Chương 144

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngoài dự kiến Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã đã đến muộn.

Hai hàng học sinh đứng trước cổng trường, một hàng là đến muộn, một hàng là tác phong không chỉnh tề, từ lớp 10 đến lớp 12, không phân biệt nữ sinh hay nam sinh đều đứng xếp hàng.

Chủ nhiệm Vương đứng trước cổng trường, thấy một người là bắt một người, trước tiên bảo đứng bên cạnh, một lát lại giáo huấn một lượt.

Cổng trường từ từ đóng lại, chỉ còn khoảng trống nhỏ.

Bảy giờ năm mươi bốn phút.

Thấy bắt cũng đủ rồi, chủ nhiệm Vương chắp tay ra sau lưng, khuôn mặt nghiêm túc nhìn hai hàng học sinh đang đứng, bắt đầu giáo huấn: "Hai người đến trễ năm phút, là học lớp nào?"

"Em này, đồng phục sao lại thế này? Hôm nay đổi mùa, đồng phục mùa đông đâu sao không mặc? Lớp mấy? Ghi rõ họ tên vào." Chủ nhiệm Vương nói với người trong tổ kỷ luật.

Lại đi đến trước mặt một học sinh khác: "Huy hiệu trường không mang, còn để tóc dài, về nhà cắt đi. Tóc của em như thế này, che cả mắt sao mà học được. Ghi lại."

"Hai người ở bên kia đang thì thầm to nhỏ gì đó! Hai em đi trễ nhất, còn đứng cạnh nhau nói chuyện, có chuyện gì cần nói, nói tôi nghe xem..."

Cảm xúc của chủ nhiệm Vương đang dâng trào, nói được nửa, nghe trước cổng trường có tiếng người nói chuyện.

"Nhanh nhanh quá rồi, Tần Trì Dã, thắng lại!"

"Cậu ôm tôi chặt vào."

Tiếng xe đạp thắng lại vang lên trước cổng trường Anh Hoa.

Bên trong cổng trường, hai hàng học sinh đang ngoan ngoãn nghe giáo huấn ngưỡng cổ ra nhìn. Ai to gan như thế chứ, đến trễ như vậy, còn nói to như thế, quá là phách lối mà.

Hình như là trùm trường?

Mặt mũi chủ nhiệm Vương như vứt đi, để bảo vệ mở cửa cho bọn họ vào, quả nhiên nhìn thấy Tần Trì Dã và Bùi Lĩnh.

Một chân Tần Trì Dã chống đất để Bùi Lĩnh xuống trước. Bùi Lĩnh từ phía sau nhảy xuống xe, đối mặt với đám người chủ nhiệm Vương, ngoan ngoãn giơ tay, cười tươi nói: "Buổi sáng tốt lành, chủ nhiệm Vương!"

Chủ nhiệm Vương: ...Ông một chút cũng không thấy tốt, chỉ cảm thấy huyết áp đang tăng cao.

"Hai đứa, đặt xe sang một bên, vào đứng."

Hôm nay tâm trạng của Tần Trì Dã rất tốt, rất phối hợp, đặt xe sang một bên, tùy tiện tìm một chỗ đứng. Bùi Lĩnh đi qua đứng song song, ánh mắt vẫn luôn mang ý cười.

Chủ nhiệm Vương vốn định nói cười cái gì, đến muộn như vậy còn cười được. Có điều, cuối cùng ông cũng nhịn được bỏ qua.

"Ghi tên tất cả vào, trong tuần này nếu lại đến trễ thì viết kiểm điểm, nghe thấy không?"

Hôm nay cứ bỏ qua nhẹ nhàng như vậy sao?

Những bạn học khác khiếp sợ, ngoài miệng thì nhanh chóng đồng ý: "Dạ."

Tần Trì Dã cũng nói, có điều quá chậm, mọi người đã nói xong rồi thì hắn mới nói, bị chủ nhiệm Vương liếc một cái. Bùi Lĩnh bày ra vẻ mặt vô tội, ý tứ bạn học Tiểu Tần không có ý xấu.

Chủ nhiệm Vương xem như mắt không thấy tim không phiền, phất tay: "Nhanh đi vào học đi."

Trên vai Tần Trì Dã mang hai cặp sách, một tay đẩy xe: "Tôi đi để xe."

Nhà xe ở trường học có hơi xa. Bùi Lĩnh nói: "Cùng nhau đi."

"Vậy cậu lên đi, tôi chở cậu."

Sân trường không bóng người, mọi người đều đang trong lớp học, Tần Trì Dã chở Bùi Lĩnh đi tới nhà xe. Chủ nhiệm Vương ở cổng trường tức giận, nói to: "Trường học có nội quy cấm chạy xe."

"Vâng." Tần Trì Dã đáp, nhưng vẫn chở Bùi Lĩnh đi xa.

Chủ nhiệm Vương nghĩ đáng ra không nên tha cho hai người bọn họ! Đặc biệt là Tần Trì Dã! Nhưng ông nhớ tới biểu hiện gần đây của Tần Trì Dã, tiết tự học vào buổi tối không đến trễ về sớm, đi học cũng không ngủ gật hay chơi điện thoại, thành tích học tập cũng có tiến bộ, nghĩ hắn là lãng tử quay đầu, nên thôi tự an ủi bản thân.

Trước kia Tần Trì Dã vi phạm nội quy còn ít hay sao.

Đến khi Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã đến lớp học, tiết đọc bài buổi sáng đã kết thúc từ lâu. Trương Gia Kỳ ngồi tại chỗ đang ăn đồ ăn vặt, nhìn thấy anh Dã và Bùi Lĩnh đi vào, đưa đồ ăn trong tay sang.

Tần Trì Dã ghét bỏ nhìn thấy trên tay Trương Gia Kỳ dính đầy vụn bánh khoai tây chiên, dáng vẻ từ chối vô cùng rõ ràng.

"Không cần." Bùi Lĩnh cũng từ chối.

Trương Gia Kỳ đặt túi khoai tây chiên lên bàn. Gần đây áp lực học tập của cậu ta rất lớn nên thích ăn đồ ăn vặt, không ngừng được, vừa ăn vừa nói: "Hôm nay hai người đều đến muộn à? Cùng nhau tới? Không đúng, anh Bùi, không phải cậu đi quay chương trình sao?"

"Rạng sáng đã bay trở về." Tinh thần của Bùi Lĩnh vẫn tốt: "Tôi ngủ một đêm ở nhà của Tần Trì Dã."

Trương Gia Kỳ trợn mắt há hốc mồm, khoai tây chiên trong tay cũng rớt xuống bàn.

Đây, đây là chuyện cậu ta có thể nghe được sao?

Đã có nhà rồi?

Tai Tần Trì Dã đã hơi hồng, vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng, cầm ly nước đi ra ngoài lấy nước ấm giúp Bùi Lĩnh, không tham gia vào cuộc nói chuyện phiếm với Trương Gia Kỳ, không có ý nghĩa.

Trương Gia Kỳ: ...

Lâm Khả có hơi tò mò không biết quá trình quay chương trình thế nào, có điều nhìn Bùi Lĩnh tương đối buồn ngủ, cũng không lên tiếng hỏi.

Lớp học buổi sáng, đời sống trường học vẫn như trước đây, không có gì để nói cả. Duy nhất một chuyện ở lớp 2, đại khái là buổi sáng nay Tô Hạ không đi học, mọi người biết Tô Hạ đại diện trường học đi tham gia chương trình, đồng thời còn có Lý Hữu Thanh ở lớp 1.

Bạn học trong khối cảm thấy Tô Hạ lợi hại. Thành tích trước kia cũng coi như là tốt, nhưng không giỏi bằng vài người ở lớp 1, bây giờ lại có thể tiến bộ như thế, còn có thể tham gia chương trình, thật lợi hại.

Chủ đề về Tô Hạ cũng càng ngày càng nhiều.

Chuyện này không liên quan gì tới Bùi Lĩnh. Giữa trưa sau khi ăn cơm xong, Bùi Lĩnh cùng Tần Trì Dã trở về ký túc xá nghỉ ngơi, sau đó buổi chiều tiếp tục đi tới lớp học. Trong lớp hàng phía trước, Tô Hạ đã tới trường. Cậu ta được mọi người vây quanh hỏi chuyện quay chương trình, có phải giống như xem trên TV không, được chơi không, có đề khó không, MC XX đẹp hay không.

"Chúng tôi đã ký kết bảo mật, không thể tiết lộ quá nhiều."

"Đề vẫn ổn, có chỗ còn rất thú vị."'

"Chỉ là hơi mệt, sáng nay tôi ngồi đường sắt cao tốc để trở về."

"Người dẫn chương trình rất đẹp trai."

...

Ngoại trừ hai người Trương Gia Kỳ và Lâm Khả, lớp 2 không ai biết Bùi Lĩnh cũng tham gia chương trình đó. Bùi Lĩnh cũng không nói, Tô Hạ bị hỏi những chuyện nhỏ nhặt, cũng không nói chuyện Bùi Lĩnh cũng tham gia.

Mãi cho tới thứ sáu, lại phải xuất phát tới Kinh Đô quay chương trình.

Ngày hôm qua thành phố Hạ đổ một trận mưa. Đã cuối thu, nhiệt độ cũng chuyển lạnh, lá hai hàng cây bên đường cũng đã ố vàng bị nước mưa làm rơi tan tác phía dưới.

Mèo nhỏ Bùi vùi đầu vào áo lông vũ. Hành lý của cậu đều ở khách sạn ở Kinh Đô. Không biết Tần Trì Dã tìm ở đâu cho cậu một hành lý nhỏ, giữa trưa đi ra ngoài một chuyến trở về đã mang theo.

Buổi chiều khi tan học, ô tô đậu trước cổng trường, Bùi Hồng Hào, Lý Văn Lệ và Bồi Tiền đến đưa Bùi Lĩnh ra sân bay.

Tần Trì Dã mang cặp của hai người, trong tay còn mang theo một hành lý nhỏ.

"Tiểu Tần, cháu cũng đi sao?" Lời lẽ của Bùi Hồng Hào cũng không phải rất muốn Tần Trì Dã cùng đi.

"Không phải, là của Bùi Lĩnh ạ."

Tần Trì Dã nói xong, đặt hành lý nhỏ ở phía sau xe. Bùi Hồng Hào thấy con trai đứng bên cạnh không làm cái gì, Tiểu Tần lại cần mẫn làm việc, lập tức không biết nên nói cái gì cho tốt.

"Con dâu" này cũng hơi chăm chỉ quá rồi.

"Tiểu Lĩnh, con phải hiểu chuyện một chút." Bùi Hồng Hào dạy dỗ cậu, không thể cái gì cũng để Tiểu Tần làm.

Bùi Lĩnh giấu nửa mặt trong áo lông vũ, nghe cha mình nói thế, đôi mắt mở to, dáng vẻ 'con làm cái gì' cơ? Cái gì cậu cũng không nói, không làm, sao lại trở thành nên hiểu chuyện một chút?

Tần Trì Dã nhìn dáng vẻ mèo nhỏ của Bùi Lĩnh, cảm thấy vô cùng đáng yêu, chủ động nói: "Không sao cả. Chú, là do cháu thích làm, không liên quan tới Tiểu Lĩnh."

"Đúng vậy, đúng vậy, có liên quan gì tới con, gần đây con có làm gì đâu." Bùi Lĩnh ù ù cạc cạc nói.

Bùi Hồng Hào: ... Thôi quên đi.

Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh.

"Tiểu Tần cũng cùng đi đi."

"Vâng."

Thế là một nhà đưa Bùi Lĩnh tới sân bay. Trên đường đi, Bồi Tiền ngồi dựa sát anh trai. Đã rất lâu rồi cậu nhóc không gặp anh trai, một tuần rồi lại một tuần anh trai không về, Bồi Tiền ở nhà làm loạn, làm nũng gọi papi mami.

Lý Văn Lệ nghe thấy phiền, cáo trạng nói: "Làm nũng cái gì chứ, cuối cùng con cũng khóc lóc la lối om sòm."

Tiểu Bồi Tiền nhanh chóng tỏ lòng trung thành với anh trai, nói: "Mới không có đâu, Tiền Tiền ngoan vô cùng~, Tiền Tiền chỉ là nhớ anh hai, không có cáu kỉnh, không phải là đứa trẻ hư."

"'Biết rồi, em là ngoan nhất." Bùi Lĩnh sờ đầu em trai mình.

Khi không về nhà, cậu cũng hơi nhớ Bồi Tiền.

Đến khi tới sân bay rồi, Tần Trì Dã cầm hành lý, mang cặp sách của Bùi Lĩnh, xử lý những thủ tục đăng ký, mãi cho tới khi Bùi Lĩnh chuẩn bị bước qua cổng an ninh,mới đưa cặp cho cậu, nói: "Vé máy bay cùng chứng minh thư đều nằm ở phía ngoài, kéo một cái là có thể lấy ra."

"Bên hông là ô che mưa, một lát qua cổng an ninh cần phải lấy ra."

"Bên còn lại là bình giữ ấm, không có nước, sau khi đi vào cậu nhớ lấy nước ấm."

"Trong cặp có bịt mắt, còn có một cái gối nhỏ, cậu dựa vào ngủ sẽ thoải mái hơn."

Tần Trì Dã dùng vẻ mặt lạnh lùng để dặn dò những chuyện nhỏ nhặt như bà cụ non. Bùi Lĩnh đã quen từ lâu rồi, gật đầu đồng ý, tỏ vẻ đã hiểu.

Duy chỉ có hai người Bùi Hồng Hào và Lý Văn Lệ:...

Đối lập như vậy, hai người thậm chí còn có ảo giác không làm tròn bổn phận cha mẹ.

Nhìn Tiểu Tần cẩn thận như vậy, nhìn lại hai người bọn họ.

Bởi vì một giây cảm thấy 'người làm cha đáng hổ thẹn', Bùi Hồng Hào lại đưa cho con trai thêm tiền tiêu vặt, lúc này mới cảm giác tốt hơn đôi chút.

Tiểu Bồi Tiền đưa huy chương ngôi sao ở nhà trẻ cho anh trai.

"Bái bai cưa cưa~"

"Bái bai."

Trước kia Bùi Lĩnh luôn một mình, chuyện lên máy bay đi tới thành phố khác, hoặc là nơi khác, đều có thể tự mình làm được, chưa bao giờ cảm thấy cô đơn hay sợ hãi. Nhưng tới thế giới này rồi, sau khi có người nhà, được mọi người quan tâm, đưa tới sân bay, cậu chỉ đi tham gia chương trình có hai ngày nhưng mọi người lại làm như cậu đi xa nhà lắm vậy.

Nhưng bây giờ cảm nhận cảm giác này.

Bởi vì người nhà thật sự yêu thương mới có thể lo lắng không nguôi thế này, Bùi Lĩnh nở nụ cười xán lạn, cách tấm kính vẫy tay.

Xuống máy bay, vẫn là trợ lý Khâu đón.

Bùi Lĩnh kéo khóa cặp ra. Trên máy bay khi lấy bịt mắt ra, cậu phát hiện Tần Trì Dã còn chuẩn bị cho cậu ít đồ ăn vặt, cậu ngồi ở hàng phía sau ăn đồ ăn vặt.

Trợ lý Khâu ngồi ở ghế phụ nghe âm thanh, xoay đầu lại nói: "Đói bụng sao? Muốn tới nhà hàng ăn cơm trước không?"

"Không cần, tôi muốn về khách sạn trước." Bùi Lĩnh từ chối, lười đi lại nhiều.

Trợ lý Khâu cũng không nói thêm, chờ tới khi đưa Bùi Lĩnh tới khách sạn rồi, giúp đỡ cầm hành lý, mới nói: "Tiểu Bùi, chủ tịch Tần luôn muốn gặp cậu, dĩ nhiên chủ tịch Tần nói cậu không muốn thì từ chối cũng được, mọi chuyện đều theo ý cậu."

"Tôi hỏi ý của Tần Trì Dã trước đã." Bùi Lĩnh trả lời.

Trợ lý Khâu cười: "Được."

Đã hơn mười một giờ, nhà ăn của khách sạn cũng đã ngừng cung cấp đồ ăn. Bùi Lĩnh mua thùng mỳ tôm, trở lại phòng nấu mỳ. Mới nấu xong, Tần Trì Dã đã gọi video tới.

Hai người vừa nói chuyện phiếm, Bùi Lĩnh vừa ăn mỳ.

"Đã lâu rồi không ăn, mùi vị vẫn rất ngon."

"Là do cậu đói thôi." Tần Trì Dã ngồi ở bàn học, mới làm xong đề nên đang nghỉ ngơi.

Bùi Lĩnh 'ừm ừm' hai tiếng, ăn tới đổ đầy mồ hôi, nói: "Kinh Đô lạnh như vậy, có điều có máy sưởi, trong phòng rất ấm áp."

Mãi cho tới khi Bùi Lĩnh ăn xong rồi mới nhớ ra, nói: "Đúng rồi, Tần Trì Dã, papa của cậu muốn gặp tớ, tớ có thể đi không?"

Vẻ mặt Tần Trì Dã lạnh đi, nhìn Bùi Lĩnh như một chú mèo con, vẻ mặt khoa trương nói: "Papa cậu có thể ném chi phiếu vào mặt tớ không? Điều tra tớ rõ tới vậy, chắc biết rõ quan hệ của chúng ta rồi nhỉ?"

Mèo nhỏ Bùi vốn dĩ rất cao hứng, nghĩ đến chuyện gì đó, lại hơi tiếc nuối nói: "Cậu còn chưa được top 100, chúng ta là danh không chính ngôn không thuận, chuyện ném chi phiếu không thể xảy ra rồi."

Lực chú ý của Tần Trì Dã chuyển từ chuyện Tần Chiếu muốn gặp Bùi Lĩnh sang chuyện vì sao mình còn chưa được top 100.

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Lĩnh thất vọng, mèo mèo thở dài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net