Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nền tảng của Tần Trì Dã --

Tần Trì Dã không có nền tảng, mất luôn cả gốc. Vì vậy, câu hỏi này, Bùi Lĩnh giảng rất chi tiết, chi tiết đến các kiến thức có liên quan, ngược dòng về kiến thức cấp 2, mở ra vấn đề, từ từ chậm rãi giảng đâu ra đó.

". . . Vậy cậu tính đi." Bùi Lĩnh đưa bút cho Tần Trì Dã, một đôi mắt tròn mang theo cổ vũ, chờ mong nhìn Tần Trì Dã.

Tần Trì Dã không cảm thấy áp lực, hắn chỉ cảm thấy bị Bùi Lĩnh nhìn như vậy, tim đập nhanh nhiệt độ như tăng lên. Hắn nhận bút, dựa theo những gì Bùi Lĩnh vừa nói, từng bước tính toán, ráp công thức cho ra đáp án.

"Đúng chưa?" Tần Trì Dã nghiêng đầu hỏi.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở dường như hòa vào nhau. Tần Trì Dã vô thức nín thở.

Bùi Lĩnh cười đôi mắt cong cong, giơ ngón tay cái, nói: "Làm đúng rồi. Tần Trì Dã, cậu giỏi lắm."

". . . Đương nhiên." Tần Trì Dã không kìm nén được đắc ý, cúi đầu nhìn câu hỏi điện tích kia. Thật ra hắn biết, Bùi Lĩnh giảng đề cho Lâm Khả không giống như giảng đề cho hắn. Chỉ có một câu hỏi này, bọn họ đã ngâm hơn nửa tiếng.

Những người khác trong lớp hỏi đề, Bùi Lĩnh giảng rất nhanh, đôi lúc còn hỏi hiểu chưa.

Nhưng Bùi Lĩnh không hỏi hắn như vậy.

"Bùi Lĩnh."

"Ừm?" Bùi Lĩnh tự nhiên cầm lấy bút trong tay Tần Trì Dã, dưới câu hỏi đó, viết ra một câu hỏi tương tự.

Nhìn từ góc độ của Tần Trì Dã, khuôn mặt nghiêng của Bùi Lĩnh dưới ánh sáng, xương hàm rất đẹp, có chút góc cạnh khí khái hào hùng của con trai nhưng xương mày lại rất tinh xảo, lông mi dài, môi mỏng màu đỏ xinh đẹp.

Đang tập trung viết cái gì đó.

Đột nhiên Tần Trì Dã không muốn nói cảm ơn nữa, hắn cảm thấy cảm ơn có hơi 'đơn giản'.

"Cậu thử câu này xem." Bùi Lĩnh nhét bút vào tay Tần Trì Dã.

Tần Trì Dã có chút bối rối cúi đầu, trong đầu vẫn là bộ dáng vừa rồi của Bùi Lĩnh, nhưng hắn đè ép những ý nghĩ lộn xộn này, tập trung vào đề cùng dạng, bắt đầu tính toán từng bước.

"Đúng chưa?" Tần Trì Dã hỏi vậy nhưng thật ra có chút khẳng định.

Bùi Lĩnh nghiêng đầu, một tay chống cằm nhìn Tần Trì Dã, "Ừ. Đúng rồi."

Tần Trì Dã lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên, ánh mắt cũng không biết đặt ở đâu. Sau một lúc, hắn nói: "Bùi Lĩnh, cậu đừng dùng ánh mắt này để nhìn những người khác hỏi đề cậu nữa."

"Ánh mắt gì?" Bùi Lĩnh 'mờ mịt' mở to hai mắt, có chút tò mò muốn biết.

Nhịp tim Tần Trì Dã cũng chậm lại, tầm mắt từ hai mắt Bùi Lĩnh, từ từ, không tự chủ được chuyển xuống môi Bùi Lĩnh --

Một chiếc giường nhỏ, rèm giường nửa kéo, không khí lưu động, có mùi hương sữa tắm của Bùi Lĩnh, mùi quýt nhàn nhạt.

Làm cho người ta nhịn không được muốn nếm thử --

'Tách'!

Ký túc xá chìm trong bóng tối.

"Vãi, đang thời điểm mấu chốt thì tắt đèn." Chu Hiện ở vị trí ban công gần cửa sổ mắng chửi thô tục, bởi vì cậu ta mới phát hiện điện thoại di động không sạc đầy, điện thoại di động nhắc nhở còn 20% pin, nhất định là mới vừa rồi đánh quá kích động, cáp sạc rút lỏng. "Mẹ nó, ông đây giết chết bọn mày."

Trong một trận chiến khốc liệt.

Giường Bùi Lĩnh gần cửa.

Bầu không khí gì đó cũng mất rồi. Bùi Lĩnh nín cười, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, nói: "Tắt đèn rồi."

"Ừm." Tần Trì Dã ẩn thân trong bóng tối, thở phào nhẹ nhõm, buông bút xuống, nói: "Tôi về ký túc xá đây."

Bùi Lĩnh ừ một tiếng.

Tần Trì Dã ngồi dậy, vội vã mang dép lê, đang muốn nhanh chóng rời đi thì Bùi Lĩnh gọi lại.

"Sách của cậu, còn có bút nữa này."

Tần Trì Dã nhận lấy, ra khỏi ký túc xá Bùi Lĩnh. Cách một cánh cửa, một bàn tay trống không ra sức chà xát lỗ tai và hai má.

Dưới ánh sáng le lói trên hành lang, có thể nhìn thấy đường đường là trùm trường lại đỏ bừng từ mặt đến cổ.

Trương Gia Kỳ ngồi trên giường đang buồn bực, nhắn tin cho anh Dã mới phát hiện anh Dã không cầm điện thoại. Cái gì vậy trời? Tắt đèn rồi.

Sau đó, nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra.

"Anh Dã anh về rồi hả? Em tưởng anh đi chơi game rồi." Trương Gia Kỳ đang nói thì nhìn thấy anh Dã vứt thứ gì đó lên bàn, sau đó đi tắm.

?

Không phải đã tắm rồi à? Với lại bị cúp điện, tất cả đều là nước lạnh, không có nước nóng. Nhưng Trương Gia Kỳ còn chưa kịp hỏi, cửa phòng tắm đã đóng sầm lại.

Có gì đó kỳ quặc.

Trương Gia Kỳ suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Chu Hiện: [Ê mày, anh Dã vừa mới đến ký túc xá của mày à?]

Nhưng Chu Hiện đang chơi game, không có hồi âm. Chờ Chu Hiện đánh xong, điện thoại di động không còn nhiều pin lắm, trả lời tin nhắn cho Trương Gia Kỳ thì lãng phí điện, không có lời, có chuyện gì thì ngày mai nói.

Thế là không quan tâm.

Tần Trì Dã tắm nước lạnh, cả người tỉnh táo rất nhiều, tìm lại trạng thái thoải mái. Vừa rồi ở trên giường Bùi Lĩnh, hắn vô cùng kỳ quái, còn mặt đỏ tim run giống như con gái, một chút cũng không giống đàn ông.

Không phải hắn.

Bây giờ mới là hắn.

Tần Trì Dã để tóc nhỏ giọt tí tách trở về giường. Trương Gia Kỳ vừa mới mở miệng nói "anh" đã bị Tần Trì Dã không khách khí nói móc lại, "Mau ngủ đi, đêm hôm khuya khoắt nói gì mà nhiều thế."

"Ồ." Trương Gia Kỳ: . . . Em mới nói một từ.

Nhưng cậu ta không dám nhùng nhằng, tâm trạng anh Dã không tốt sao? Chẳng lẽ cậu ta nghĩ sai rồi, không đến ký túc xá Bùi Lĩnh? Bằng không từ ký túc xá Bùi Lĩnh trở về làm sao có thể nổ như vậy?

Vị trí giường Tần Trì Dã cũng giống như Bùi Lĩnh, tất cả đều cạnh cửa ra vào, cách nhà vệ sinh ban công xa nhất. Giường rất gọn gàng và sạch sẽ, bộ khăn trải giường sọc xám, trên bàn học trơ trụi, ném một cuốn sách vật lý, một cây bút, vừa nhìn là biết không học tập trong ký túc xá.

Cũng không có rèm cửa.

Tần Trì Dã vơ loạn lấy khăn khô lau tóc, không nhỏ giọt nữa bèn ném sang một bên, lên giường nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.

Không thể ngủ được.

Vừa nhắm mắt lại, trong đầu đều là Bùi Lĩnh.

Tần Trì Dã mở mắt ra, một chút mệt mỏi cũng không có, ngược lại tràn đầy năng lượng. Hắn mặc áo khoác, mang giày thể thao. Trương Gia Kỳ nghe thấy tiếng động bên kia, thử mở miệng thăm dò, "Anh Dã, làm gì vậy?"

Đáp lại Trương Gia Kỳ là tiếng đóng cửa.

Tần Trì Dã đi chạy bộ.

Hắn chạy vòng quanh sân tập, một vòng lại một vòng. Một tiếng sau, Tần Trì Dã đầy mồ hôi trở về ký túc xá. Lúc nãy tắm nước lạnh đã phí công, Tần Trì Dã lại đi tắm nước lạnh, cảm thấy lần này hẳn là mình có thể ngủ, sẽ không vừa nhắm mắt lại là nghĩ đông nghĩ tây, nhiệt độ cơ thể tăng lên, tim đập nhanh, sẽ không nhăn nhó nữa.

Thật vậy.

Lăn qua lăn lại như vậy đã gần một giờ sáng, Tần Trì Dã vận động xong một thân mồ hôi, làn da đều bốc hơi nóng rồi lại tắm nước lạnh, một lạnh một nóng nằm ở trên giường giống như hơi lạnh và hơi nóng có thể toát ra đụng vào nhau.

Nhưng cơ thể rất mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tần Trì Dã có một giấc mơ. Điều này cũng không có gì to tát. Đôi khi hắn cũng mơ, ký ức khi còn bé, ký ức khi mẹ qua đời, còn có những gì không xảy ra trong thực tế, nhưng đều là xấu, là ác mộng.

Có rất ít giấc mơ như ngày hôm nay.

Giấc mơ đầy màu sắc, rất vui vẻ, nhưng không có nội dung cụ thể. Ở khắp mọi nơi đều có một lớp lụa mỏng, có mèo con làm nũng với hắn, có bóng, có tiếng mèo kêu khẽ, dần dần trở thành một âm thanh vừa quen thuộc lại xa lạ.

Giống như một sự cám dỗ.

Gọi tên hắn.

Tần Trì Dã.

Cách tấm màn mỏng, con mèo chơi bóng phía sau dường như biến thành con người. Tần Trì Dã muốn tìm hiểu đến cuối cùng, nhưng từ đầu đến cuối không thể vạch trần, không nhìn thấy. Mèo con lại cào hắn, làm nũng cọ cọ với hắn.

Tần Trì Dã cảm thấy rất thoải mái, trong lòng ngứa ngáy. . . .

Một giấc ngủ này cơ thể vừa mệt mỏi vừa thoải mái. Buổi sáng khi tỉnh lại, Tần Trì Dã vẫn còn nhớ lại giấc mộng lộn xộn kia. Hắn chưa từng mơ thấy loại giấc mơ này, có chút dư vị, sau đó cảm giác được có gì đó không ổn.

Tần Trì Dã nhíu mày, vạch chăn ra, xác định sự thật.

Hắn mơ cái gì đó trong giấc mơ.

Đờ mờ.

Cũng không phải là học sinh cấp 2, vậy mà còn có thể -

Đờ mờ.

Tần Trì Dã không muốn nhớ lại giấc mơ, đen mặt đi ra ban công, vốn là muốn vứt quần lót, nhưng suy nghĩ một chút lại tự tay giặt.

Trương Gia Kỳ tỉnh lại liền thấy anh Dã đang giặt quần áo? ? ?

Cậu ta kinh hãi lập tức tỉnh ngủ, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh Dã, nhất thời thông minh vẫn im lặng không hỏi nhiều, lặng lẽ làm việc của mình, coi mình là một người trong suốt.

-

"Hôm nay căng tin có bánh quẩy, có ăn không?"

Tần Trì Dã gửi thoại QQ. Bùi Lĩnh mở ra nghe thấy giọng nói bên kia có chút khàn khàn, nói: "Ăn! Cậu đợi tôi cùng nhau xuống lầu, tôi sắp xong rồi."

"Ừ, tôi đợi cậu ở đầu cầu thang."

Hai người hẹn xong.

Bùi Lĩnh đeo cặp sách, ra khỏi cửa ký túc xá đã nhìn thấy Tần Trì Dã cũng đi ra, cười chào hỏi, "Chào buổi sáng." Vừa đến gần, mới phát hiện sắc mặt Tần Trì Dã là lạ.

"Có phải tối hôm qua cậu ngủ không ngon không?"

Tần Trì Dã nghiêng đầu, ra vẻ tự nhiên lạnh lùng nói: "Vẫn ổn." Không thể nào bị phát hiện chứ? Cái thứ kia sáng sớm nay đã xử lý sạch sẽ, mặt cũng không đen, tự nhiên nhất có thể.

"Giọng nói cũng không đúng." Bùi Lĩnh nói: "Tôi vừa nghe đã nghe ra giọng của cậu có chút khàn, sắc mặt bây giờ cũng không tốt lắm, có phải bị cảm lạnh không?"

Tần Trì Dã thở phào nhẹ nhõm, cái này à, hắn còn tưởng Bùi Lĩnh nhìn ra cái gì.

"Không có." Ngữ khí Tần Trì Dã rất thoải mái, còn một tay nhận lấy túi xách của Bùi Lĩnh, sải bước xuống lầu, nói: "Cơ thể tôi rất tốt, chưa từng bị bệnh."

Bùi Lĩnh cảm thấy Tần Trì Dã hôm nay có chút mất tự nhiên. Vừa rồi cậu nói bị bệnh hắn còn thở phào nhẹ nhõm, nhất định là có chuyện khác giấu diếm cậu.

"Vậy là tốt rồi." Bùi Lĩnh ngoài miệng nói vậy rồi đuổi theo.

Căng tin trường học không phải ngày nào cũng có bánh quẩy. Bây giờ bánh quẩy vàng mềm, cho dù ngâm vào sữa đậu nành hoặc ngâm súp cay đều vô cùng tuyệt vời, Bùi Lĩnh thích ăn bánh cuốn miền Nam, bánh trẻo hấp, xíu mại, cũng thích loại bánh này của miền Bắc.

"Tần Trì Dã, cậu uống sữa đậu nành đi." Bùi Lĩnh nghĩ đến giọng nói khàn khàn sáng nay của Tần Trì Dã, đề nghị Tần Trì Dã uống chút đồ nóng.

Tần Trì Dã nhìn thấy sữa đậu nành, liên tưởng đến màu trắng sáng nay--

"Không cần." Nhớ đến lại không ăn được nữa.

Bùi Lĩnh khoa tay múa chân làm động tác ok. Thật sự kỳ quái, loại chuyện nhỏ nhặt như buổi sáng ăn gì này Tần Trì Dã thế mà lại từ chối cậu, sau đó Bùi Lĩnh tự mình mua một ly sữa đậu nành.

Sữa đậu nành của trường ép rất thơm. Bùi Lĩnh không thích thêm đường, ngâm từng miếng từng miếng bánh quẩy rồi gặm từng miếng một. Có bánh quẩy mềm nhũn, còn có mùi thơm của sữa đậu nành, ăn một miếng, tuyệt vời!

Tần Trì Dã đột nhiên đứng lên, "Tôi đi mua sữa đậu nành."

Không đợi Bùi Lĩnh nói chuyện, hắn lập tức phóng đi mua sữa đậu nành. Sau lưng Bùi Lĩnh, Tần Trì Dã nắm chặt nắm đấm.

Tần Trì Dã, mẹ nó mày bình thường một chút cho ông đây, đầu óc đừng có đầy phế liệu nữa! !

Vừa rồi mày đang nghĩ gì đó!!

Mày đây là vũ nhục Bùi Lĩnh! !

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trì Dã nắm chặt nắm đấm, tự đấm chính mình, tự cảnh cáo: Mày bình thường lại đi!!! Lấy hết mấy thứ trong đầu ra đi!! Không cho phép nghĩ Bùi Lĩnh như thế. Bùi Lĩnh tốt như vậy, mày cũng không thể vũ nhục cậu ấy như thế!!!

Bùi Lĩnh: Ồ ~~ hóa ra là vậy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net