chồng nhà họ Chu sớm biết tính tình Tần Trì Dã, ai cũng không cảm thấy xấu hổ, Chu Ngôn Lễ chủ động nói: "Được rồi, trong lòng đứa nhỏ đều hiểu, đi thôi, lên máy bay."

"Được." Bà Chu nói nói.

Chu Thần đi cuối cùng, thu lại nụ cười lễ phép trên mặt, bất mãn nhỏ giọng nói một câu làm màu. Đây là nói Tần Trì Dã, lại cười nhạo bà mẹ kế của cậu ta.

Nịnh hót, người ta phớt lờ, đáng đời.

Nhà họ Chu bao hết khoang hạng nhất, Chu Hạo một tuổi có hai dì chăm sóc, trợ lý, thư ký của Chu Ngôn Lễ. Đội ngũ này giống như đi du lịch, cũng giống như đi đàm phán hợp tác.

Tần Trì Dã vừa lên máy bay đã đeo tai nghe mở tài liệu tiếng Anh Bùi Lĩnh ghi lại cho hắn, bắt đầu lấy bài tập từ trong túi xách ra bắt đầu làm.

"Chậc." Chu Thần liếc mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi, Tần Trì Dã thế mà còn làm bài tập?

Sau đó nghĩ lại, sẽ không phải là muốn đến nhà họ Tần, sợ Tần Chiếu không nhận đứa con trai này đấy chứ. Dù sao thành tích học tập cho tới bây giờ đều là giấy trắng, gà như vậy, hiện tại lại giả bộ. Nhưng làm trên máy bay có ích lợi gì, Tần Chiếu lại không có mặt tại hiện trường.

Chu Thần khinh thường, sau đó bị Chu Ngôn Lễ cảnh cáo trừng mắt, "Trì Dã biết học hành, còn con thì bài tập về nhà có mang theo không, đi làm bài tập đi."

Chu Thần không phục nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Cậu ta không phải là con trai duy nhất của Chu Ngôn Lễ, còn có một đối thủ cạnh tranh. Nhớ đến gia tài và quyền thế của nhà họ Chu, cậu ta chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống. Cậu ta không mang theo bài tập về nhà, chỉ có thể lấy iPad ra, giả bộ viết vẽ.

Chu Ngôn Lễ nhìn, đáy mắt là thất vọng, lắc đầu.

Chu Thần quá ngu, sớm đã không thể dạy được. Đối với đứa con trai lớn này Chu Ngôn Lễ yêu cầu không nhiều lắm, chỉ cần biểu hiện ra ngoài, làm một người anh họ nhu thuận nghe lời là được, hoặc là làm anh họ làm nền cũng được.

Nhà họ Tần là như thế nào?

Không chủ động giao hảo với Tần Trì Dã thì thôi, còn khiêu khích bịa đặt tin đồn về Tần Trì Dã ở trường. Lúc ấy Chu Ngôn Lễ phát hiện ra, cả người sắp ngất đi, đè con trai xin lỗi Tần Trì Dã.

"Hầy." Chu Ngôn Lễ nhẹ giọng thở dài.

Bà Chu ôm Chu Hạo, tri kỷ vỗ vỗ tay chồng, nói: "Đừng thở dài, papa không vui, Hạo Hạo chúng ta cũng muốn náo loạn phải không? Thay papa không vui."

"Nhìn thấy Hạo Hạo, phiền não của papa cũng không còn." Chu Ngôn Lễ cười dỗ dành con trai vài câu.

Đứa nhỏ này còn rất nhỏ, vẫn có thể kịp thời bồi dưỡng.

Chu Hạo rất ngoan, vung tay, y y nha nha nói chuyện. Bà Chu dịu dàng thì thầm cùng chơi, sau một lát nhìn thấy chồng có chút xuất thần liền đưa đứa nhỏ giao cho dì chăm sóc, để lại không gian cho chồng suy nghĩ mọi chuyện.

Bà Chu luôn có những suy nghĩ khéo léo như vậy. Chu Ngôn Lễ về nhà chỉ có tri kỷ, ấm áp, bận rộn công việc, vợ không quấy rầy, cho ông không gian, muốn vợ chồng lưu luyến thì vợ lại làm nũng một chút tính tình của phụ nữ, nắm chắc chừng mực rất tốt.

Chu Ngôn Lễ rất hài lòng với người vợ nhỏ bé này.

Vô tình nhìn thấy cảnh này Tần Trì Dã thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm bài tập về nhà.

Từ thành phố Hạ đến Kinh Đô mất hai giờ bay, đến Kinh Đô nhà họ Tần phái một chiếc xe để đón.

"Chủ tịch Tần phái tôi đến đón cậu Tần." Trợ lý Khâu gật đầu một cái nói: "Xin chào ngài Chu, có cần tôi giúp ngài đặt khách sạn không?"

"Không cần, đã đặt xong." Chu Ngôn Lễ cười ha hả nói.

Tần Chiếu lại phái trợ lý đặc biệt tới đón Tần Trì Dã. Chu Ngôn Lễ cảm thấy mình không nhìn nhầm người.

"Cậu Tần, mời." Trợ lý Khâu đích thân mở cửa.

Tần Trì Dã không có biểu tình gì, lạnh lùng lên xe. Hắn vẫn vô cùng không thích Kinh Đô.

Những người khác trong gia đình họ Chu có tài xế mở cửa xe để đón. Trợ lý Khâu đã trở lại xe từ lâu.

"Chồng, anh và trợ lý thư ký ngồi với nhau đi, mọi người nói chuyện công việc em không thích nghe lắm, không có gì thú vị." Bà Chu chủ động nói.

Chu Ngôn Lễ nói được, tự mình mở cửa đưa vợ và con trai lên xe.

Mặc dù trên xe Chu Ngôn Lễ còn chỗ trống, ánh mắt Chu Thần có hơi mong chờ nhưng cuối cùng vẫn thất bại, một mình ngồi một chiếc. Sau khi lên xe, cậu ta nhịn không được lấy điện thoại ra phàn nàn với bạn bè.

Tôi còn tưởng nhà họ Tần có gì đặc biệt hơn người chứ, xe đưa đón rất bình thường, cũng không phải xe sang gì.

Thằng em họ của tôi chảnh không chịu được. Chờ đó đi, rồi nó cũng giống tôi thôi, không, thảm hơn tôi, còn không bằng tôi. Dù sao cha nó cũng không cần nó rồi, nhét nó vào nhà tôi lâu như vậy cũng không thèm hỏi thăm một tiếng.

Chu Thần cũng không quá ngốc, biết tìm bạn mạng xa lạ chửi bới phàn nàn phát tiết năng lượng tiêu cực. Trước đây cậu ta nói đến nhà họ Tần, bạn mạng cũng không tin, cho rằng cậu ta khoe khoang chém gió, bây giờ trả lời: [Cậu đang nói về nhà họ Tần ở Kinh Đô à?]

[Cậu vào được nhà họ Tần được không đấy?]

Chu Thần: [Cậu không tin? Hai ngày nữa chụp ảnh cho cậu xem.]

Đường xá Kinh Đô có hơi tắc xe.

Trợ lý Khâu ngồi ở ghế phụ phía trước, nghiêng người liền nhìn thấy cậu Tần đang chơi điện thoại di động liền thu hồi ánh mắt, trả lời ông chủ: [Chủ tịch, đã thuận lợi đón được cậu Tần.]

Từ trường học đến sân bay, lên máy bay, bay, hạ cánh, lên xe, lúc 9 giờ 35 phút Tần Trì Dã gửi tin nhắn QQ cho Bùi Lĩnh.

Bạn học Tần: [Cậu về với các bạn khác đi.]

Bạn học Tần: [Đừng sợ, bật đèn pin lên.]

Chẳng bao lâu Bùi Lĩnh trả lời bằng giọng nói.

"Cậu đến Kinh Đô rồi à? Tôi mệt quá, làm bài kiểm tra cả tôi, bây giờ đang xuống cầu thang với các bạn khác, vừa rồi xảy ra một ít tranh chấp."

Bạn học Tần: [Đến rồi, đang trên xe.]

Bạn học Tần: [Có ai bắt nạt cậu sao? Cãi nhau với cậu à?]

"Không ai bắt nạt tôi cả, hình như cậu có hơi hiểu lầm thực lực của tôi đấy. Pháo miệng của tôi rất mạnh."

Có thể là ở cùng một chỗ với bạn học, Bùi Lĩnh nói những lời này rất đắc ý, còn xen lẫn tiếng nói của các bạn học khác, 'Bùi Thần còn biết', 'tẩy não mạnh nhất', 'Làm cậu ấy không chủ động nhận thua' vân vân.

"Chẳng qua khả năng động thủ không được, nhưng không phải là còn có cậu sao. Ngày cậu không có ở đây, tôi khẳng định kiên quyết sẽ không xảy ra va chạm vũ lực."

Khóe miệng Tần Trì Dã hơi nhếch lên.

"Phải làm sao bây giờ, cậu mới đi mà tôi đã nhớ cậu rồi." Bùi Lĩnh lẩm bẩm như làm nũng, trong mic im lặng không ít, hẳn là đã tách khỏi bạn bè.

Tần Trì Dã vừa nghe xong, lại có một tin nhắn khác.

"Tần Trì Dã, cậu nói chuyện đi!"

Nghe giống như ra lệnh.

Tần Trì Dã có thể nghĩ đến, lúc Bùi Lĩnh nói lời này, nhất định đôi mắt tròn trịa sáng ngời, thần thái phấn chấn có chút ngang ngược.

"Cậu đến ký túc xá đừng để ý Trân Châu, lát nữa tôi sẽ cho nó ăn." Tần Trì Dã nhấn thanh thoại nói.

Trợ lý Khâu ngồi lái phụ có chút kinh ngạc nhìn vào kính chiếu hậu nhìn về phía sau, thông qua gương thấy biểu tình của cậu Tần rất nhu hòa, cũng không có bộ dáng sắc bén phản nghịch như trong tư liệu.

"Không nghe lời cậu, tôi muốn chơi." Bùi Lĩnh nói một nửa, rất nhanh lại sửa lại, "Không đúng không đúng, cậu chơi đi, có bất ngờ nha ~"

Tần Trì Dã: "Được."

"Tôi đến ký túc xá rồi, đi tắm trước đã."

"Học tập bên ngoài cũng không cần phải làm việc quá chăm chỉ, thỉnh thoảng lười biếng, chơi chút đi."

Tần Trì Dã: "Tôi biết rồi, nghe lời cậu."

Sau đó, hai người không nói chuyện nữa. Tần Trì Dã cất điện thoại di động, mặt lại khôi phục mặt liệt như thường. Hắn nghĩ đến Chu Ngôn Lễ và vợ ở chung vừa nãy ở trên máy bay, hai người có tình yêu hay không hắn không biết, cũng không tò mò.

Dù sao hắn thích Bùi Lĩnh là chính mình, không ràng buộc, đừng vì bất luận kẻ nào mà tủi thân bỏ bê bản thân.

Hắn thích Bùi Lĩnh, Bùi Lĩnh làm gì cũng được.

Gần mười một giờ xe mới đến được nhà họ Tần.

Bề ngoài không xa hoa như nhà họ Chu, thậm chí còn có chút khiêm tốn, nhưng ra khỏi ngõ nhỏ mới biết khác nhau, vị trí liền kề Tử Cấm Thành.

"Cậu Tần, đã đến rồi." Trợ lý Khâu xuống xe muốn mở cửa xe.

Tần Trì Dã đã tự mình mở cửa xe bước xuống, đứng ở bên ngoài ngôi nhà, nhìn thấy tấm biển hai chữ lớn "Tần trạch" đã có thể ngửi thấy mùi mục nát của quá khứ.

Hắn vô cùng ghét nơi này.

Bởi vì Tần lão thái thái khinh thường Chu Ngôn Ân xuất thân từ "hộ gia đình nhỏ", nhiều lần gây khó dễ. Sau khi Chu Ngôn Ân sinh Tần Trì Dã thì bị trầm cảm, sau đó trở về thành phố Hạ, thoạt nhìn đã ổn nhưng mỗi lần trở về Kinh Đô lại tái phát.

Lặp đi lặp lại nhiều lần.

Sau đó Chu Ngôn Ân tự sát.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trì Dã: Bùi Lĩnh, cậu không cần đối xử với tôi quá tốt, cậu thích phát cáu thì phát cáu, thích làm gì thì làm, đừng quản tôi sống chết, tôi thích cậu tùy theo lòng mình coi trời bằng vung!

-

Kể một chút chuyện của anh Dã~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net