Chương 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đi Bùi Lĩnh đã nhắn tin cho Tần Trì Dã.

Khi tới ngoài cổng biệt thự nhà họ Chu, xe vừa mới dừng hẳn, tài xế đã nói: "Cậu chủ lớn, hình như bạn học của cậu đang bị ngăn cản."

Ánh mắt Bùi Lĩnh nhìn thông qua cửa sổ xe, nhìn thấy ở phía xa bảo vệ của nhà họ Chu đang vây xung quanh Tần Trì Dã, có cả bà Chu và bà quản gia nhà họ Chu.

"Để cháu đi xuống nhìn thử, Bồi Tiền em ở trong xe, không được đi xuống."

Bồi Tiền nghe giọng điệu của anh trai biết là có chuyện không thể dẫn theo bạn nhỏ cho nên ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Vâng, Tiền Tiền nghe lời."

Tài xế hơi không yên tâm, lên tiếng hỏi cậu chủ lớn có cần đi cùng không. Bùi Lĩnh từ chối.

Cho dù phải động tay động chân, hai người bọn họ cũng không đánh lại bảo vệ nhà người ta, lại không phải cậy mạnh đoạt người.

Tài xế ở lại trong xe, có điều vẫn không yên tâm, mắt vẫn nhìn ra bên ngoài. Tiểu Bồi Tiền ngồi ở sau xe, tự mình cởi dây an toàn, dịch dịch mông về phía bên kia, hai tay bám vào cửa sổ xe, mặt tròn dính lên cửa kính, cũng ngoan ngoãn trộm nhìn.

Có chuyện rồi.

Tần Trì Dã mang theo vali của mình đi ra ngoài, vốn dĩ nghĩ sẽ đứng ở cửa chờ Bùi Lĩnh, kết quả là bà Chu lại vội vội vàng vàng chạy tới, đi theo bà còn có cả quản gia và bảo vệ.

Bình thường chỉ ở nhà thôi bà Chu cũng sẽ trang điểm, quần áo cũng nguyên bộ, dáng vẻ như chưa chỉn chu nhưng thật ra mỗi một chỗ đều tinh tế chọn lựa. Nhưng bây giờ, tóc tai tùy ý, mặt mộc, mang dép lê, hiển nhiên là nghe được tin vội vàng chạy tới.

"...Trì Dã, cậu con không có ở nhà, con có gì khó chịu hay là ở không quen, có thể nói với mợ, mợ sẽ cho người tới xử lý." Giọng điệu bà Chu vô cùng uyển chuyển, có điều cẩn thận nghe sẽ thấy đang nóng ruột, sợ hãi.

Trên mặt Tần Trì Dã cũng không thể hiện thái độ gì, nói: "Tôi lớn rồi, muốn dọn ra ngoài ở."

"Ở nhà vẫn tốt hơn, cái gì cũng có, con ở bên ngoài một mình, mợ và cậu con sẽ không yên tâm..."

Tần Trì Dã cắt ngang, cuộc nói chuyện này đã lặp lại hai lần.

Mặc kệ hắn nói cái gì, mợ vẫn giữ thái độ đó.

"Muốn giam lỏng tôi ở nhà họ Chu sao?" Giọng điệu của Tần Trì Dã lùng lạnh nói.

Bà Chu lập tức bị dọa sợ, mặt mũi trắng bệch, vội vàng giải thích nói: "Không phải, sao lại thế được, chúng ta là người một nhà, mợ và cậu con cũng là lo lắng cho con, không phải như con nói đâu."

Mặc dù là mặt mộc nhưng nhìn bà Chu vẫn đẹp, làn da trắng, lớn lên cũng xinh đẹp theo kiểu truyền thống cổ điển, không trang điểm mang theo sự yếu ớt, làm cho người khác thương tiếc. Cho dù không phải là đàn ông ngắm nhìn, nhưng mợ dùng bộ dạng yếu ớt cầu xin, rất ít người có thể cầm lòng, cũng không phải có mối thù to lớn gì.

Nhưng Tần Trì Dã thì không.

Mặc kệ bà với thân phận là mợ cậu, hay là người phụ nữ yếu ớt cầu xin, những thứ này đều vô ích đối với Tần Trì Dã. Khuôn mặt hắn lạnh nhạt, đẩy vali, ánh mắt sắc bén nói: "Bảo bọn họ tránh ra."

"Trì Dã, mợ, con..." Bà Chu hoảng sợ, thật sự không còn cách nào đành nói: "Cậu con đi công tác, không có ở nhà, con muốn đi, mợ không làm chủ được, nếu không con đợi cậu con về đi, nói lời tạm biệt rồi tính tiếp?"

Bắt đầu dùng chuyện tự quyết, chính là dù làm thế nào cũng không thể để Tần Trì Dã dọn ra ngoài.

Mặt Tần Trì Dã lộ ra vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt vừa hung vừa lạnh. Hắn mặc kệ bà Chu,đẩy vali đi về phía cửa, dáng vẻ lạnh lùng như muốn nói thử ai đụng tới xem.

Bảo vệ vây quanh bên ngoài thật sự không dám ra tay, bà chủ còn phải cầu xin như vậy, bọn họ sao dám.

Cứ dây dưa như vậy lại không thể ra tay, bà Chu vội tới sắp khóc, đi theo một đường nhẹ giọng nói chuyện, từ lầu chính tới gần cổng lớn, Bùi Lĩnh lúc này đã đến.

Cửa xe dừng lại, Tần Trì Dã cũng dừng lại, hắn không ngờ Bùi Lĩnh lại thấy dáng vẻ này của hắn.

Đặc biệt là bà Chu bên cạnh còn đang khóc, có phải quá lạnh nhạt rồi hay không?

Bà Chu thở phào, cũng không rảnh lau nước mắt, vẫn lặp lại câu nói lúc nãy, vì tốt cho con, lo lắng cho con, chờ cậu con trở về rồi nói.

"Tần Trì Dã, cậu đang làm gì vậy?" Bùi Lĩnh nhìn vali trong tay của Tần Trì Dã, đoán được rồi như vẫn cố hỏi. Cậu đi tới, không đợi Tần Trì Dã trả lời, lại lễ phép ôn hòa chào hỏi: "Chào buổi sáng dì Lâm."

Bà Chu họ Lâm.

"Chào con, Tiểu Bùi." Bà Chu lau nước mắt, hốc mắt đỏ ửng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bùi con tới đúng lúc lắm, mau giúp dì khuyên Trì Dã, dì nghe cậu của Trì Dã nói hai đứa rất thân, là bạn bè, Trì Dã muốn bỏ nhà đi."

Bùi Lĩnh giả kinh ngạc nhìn Tần Trì Dã: "Cậu muốn dọn ra khỏi nhà họ Chu sao?"

"Ừm." Tần Trì Dã gật đầu. Vừa nhìn thấy dáng vẻ làm mình làm mẩy kia của học thần, nghĩ đến thái độ của học thần đối với thành tích cũng như thế, hắn vô cùng phối hợp, im lặng, chờ Bùi thần lên tiếng.

Bùi Lĩnh cười tủm tỉm nói: "Vậy cậu không thể cứ vậy mà đi đâu, dì Lâm và chú Chu sẽ lo lắng."

"Đúng, vẫn là Tiểu Bùi ngoan ngoãn." bà Chu gật đầu phụ họa.

Bùi Lĩnh cười ngoan ngoãn, đưa ra kiến nghị: "Bây giờ dì Lâm đã biết, cậu gọi điện nói cho chú Chu đi." nghĩ nghĩ một hồi bổ sung thêm: "Thật ra cũng không cần phiền phức như thế, cậu gọi thẳng cho ba cậu đi."

Muốn lấy thân phận ép Tần Trì Dã, cậu mợ vẫn thua kém hơn người giám hộ chân chính là người cha đúng không?

Chuyện này cũng chỉ có thể là Bùi Lĩnh mới có thể đưa ra kiến nghị như vậy... Hỏi cha hắn. Những người khác khi nhắc tới Tần Chiếu ở trước Tần Trì Dã, hắn đều vô cùng khó chịu không cho sắc mặt.

Bà Chu nghe xong đã ngây người ra, không ngờ Bùi Lĩnh sẽ nói như vậy, còn phải gọi cho Tần Chiếu sao? Ngoài miệng bà nói thật dễ nghe, lo lắng cho Tần Trì Dã ở ngoài sống không tốt, nhưng trên thực tế nếu có chuyện gì, sao Tần Chiếu lại không biết được?

Bản chất là không muốn Tần Trì Dã đi, muốn giữ Tần Trì Dã lại, có điều là dùng chiêu tình thân.

Không thể trở mặt, không thể gọi điện thoại tới bên đó.

Nếu không sự việc sẽ nghiêm trọng.

Bà Chu nhanh chóng hiểu ra, đưa ra quyết định, vẻ mặt cũng chuyển sang tươi cười, nói: "Dì vốn dĩ là lo lắng cho Trì Dã, nó học cấp Ba, áp lực việc học rất nặng, ở bên ngoài sợ không ai ở bên chăm sóc, có điều Trì Dã đã lớn, 18 tuổi là thành người lớn rồi, muốn ra ngoài chơi vài ngày cũng được."

"Tiểu Bùi, con giúp dì trông nó, các con là bạn tốt, Trì Dã giao cho con vậy."

Bà Chu nói xong, dáng vẻ hoàn toàn tương phản bộ dạng liều mạng cản Tần Trì Dã lúc nãy, bộ dạng ôn nhu rộng lượng, nói: "Đi thôi, sau này mợ giải thích với cậu con, ở bên ngoài tự mình chăm sóc bản thân, khi ổn thỏa nhớ điện về nhà, chờ cậu con về, chúng ta đến thăm con."

Rõ ràng đều là diễn kịch, bà Chu diễn lại làm Tần Trì Dã lười phối hợp ra vẻ đứa cháu cảm động, nhưng đối với vở kịch nho nhỏ của của Bùi thần thì không như vậy.

Tần Trì Dã vẫn mặt lạnh.

Bùi Lĩnh vẫn ra vẻ đáng yêu nói: "Được dì Lâm, con nhất định chú ý, có phải hay không Tần Trì Dã."

"Phải." Giọng nói Tần Trì Dã mềm mỏng.

Bà Chu: ...Tuy rằng vẫn lo lắng nhưng vẫn giả bộ kiên cường, ôn nhu nói: "Đi đi, đi chơi đi."

Còn tự mình đưa hai người lên xe của nhà họ Bùi.

Tài xế đã xuống xe lâu rồi, chủ động nhận lấy vali để phía sau xe. Tần Trì Dã và Bùi Lĩnh lên xe, tên nhóc trộm dán mặt lên kính xe nhanh chóng bò đến ngoan ngoãn ngồi giữa hai người.

Bà Chu đứng bên cạnh xe, nở nụ cười vẫy tay vô cùng thân thiện.

Chờ khi xe đi xa rồi, sắc mặt của bà Chu nhanh chóng thay đổi nói: "Đưa điện thoại cho tôi." Rồi nhanh chóng điện cho Chu Ngôn Lễ, hai ba câu đã nói rõ mọi chuyện: "...Trì Dã muốn điện cho em rể, em nghĩ chuyện nhỏ thế này làm phiền đến em rể không tốt, tự ý để Trì Dã đi cùng Tiểu Bùi, sau này nó ổn định rồi, chúng ta lại đi tới thăm."

Bà Chu chọn lấy trọng điểm: cắt đứt ý định gọi điện cho Tần Chiếu của Tần Trì Dã.

Chu Ngôn Lễ nghe cũng hiểu được, dĩ nhiên không trách vợ mình, dưới tình huống đó chỉ có thể xử lý như vây để giữ thể diện.

"Em nói có lý, trước để Tần Trì Dã vui chơi đi, chờ anh trở về rồi tính."

Ý là bảo bà Chu không cần xen vào, đừng nhúng tay vào làm loạn lên. Bà Chu dịu dàng nhỏ giọng đồng ý, cũng không quan tâm nhiều tới ăn uống hằng ngày của chồng. Bà biết bây giờ chồng bà cũng không có tâm trạng nói chuyện này, không dong dài, thẳng tay cúp máy.

Bà Chu nhẹ nhàng thở dài: " Vào nhà thôi."

Trên xe nhà họ Bùi.

"Cậu tìm được chỗ rồi sao?" Bùi Lĩnh hỏi.

Tần Trì Dã nói: "Cách trường học hai con đường, phòng mẹ tôi để lại, hơi cũ rồi."

Tài sản Chu Ngôn Ân để lại không nhiều, chủ yếu là trang sức, tiền tiết kiệm quỹ, hai căn nhà, đều ở thành phố Hạ. Một cái là biệt thự nhỏ, cách trường học quá xa, một cái khác thì ngoài dự liệu lại gần trường học.

Bùi Lĩnh hơi hưng phấn nói: "Tớ cũng muốn tới nhà của cậu nhìn thử."

"Không phải nhà, là một căn phòng ở tạm thời thôi." Tần Trì Dã nói.

Một mình hắn không có nơi nào là nhà cả.

Bùi Lĩnh nghe hiểu được ý trong lời nói của Tần Trì Dã, không tiếp tục chủ đề đó nữa, dáng vẻ hứng thú bừng bừng nói: "Phòng ở của cậu rộng bao nhiêu? Trang trí ổn rồi sao? Đêm nay đến đó ở sao?"

Ba câu hỏi liên tiếp.

"Không lớn, 160 m2, đã tìm người đến dọn dẹp qua, đêm nay sẽ đến ở."

Bùi Lĩnh nở nụ cười, nói: "Rất lớn, sau này tiết tự học buổi tối nếu tớ muốn trốn học có thể đến phòng ở của cậu không? Chỉ cần một chỗ ngủ là tốt rồi? Tớ có thể trả tiền."

Tần Trì Dã bối rối: "Được.", nhanh chóng sửa lại: "Không cần trả tiền."

"Vậy thì xấu hổ quá." Ngoài miệng Bùi Lĩnh nói thế nhưng lại cười tủm tỉm nói: "Có điều tớ có thể giúp cậu tăng 100 bậc miễn phí."

Tăng 100 bậc là có thể hẹn hò, hôn hôn.

Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tần Trì Dã. Vẻ mặt hắn lại lạnh lùng 'ừ' một tiếng, xoay đầu sang chỗ khác, dường như không dám nhìn thẳng Bùi Lĩnh. Hắn im lặng mở nửa cánh cửa sổ xe để không khí bên ngoài thổi vào bên trong xe, bên trong xe nhanh chóng hạ nhiệt độ, mát mẻ hơn nhiều.

Bồi Tiền nhìn thấy anh trai lớn mở cửa sổ xe, hai mắt to tròn cúi xuống, dính lại người anh trai, nằm vào trong lồng ngực anh trai nhóc, giọng nói non nớt nũng nịu: "Cưa cưa ơi, Tiền Tiền hơi lạnh ó~."

"Cưa cưa ôm Tiền Tiền được không?"

Bùi Lĩnh vẫn chưa trả lời.

Tần Trì Dã nhanh chóng đóng cửa sổ xe lại, quay đầu sang, khuôn mặt rõ ràng đã đỏ bừng một mảng lại làm bộ lạnh nhạt nói: "Bây giờ không lạnh nữa rồi, ngồi xuống, không cần lộn xộn, thắt dây an toàn kỹ vào."

Giống như đội cảnh sát thiết diện vô tư đứng bên đường làm nhiệm vụ.

Bồi Tiền chu miệng, vô cùng không vui, còn muốn lẩm bẩm làm nũng giả nai với anh trai.

Sau đó, Tần Trì Dã cởi áo khoác ra, bọc Bồi Tiền lại, nói: "Không lạnh nữa." nhìn về phía Bùi Lĩnh, còn vô cùng đoan chính nói: "Em trai cậu lạnh tới mức chu miệng, răng đánh vào nhau."

Bùi Lĩnh:...

Bồi Tiền: Khóc khóc~

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trì Dã cảm thấy bản thân vô cùng thông minh, một mũi tên trúng hai đích.

Hắn không còn nóng, còn làm em trai Bùi Lĩnh không được làm nũng với Bùi Lĩnh nữa!

-

Tần Trì Dã cậu có phải là người không, Tiểu Bồi Tiền còn chưa đến bốn tuổi!

Tần Trì Dã: Tôi quản nó ba tuổi hay bốn tuổi á!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net