Chương 122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7 phút 46 giây.

Ở trên giường Bùi Lĩnh duỗi lưng một cái, cong chân ngồi dậy. Rõ ràng là ngồi quay lưng với Bùi Lĩnh nhưng Tần Trì Dã ngồi trên bàn học đã biết Bùi Lĩnh đã giải đề xong: "7 phút 46 giây, nhanh hơn so với dự tính 8 phút."

"Điều này thể hiện, tôi còn thông minh hơn so với tưởng tượng của tôi." Giọng điệu của Bùi Lĩnh mang theo vài phần đắc ý.

Một chút cũng không làm cho người ta ghét bỏ, ngược lại, Tần Trì Dã càng thích Bùi Lĩnh như vậy.

Ở nơi Bùi Lĩnh không nhìn thấy, khóe môi Tần Trì Dã nhếch lên, tiếp tục chuyên tâm làm bài, trong khi Bùi Lĩnh nằm trên giường, bắt đầu phân tích đề vừa rồi với Moore Vector, dĩ nhiên kết quả là cậu thắng.

Chỉ chênh lệch 1.5 điểm.

Moore vector: [Lại là cậu thắng]

Học bá bá của mày: [Chỉ chênh nhau có 1.5 điểm, anh cũng rất lợi hại, dĩ nhiên không bằng tôi]

Moore vector: [...]

Moore vector: [Cậu đi học không có bạn bè gì đúng không? Nói chuyện thì như muốn ăn đòn, còn đặt cái tên như thế này nữa]

Học bá bá của mày: [Làm anh thất vọng rồi, bởi vì có cái mặt đẹp nên có thể tùy hứng, ai nấy đều gọi tôi là học thần]

Moore vector: [Gọi là học thần cũng không có gì, trước đây tôi học cấp Ba cũng là học thần]

Học bá bá của mày: [Ồ, không chỉ có thể, tôi còn có bạn trai]

Moore vector: [Cậu là con gái sao?]

Moore vector: [Xin lỗi, không kịp phản ứng]

Moore vector: [Cậu thông minh như vậy hẳn là sẽ không bị lừa, bạn trai cậu vất vả rồi]

Học bá bá của mày: [Nghiêm túc mà nói, tạm thời còn chưa phải là bạn trai, có điều trước khi hết hôm nay thì phải]

Học bá bá của mày: [Làm đề để làm nóng người một chút, làm nóng người kết thúc rồi, tôi off đây bái bai~]

Moore vector: [...]

Nhìn thấy ảnh đại diện bên kia tối đen, Moore Vector bật cười. Học bá bá của mày xem anh là công cụ khởi động trước khi giải đề thế mà anh còn chủ động đi làm công cụ. Gấp gáp như vậy là muốn gây-à không đúng, là tỏ tình với bạn trai tương lai.

Moore vector rời khỏi app, cảm thấy học sinh cấp Ba bây giờ thật sự thú vị, thông minh, có chủ kiến hơn nữa còn tự tin, có điều nói chuyện có hơi muốn ăn đòn.

"Lại còn bảo có cái mặt đẹp nên có thể tùy hứng, tôi cũng không kém." Moore Vector nhỏ giọng nói thầm một câu. Điện thoại tối đen phản khiếu một khuôn mặt như cái bánh nướng, trên sống mũi mang cặp kính dày và đường chân tóc đang tràn ngập nguy hiểm.

Moore vector: ...

"Khoác lác, làm như chưa có ai từng học cấp Ba vậy. Mình trước kia cũng mặc đồng phục rộng thùng thình, đầu mái ngố, mang mắt kính, học bá bá của mày cũng không khác lắm, cũng không phải giống như trên TV, làm gì có chuyện vừa học giỏi vừa đẹp trai, phải hy sinh cái gì đó chứ." Moore Vector lầm bầm lầu bẩu nói.

Đặt điện thoại xuống, không muốn nhìn thấy vẻ mặt của bản thân mình, đứng lên đi vào phòng thí nghiệm.

Tiếng chuông vang lên, bắt đầu tiết tự học buổi tối.

Không lâu sau, Chu Hiện trở lại, vừa vào cửa nhìn thấy đèn sáng lên, anh đại Tần đang ngồi trên bàn học của Bùi Lĩnh làm bài tập, vốn định hô to gọi nhỏ ngay lập tức đi nhẹ nói khẽ: "Anh đại, anh về rồi à?"

"Ừ." Tần Trì Dã đầu cũng không ngẩng lên đáp.

Chu Hiện đặt cặp sách của mình lên ghế, hỏi: "Anh Tần, anh có đi chơi bóng không? Đã lâu rồi không chơi, hay là hẹn lớp 4 đánh một trận."

"Không đi, tao muốn học." Tần Trì Dã ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén: "Còn muốn nói gì nữa không?"

Chu Hiện: "Không, không có." có cũng không dám nói, vẻ mặt xám xịt ôm đồ chạy đi.

Không phải chớ, anh đại bây giờ sao lại thích học như vậy, học tập có cái gì tốt chứ. Vừa đi tới sân thể dục, Chu Hiện nói cho mấy đứa khác ở lớp 4 biết anh Tần đã trở lại nhưng không có chơi, cũng lược bỏ trọng điểm, không nói hắn bận học. Bởi vì cậu ta cảm thấy không chơi bóng rổ mà chăm chỉ học tập không phải phong cách của một anh đại.

"Nhàm chán, đã lâu rồi không chơi."

"Chỉ là, vị trí trùm trường Anh Hoa kia sớm muộn gì cũng muốn đổi người."

"Có đứa lớp 10 gần đây hình như cũng đang lăm le rồi đấy, hình như tên là Cao Diễn, nó đã từng đánh nhau với anh đại rồi."

"Là cái thằng hotboy lúc nào cũng bị anh đại đè lên đầu lên cổ ấy hả? Nói bậy bạ gì đó, cho dù không có anh đại thì vị trí kia cũng không phải ai cũng có thể thay thế được, trước tiên phải hỏi qua mấy người lớp 11 chúng ta chứ."

"Được rồi được rồi, ít nói nhảm lại đi, có muốn chơi bóng rổ nữa không?"

"Đánh đánh đánh, chỉ là Trương Gia Kỳ không tới, anh đại cũng không ra, có chút nhàm chán." Lớp 4 chạy được hai bước đã chán, gọi Chu Hiện lại: "Ê thằng Hiện, anh Tần rốt cuộc là đang làm cái gì thế?"

Chu Hiện ấp úng, nhỏ giọng nói: "Tao nói với bọn mày, bọn mày đừng nói lung tung."

Lớp 4 đồng thanh đồng ý, lập tức gật đầu liên tục: "Bảo đảm không tuyền ra bên ngoài, mày còn không tin anh em sao."

"Anh Tần đang ngồi trên bàn học của Bùi Lĩnh, hình như Bùi Lĩnh đang giám sát anh đại học tập."

Vẻ mặt của lớp 4 như bừng tỉnh, dáng vẻ đã hiểu, thì ra lão đại có ý định thoái ẩn, đã hiểu đã hiểu.

Đến khi đánh xong trận bóng rổ, Chu Hiện trở lại ký túc xá, tin tức #học thần giám sát trùm trường học tập# được lan truyền khắp nơi, từ nơi này sang chỗ khác thành những phiên bản kỳ lạ hơn

#Trùm trường quá khủng bố, chiếm giường ngủ của học thần, học thần bị sỉ nhục đáng thương#

#Học thần ép trùm trường học tập, bây giờ trùm trường muốn chơi bóng rổ cũng không được.#

#Trùm trường thế mà bị vợ quản chặt#

Hoàng Đồng Huyên trong nhóm QQ cũng nghe được mấy tin đồn, đang thảo luận cùng các chị em

[Trước sau không khớp, rốt cuộc là ai bắt nạt ai?]

[Là loại bắt nạt nào? Là loại bắt nạt mà học sinh cấp Ba còn vị thành niên như chúng ta không thể nhìn à?]

[Cậu cũng nói là không thể nhìn, đừng có bậy bạ nữa]

[Dù sao cũng không biết ai bắt nạt ai, tớ chỉ biết ba chữ vợ quản chặt, thật mẹ nó chọc tôi xp.]

[Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy! Trùm trường lạnh lùng hung tàn với người ngoài thật ra khi ở nhà lại là học thần nói gì nghe nấy, tốt nhất còn đảm nhận luôn việc dọn dẹp, nấu cơm, đây chính là thiết lập nhân vật hoàn mỹ của việc vợ quản chặt, độ tương phản càng lớn càng thơm]

[Nhìn là biết trùm trường sẽ không làm việc hay nấu cơm rồi]

[Học thần là đóa hoa kiêu hãnh, trong nhà lại có tiền, cảm giác cũng sẽ không làm việc nhà.]

[Nhưng học thần có thể bồi dưỡng trùm trường mừ.]

...

Chu Hiện còn không biết chỉ một câu nói của bản thân lại tạo ra sự ảnh hưởng lớn như vậy.

Giờ phút này, cậu ta mới tắm rửa xong, tay xoa xoa tóc, tùy tiện vui vẻ nói: "Sinh nhật của anh đại à, em không biết, chúc mừng sinh nhật anh đại!"

"Hứa Văn Hàn đừng viết nữa, nhanh tới ăn bánh kem đi." Còn giúp đỡ gọi Hứa Văn Hàn đang làm bài tập.

Tần Trì Dã không quen Hứa Văn Hàn, chưa nói với nhau mấy câu. Bánh kem này hắn có ý định để ăn cùng Bùi Lĩnh, nhưng buổi chiều hai người bọn họ ăn thịt nướng, lúc lấy bánh về cũng không đói, cho nên mới tính để bánh kem làm bữa khuya.

Chu Hiện vừa chơi bóng rổ xong, tốn nhiều sức, bây giờ cũng vừa lúc đang đói bụng.

Lấy bánh kem ra, có thể không gọi Chu Hiện sao?

Bùi Lĩnh cười nhìn Tần Trì Dã trưng ra vẻ mặt lạnh băng, đi tới gần nhỏ giọng nói: "Trùm trường thật keo kiệt."

"Không phải cái này." Tần Trì Dã nói một câu, không định giải thích.

Bùi Lĩnh cười tủm tỉm. Thật ra cậu hiểu, Tần Trì Dã muốn thế giới hai người bọn họ, nhưng hoàn cảnh như ký túc xá thế này, nghĩ cũng đừng nghĩ.

"Hôm nay sinh nhật cậu, không cần hung dữ, nếu không cả năm đều không vui."

Tần Trì Dã: "Thật?"

"Đùa thôi." Bùi Lĩnh nở nụ cười, đôi mắt cong cong lên: "Có điều, tôi muốn cậu vui vẻ."

Tần Trì Dã không có tức giận, còn ừ một tiếng, mặt cũng không còn lạnh như băng giống lúc nãy.

Hứa Văn Hàn lấy tai nghe ra khỏi tai, đi đến thì mọi người đang đốt nến. Chu Hiện cất cao giọng hát bài hát chúc mừng sinh nhật, lấn áp cả giọng của Bùi Lĩnh. Tần Trì Dã thật sự không nhịn được nữa, mặt trở nên lạnh như băng, nhưng Chu Hiện căn bản là không biết nhìn sắc mặt, chuẩn bị hát đến lần thứ hai lập tức đã bị Tần Trì Dã đá chân.

Chu Hiện dừng lại, vẻ mặt 'em hiểu anh đại mà', cao giọng nói: "Không hát, anh đại thấy phiền, một lần là được rồi, tới tới tới nào anh đại, mau tới cầu nguyện."

Bùi Lĩnh nhịn cười, làm như không hiểu được ý nghĩ của trùm trường, mèo nhỏ vỗ tay hùa theo nói: "Được, không hát."

Tần Trì Dã:...

Cảm xúc 'thù hận' của Tần Trì Dã dâng lên, thật sự muốn ước cho Chu Hiện cút khỏi phòng ký túc xá nhưng cuối cùng kiềm chế lại, bởi vì thấy Bùi Lĩnh nhịn cười, cảm xúc gì cũng tiêu tan.

Ước nguyện, thổi nến.

Bánh kem chia cho bốn người, Hứa Văn Chương nhận lấy, nói câu sinh nhật vui vẻ, sau đó trở về chỗ ngồi của mình ăn bánh kem, một lát sau, lại lấy vở ngữ văn đưa cho Bùi Lĩnh.

"Tôi ghi chép môn Văn, không kịp chuẩn bị quà, cái này cậu xem xem Tần Trì Dã có cần dùng tới không."

Hứa Văn Hàn là học bá ban xã hội, vở ngữ văn của cậu ta dĩ nhiên là tốt. Bùi Lĩnh thích khoa học tự nhiên hơn, bình thường học bài cũng không muốn ghi chép, giúp Tần Trì Dã cũng chỉ ưu tiên những môn khoa học tự nhiên, ngữ văn vẫn luôn không nắm bắt được trọng điểm, bây giờ tốt rồi.

"Cảm ơn. Có điều sao cậu lại hỏi tôi, không đưa thẳng cho Tần Trì Dã, sinh nhật cậu ấy mà." Bùi Lĩnh cười hì hì nhận lấy vở.

Ánh mắt Hứa Văn Hàn hiện lên vẻ hiểu hết mọi chuyện, nói: "Hai người không phải người một nhà sao? Cảm thấy đưa cho cậu thì cả hai đều vui vẻ."

Trùm trường ngồi bên cạnh giả bộ đang làm chuyện của mình nhưng thực tế là đang nghe lén, thầm gật đầu trong lòng, đúng là người thông minh biết nói chuyện, Chu Hiện nên tham khảo. Cũng bởi chuyện nhỏ này, trùm trường quyết định ngày mai khi đặc sản được giao tới, sẽ đưa một nửa phần của Chu Hiện cho Hứa Văn Hàn.

Chu Hiện còn chưa biết chuyện gì, đang vui vẻ chơi game.

Sau khi đánh răng, rửa mặt xong, ai về giường nấy.

"Tần Trì Dã, cậu tới đây nhìn xem, có một đề cậu làm sai rồi." Bùi Lĩnh ngồi ở trên giường nói với Tần Trì Dã.

Buổi tối, sau khi tắt đèn, thật ra Tần Trì Dã không thật sự muốn cùng Bùi lĩnh nằm trên giường học bài, bởi vì Bùi Lĩnh sợ quấy rầy tới Hứa Văn Hàn cho nên mỗi lần học đều kéo màn giường lại, bên trong mở đèn học. Không gian bên trong toàn bộ ngăn cách với bên ngoài.

Hai người bọn họ nằm cạnh nhau, da thịt chạm da thịt. Lực chú ý của Tần Trì Dã khó tập trung không nói, hơn nữa bộ phận nào đó trên cơ thể lúc gần sát Bùi Lĩnh cũng dễ dàng, này kia. Tần Trì Dã cố gắng khống chế bản thân, trước đó còn đỡ, nhưng bây giờ càng lúc khó khống chế...

Có một lần Tần Trì Dã cũng học ở trên giường Bùi Lĩnh, sau đó phải đi tới nhà vệ sinh tắm nước lạnh, bị Bùi Lĩnh dùng ánh mắt tò mò hỏi sao lại tắm rửa, Tần Trì Dã cũng không cách nào mở miệng trả lời, cảm thấy bản thân đi tắm nước lạnh thật vô nghĩa.

Nhưng hắn rất khó nói không hay từ chối yêu cầu của Bùi Lĩnh

Bùi Lĩnh nằm ở bên ngoài, nói: "Cậu nằm bên trong đi, tôi không muốn gần tường, sợ lạnh."

Thành phố Hạ đã bắt đầu bước vào những ngày cuối thu.

"Được." Tần Trì Dã cố gắng kiềm chế ánh mắt nhìn loạn của mình, từ ở cuối giường trèo lên, dán sát cơ thể vào vách tường.

Bùi Lĩnh nhanh chóng kéo màn giường lại, chỉ để đèn học nhỏ phát sáng, xoay người nằm sấp trên giường, thiếu chút nữa đã lăn vào trong lòng của Tần Trì Dã. Không gian giữa hai người lập tức chật chội, Bùi Lĩnh tự nhiên nói: "Cậu kéo chăn giúp tôi với, bả vai có chút lạnh."

"...Được." Tần Trì Dã kéo chăn lên giúp Bùi Lĩnh, nửa thân lộ ra bên ngoài, cơ thể cấp thiết muốn sự lạnh lẽo làm giảm bớt cái nóng.

Bùi Lĩnh không thấy được động tác nhỏ này của trùm trường, bắt đầu nghiêm túc giảng đề.

11 giờ 55 phút, còn 5 phút nữa là ngày hôm nay kết thúc.

Toàn bộ ký túc xá chìm trong sự yên tĩnh.

Bùi Lĩnh giảng xong một đề, nhìn thời gian trên điện thoại, xoay nghiêng người lại, hoạt động cánh tay có hơi tê dại, mặt đối mặt nhìn về phía Tần Trì Dã.

"Tần Trì Dã, cậu nhắm mắt lại đi, tôi có quà tặng cho cậu."

"Không phải đã tặng rồi sao." Tần Trì Dã nói thế nhưng vẫn nghe lời từ từ nhắm mắt lại.

Bùi Lĩnh cười một cái, giống như một tên trộm, khi nói chuyện lại nhỏ giọng như mang theo hơi nóng, nói: "Tôi nói là bất ngờ, là..."

"Là..."

Hơi thở xích lại gần, ngắt lời Tần Trì Dã. Giống như trực giác của dã thú, như là có dự cảm chuyện sắp phát sinh, lồng ngực hắn đập liên hồi, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được.

Mãi cho tới khi một đôi môi mềm mại ấm áp chạm đến.

Mèo nhỏ còn liếm liếm.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôn rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net