Chương 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Trác Hàm bị Trương Gia Kỳ và Lâm Khả 'cưỡng ép' đưa đi.

Còn kỳ quái hét lên: "Đừng động vào tôi", "Buông tay", "Đừng lôi lôi kéo kéo."

Đừng nói Bùi Lĩnh Trương Gia Kỳ, ngay cả Lâm Khả cũng có thể nhìn ra Triệu Trác Hàm 'nói một đằng làm một nẻo'. Trương Gia Kỳ chậc chậc cười, "Người anh em, diễn cũng hơi quá rồi đó. Nếu cậu không muốn đi thật, tôi và Lâm Khả có thể bắt cóc cậu chắc."

Triệu Trác Hàm đen mặt, đang muốn tức giận.

Bùi Lĩnh cười tủm tỉm nói: "Bạn học Tiểu Trương, đạo đãi khách đâu."

"Được được được, lỗi của tôi. Đạo đãi khách tôi có, mời!" Trương Gia Kỳ vuốt quần áo phẳng phiu lại cho Triệu Trác Hàm. Lúc vừa mới động thủ, Triệu Trác Hàm không quá tức giận và giãy dụa, Trương Gia Kỳ đã biết.

Thằng nhóc Triệu Trác Hàm này thật ra cũng rất muốn làm hòa với Lâm Khả.

Anh Bùi nhất định đã nhìn ra, cho nên mới mở miệng bảo cậu ta động thủ.

Trương Gia Kỳ ngẫm lại cũng đúng. Lần trước cậu ta và Lâm Khả nói một hồi lâu, mỗi lần gặp được Triệu Trác Hàm, hai người bọn họ đều do dự không tiến lên nói chuyện với nhau, chủ yếu là không phải chuyện của cậu ta, hơn nữa cũng phiền cái mặt của Triệu Trác Hàm, thấy hai người bọn họ là lại âm dương quái khí nói một, hai câu

Làm cho Trương Gia Kỳ nổi giận, mỗi lần như vậy lại bị Lâm Khả kéo ra xa, lúc đó lại nhớ ra: Đúng vậy, đã nói là giúp Lâm Khả 'nối lại tình xưa'. Sau đó hỏi ngược lại Lâm Khả vì sao không lên.

Lâm Khả lằng nhằng lằng nhằng, có chút lo lắng sợ hãi.

Triệu Trác Hàm có phải thật sự tức giận hay không, rồi có phải Triệu Trác Hàm thật ra không muốn làm bạn với cậu ta hay không, Triệu Trác Hàm---

Bây giờ, Bùi ca nói một câu, kết thúc.

Trương Gia Kỳ vuốt đuôi, nói: "Cậu nói cậu xem, đại lão gia à, nếu cậu thật sự ghi hận Lâm Khả, cũng không cần mỗi lần gặp tôi và Lâm Khả là lại nhìn tôi giống như nhìn người thứ ba vậy chứ."

Triệu Trác Hàm đen mặt, Lâm Khả mắng Trương Gia Kỳ: "Cậu nói bậy cái gì đấy."

"Hai người hay lắm, bây giờ lại bắt đầu mắng tôi rồi đấy, Lâm Khả cậu cũng không có trái tim!" Trương Gia Kỳ giả vờ giả vịt.

Lâm Khả cay mắt, không thèm nhìn nữa. Bình thường hai người cũng nói như vậy, đều là Trương Gia Kỳ nói chuyện cợt nhả, Lâm Khả coi như không thấy, một lòng chỉ có học tập.

Triệu Trác Hàm liếc mắt nhìn Lâm Khả, nói: "Cậu bây giờ thay đổi rất nhiều, còn có thể nói chuyện cợt nhả nữa."

"Không không phải." Lâm Khả muốn giải thích, nhưng ăn nói vụng về không biết nói thế nào, cuối cùng nói: "Không thay đổi, thành tích học tập vẫn như vậy, lớp học không có nhiều bạn bè. Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, Trương Gia Kỳ."

Thành thật nghiêm túc.

Triệu Trác Hàm thu lại khuôn mặt khó ở. Sau một lát, đến nhà Trương Gia Kỳ. Trương Gia Kỳ móc chìa khóa mở cửa, Triệu Trác Hàm mới nói: "Tôi cũng vậy, không có bạn bè gì, thành tích ở lớp một cũng vậy, bình thường."

"Con trai về rồi?! Đúng lúc, còn có bạn học mới?" Cha Trương nghe thấy tiếng chìa khóa, mặc tạp dề mở cửa, hoan nghênh mọi người vào, nói: "Không cần thay giày, đi thẳng vào."

Mọi người đồng loạt chào hỏi.

Trương Gia Kỳ nói: "Bạn lạ mặt này, lớp 1, bạn học cũ của Lâm Khả."

"Hoan nghênh, đều hoan nghênh, ôi mì của tôi." Ba Trương vội vàng vào bếp, hét lên qua cửa: "Trương Gia Kỳ tự mình đón tiếp bạn đi, trong tủ lạnh có coca."

"Tốt quá!" Trương Gia Kỳ cao hứng, không chút lưu tình vạch trần địa vị của cha mình, "Sao lại tốt như vậy, hôm nay còn mua coca nữa, không sợ mẹ con nói sao."

Cha Trương: ...

"Yên tâm con sẽ không cáo trạng với mẹ đâu."

Cha Trương: ...

Không bao lâu mì đã xong, nhà bếp có món ăn phụ, tất cả mọi người mang ra. Cha Trương mời mọi người ăn, "Cái này phải ăn nhân lúc còn nóng, không đủ thì để chú nấu thêm."

Bùi Lĩnh chụp ảnh gửi cho Tần Trì Dã.

[<Ảnh> Tôi ăn mì trộn tương rồi ~]

[Đến nhà Trương Gia Kỳ ăn chực.]

Bạn học Tần: [Cậu ăn trước đi, mì bị trương không ngon đâu.]

Bùi Lĩnh phát một cái nhãn dán mèo con vui vẻ ăn cơm.

Cha Trương từ khi làm người chồng nấu ăn toàn thời gian, thật sự là yêu nghề, mỗi ngày lên mạng tìm công thức nấu ăn, xem video blogger ẩm thực nổi tiếng trên mạng, không có việc gì đi mua đồ ăn tình cờ gặp được mẹ Lâm Khả còn xin chỉ bảo mấy chiêu, hôm nay lăn qua lăn lại ra được món mì trộn tương thơm phức.

Bùi Lĩnh ăn mặt mày cong cong, chân thành nói: "Chú ơi, chú không giống người mới chút nào, quá tuyệt vời."

Cha Trương rất vui vẻ, "Ha ha, chú cũng cảm thấy chú vẫn có chút thiên phú với chuyện bếp núc."

Có thể nói là giống hệt với tính lạc quan của Trương Gia Kỳ.

"Nếm thử món ăn, món rau trộn này chú học trên mạng đấy, đặc biệt ngon." Cha Trương nhiệt tình tiếp thị.

Mọi người ăn xong đều nói ngon. Cha Trương đặc biệt hạnh phúc.

"Được rồi đặt ở đó đi, có máy rửa chén, chú ném vào là được."

Cơm nước xong xuôi, cha Trương vội vã lùa bọn nhỏ ra phòng khách chơi. Thuộc về công việc, cũng có thể sử dụng công nghệ để lười biếng. Còn một giờ nữa là đến buổi tối tự học, Lâm Khả là người đầu tiên ngoan ngoãn lấy bài tập về nhà ra, bắt đầu làm bài tập. Trương Gia Kỳ vốn định lười biếng, thấy vậy cũng chỉ có thể lấy bài tập ra.

Cha Trương đặt chén đũa vào máy rửa chén, đi ra nhìn thấy con trai ông đang học tập, hết sức vui mừng gật đầu. Ông từ chức, chuyển đến đây không có gì sai.

"Câu này--" Lâm Khả gặp câu không biết, ngẩng đầu muốn hỏi người khác.

Triệu Trác Hàm: "Câu nào."

"Ở đây." Lâm Khả đưa quyển sách qua.

Triệu Trác Hàm nhìn thoáng qua, đâm một câu cái này mà cũng không biết. Tính tình Lâm Khả tốt, có thể nghe ra lời tốt hay xấu, gật đầu nói không biết, Triệu Trác Hàm liền không nói nữa, cầm bút giảng cho Lâm Khả.

Trương Gia Kỳ tiến đến chỗ Bùi Lĩnh, Bùi Lĩnh liếc mắt một cái, "Cậu không biết câu nào?"

". . ." Tôi là muốn hóng hớt.

Bùi Lĩnh nhìn ra, quét mắt vào tập của Trương Gia Kỳ, "Dòng thứ ba, ghi sai."

"Hả? Tôi chép theo bảng đen, cái này tôi cũng có thể sao chép sai." Trương Gia Kỳ ngược lại không nghi ngờ Bùi Thần nhìn lầm, ngoan ngoãn nằm sấp, nhìn ghi chép, sau đó gãi đầu, cầu cứu: "Bùi Thần sai chỗ nào?"

Bùi Lĩnh: "Sách giáo khoa Toán, lật bài đồ thị và phương trình."

Trương Gia Kỳ lật sách, liền thấy phương trình. Thật sự là cậu ta nhớ nhầm, sửa lại. Bùi Lĩnh cũng đang ghi chép, là nội dung lớp 11, Trương Gia Kỳ không cần nhìn cũng biết là làm cho anh Dã.

Trong vòng chưa đầy một giờ, bài tập toán, lý hóa tổng hợp về nhà đã được hoàn thành. Lần đầu tiên Lâm Khả có tốc độ nhanh như vậy.

"Bây giờ cậu ghi chép có trật tự, phản ứng cũng được." Triệu Trác Hàm nói.

Lâm Khả sửng sốt một chút, không nghĩ tới Triệu Trác Hàm lại khen mình, cười nói: "Bùi Thần làm ghi chép, tôi sao chép một bản, không có việc gì thì học thuộc, kết hợp với giáo viên giảng, phát hiện ra bản thân có thể nghĩ ra một số ý tưởng hơn so với trước đây."

Triệu Trác Hàm không nói gì.

"Đúng rồi, sao cậu không tham gia lớp thi đua?" Lâm Khả thu dọn cặp sách muốn về nhà học thêm.

Triệu Trác Hàm: "Sao không nghĩ tôi không thi đậu?"

"Cậu thông minh như vậy làm sao có thể thi không đậu." Lâm Khả nói như chuyện đương nhiên.

Triệu Trác Hàm: "Không có hứng thú khiêu chiến đề khó hơn. Tương lai của tôi không phải là nghiên cứu học thuật, không có hứng thú gì, thành tích có thể học đại học mình muốn là được."

Trương Gia Kỳ đưa các bạn cùng lớp ra ngoài.

Bùi Lĩnh lại lên lớp thi đua. Bên cạnh vị trí cũ của cậu ở hàng ghế sau, nam chính đang ngồi, còn vẫy tay chào cậu, "Bùi Lĩnh chỗ này."

". . ." Trong nháy mắt Bùi Lĩnh có thể get được tâm tình không nói nên lời muốn cùng cậu hóng hớt nọ kia của Trương Gia Kỳ vừa nãy.

Cậu để cặp sách xuống, ngồi xuống.

Giáo viên hiếm khi vẫn chưa đến.

Tô Hạ nói, "Mỗi lần cậu đến đều vừa vừa luôn."

Đây là không có gì để nói, Bùi Lĩnh nể mặt nam chính, cười nói: "Thành tích không phải vừa vặn là tốt rồi."

Tô Hạ: . . . Không có cách nào để trả lời.

Rất tốt, im lặng rồi. Bùi Lĩnh tự mở vở ghi chép ra, bổ sung phần cuối cùng vừa viết, khoảng ba phút, viết xong.

Thầy Trịnh cũng đi vào, quét mắt toàn lớp học, nói: "Lần sau có ai chủ động rút lui thì phải báo sớm với tôi, đừng lãng phí thời gian của cả lớp."

Ý là có ai đó trong lúc thời gian lên lớp tìm thầy Trịnh nói muốn rời lớp.

Chẳng trách lại đến muộn,

Tô Hạ nhìn lướt qua lớp học, thật sự thiếu, vẫn là hai người, nhất thời đáy mắt chợt lóe lên mừng thầm. Thầy Trịnh đã nói hai sáu người loại bỏ sáu người, bây giờ hai người chủ động rút lui, tương đương với việc bớt đi hai phần nguy hiểm.

"Thành tích hôm qua, các em biểu hiện rất tệ." Mặt thầy Trịnh nghiêm túc, ném bài thi trong tay lên bàn, lại đập một cái, "Có người có điểm số là hàng đơn vị, đã cuốn xéo đi coi như là có chút tự mình biết mình."

"Lại còn có người mười điểm."

"Rốt cuộc là thi như thế nào, cứ như vậy mà muốn đại diện cho trường đến thủ đô tham gia thi đấu, đây là làm cho trường mất mặt thì có!"

Tô Hạ từ mừng thầm biến thành lo lắng, bắt đầu nhớ lại kỳ thi ngày hôm qua, cậu ta còn có câu chưa viết xong --

Ngay lập tức căng thẳng, đầu óc đều có chút ong ong, sợ nói về điểm số.

Không biết Bùi Lĩnh thi thế nào. Vừa rồi thầy Trịnh nói 'Các em biểu hiện rất tệ', có phải nói rõ, lần này Bùi Lĩnh thi cũng không được? Nếu Bùi Lĩnh đều kém như vậy, vậy bọn họ kém cũng không sao.

Đề thực sự rất khó. Tô Hạ trở về hỏi Lưu Mẫn, Lưu Mẫn hỏi chaa mẹ, nói là có chút liên quan đến môn Toán năm nhất đại học.

"Bùi Lĩnh, chín mươi sáu." Thầy Trịnh bắt đầu phát bài.

Tô Hạ sửng sốt một chút, chín, chín mươi sáu, không phải nói đều rất kém sao, đề đại học mà.

"Thành tích không bằng trước." Thầy Trịnh nói.

Bùi Lĩnh cầm bài thi, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Bài thi lần trước không nằm ngoài phạm vi kiến thức của học sinh cấp Ba." Nói xong, còn lịch sự cười, "Em đã giỏi lắm rồi."

Thầy Trịnh: ...

Hàng ghế đầu có mấy bạn học phụt cười, bị thầy Trịnh quét mắt vội vàng nín trở về, nhưng đều cảm thấy sảng khoái và vui vẻ. Vừa rồi Trịnh lột da mắng bọn họ thành cái gì đó, bài thi hôm qua kia vừa nhìn đã thấy là cố ý làm khó bọn họ. Có người trở về kiểm tra, có một câu toán là toán đại học, vật lý, hóa học cũng cần kiến thức đại học để giải.

Nghĩ đến, Trịnh lột da là muốn lấy cái này để lập uy cho bọn họ, để bọn họ biết điều mà phải cố gắng, đừng đắc ý, người giỏi có người giỏi hơn, mấy người còn kém xa lắm, thi thành thích thế này chỉ tổ khiến tôi mất mặt.

Tất cả đều là lớp một, những thủ đoạn này, Trịnh lột da đã từng dùng qua.

Trong lòng biết thì biết nhưng không ai dám chống đối, kết quả hôm nay Bùi Lĩnh nói ra.

Không hổ là Bùi Thần, yyds(*)!

(*) Viết tắt cụm từ "vĩnh viễn là thần".

Bùi Lĩnh cầm bài thi trở về chỗ ngồi, trước sau như một tiếp thu sự chú ý của mọi người.

Cũng không phải là rất lợi hại, bình thường thôi ~

"Lý Hữu Thanh, bảy mươi ba, em thi thế nào đấy." Thầy Trịnh nói theo quán tính, sau đó nhìn thấy Bùi Lĩnh hàng sau như hiểu tất cả mọi thứ, mỉm cười nhìn ông.

Thầy Trịnh cảm thấy nếu ông ta mà nói nghiêm khắc hơn chút nữa, Bùi Lĩnh có thể đứng lên vỗ tay cho Lý Hữu Thanh.

Nhưng thầy Trịnh đã suy nghĩ nhiều, Bùi Lĩnh chỉ định nói một tiếng 'Tốt'. Vỗ tay tay đau, một người rất không có ý nghĩa. Tần Trì Dã lại không có ở đây, vỗ tay cho ai chớ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trì Dã thi 297 điểm:

Bùi Lĩnh vỗ tay bốp bốp bố, Tần Trì Dã thật là lợi hại ~

-

Lý Hữu Thanh đứng thứ hai lớp thi đua.

Bùi Lĩnh: Vỗ tay tay đau, chỉ một người, cậu cũng không phải khỉ làm xiếc.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net