Chương 62: Lợi dụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc giường đơn nhỏ hẹp nằm ở chính giữa phòng, lúc Giản Trì từ trong phòng tắm đi ra đã bị Thiệu Hàng chiếm một nửa, hắn mặc bộ đồ nhỏ hơn một số mà Giản Trì vừa mới tìm ra, nhìn qua giống như đặc biệt chờ cậu tới.

Giản Trì đứng yên tại chỗ, nhắc tới một cách uyển chuyển: "Một cái giường hai người ngủ không được, không bằng anh ra ngoài sô pha ngủ đi, hoặc là tôi đi."

Thiệu Hàng nói: "Không sao, tôi chịu đựng một chút là có thể ngủ."

"Vẫn là không thể để anh phải chịu đựng được, tôi nhường giường cho anh ngủ."

"Tôi không ngại." Thiệu Hàng nhấc mí mắt lên, thản nhiên cười: "Trễ như vậy rồi chắc là cậu không muốn tiếp tục làm khó nhau đâu, lại đây nói về chuyện Văn Xuyên trước đã."

Giản Trì nghe ra được trong lời nói của hắn có ý chất vấn, cậu cảm giác có chút bất đắc dĩ và khó hiểu nói không nên lời, không nhúc nhích: "Đúng lúc cậu ấy ở gần đó, chuyện này chắc là không liên quan gì đến anh đúng không?"

"Đúng lúc?"

Thiệu Hàng giống như đang nghe một câu chuyện cười.

"Ở gần đây mỗi ngày đều có thể chạy đến chỗ cậu?"

"Đây chỉ là trùng hợp, hơn nữa chúng tôi là bạn bè."

Giản Trì không biết phải giải thích như thế nào, sau khi ý thức được điểm này, cậu có chút ảo não ngậm miệng lại. Thiệu Hàng híp mắt lại, giọng nói xen lẫn chút u ám lặp đi lặp lại một câu "bạn bè", toàn thân xuất hiện một cỗ áp bức quen thuộc, hắn tựa lưng vào đầu giường, tư thái tùy hứng, trong lời nói cũng mang theo sự mỉa mai châm biếm.

"Mỗi ngày các cậu cùng nhau ăn cơm, cậu ta còn dám vì cậu mà động thủ với tôi, vừa rồi rõ ràng là cậu ta khiêu khích tôi trước, sau lại giả bộ đáng thương lừa gạt, đây là bạn bè? Cộng thêm Quý Hoài Tư kia, Giản Trì, cậu hay thật đó."

Giản Trì luôn cảm thấy Thiệu Hàng đang có chút gì đó kỳ quái: "Bạn bè cùng nhau ăn một bữa cơm rất quá đáng sao?"

Thiệu Hàng hừ nhẹ một tiếng, xen lẫn khinh thường: "Bọn họ tính là cái gì? Sau này đừng qua lại với tên họ Văn kia, nghỉ trưa tôi có thể dẫn cậu đến căng tin BC."

Vòng một vòng cuối cùng cũng chỉ là đang hạ thấp người khác, tự đề cao bản thân mà thôi. Trong lòng Giản Trì thầm thở dài, ngoài mặt thì qua loa có lệ: "Được, tôi biết rồi, cũng muộn lắm rồi, mau đi ngủ đi, tôi ra phòng khách trước."

Nói xong cũng không đợi Thiệu Hàng phản ứng lại, Giản Trì đi qua mở cửa tủ, vừa chạm đến chăn bông phía trên, một luồng hơi thở mạnh mẽ từ phía sau tới gần, mùi sữa tắm giống như bao trùm lấy toàn cơ thể. Còn chưa kịp quay đầu lại, Giản Trì đã bị lực đạo bên hông kéo lên giường, trời đất như quay cuồng, trần nhà rung chuyển, thay vào đó là khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Hàng đang gần cậu trong gang tấc, hắn đè lên người Giản Trì, chậm chạp nói ra từng chữ, bá đạo không thể kháng cự: "Cùng nhau ngủ."

Nệm rất mềm, nhưng Giản Trì vẫn đau đầu vì bị đụng bất ngờ, một lúc sau, cậu nói với chút kiên nhẫn cuối cùng: "Tôi không quen ngủ cùng người khác."

Thiệu Hàng chống cánh tay lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt né tránh của Giản Trì, hắn nhíu mày lộ ra vẻ phiền não cùng sự khó hiểu, theo phản xạ muốn nói những lời quá đáng, môi khẽ mấp máy, hạ thấp giọng nói: "Tôi vì cậu mà nhịn cả ngày, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao? Cậu có thể đồng ý cho Văn Xuyên tùy ý ra vào nhà cậu, hơn nữa cậu còn có thể mặc quần áo Quý Hoài Tư đến vũ hội, dựa vào cái gì chỉ từ chối yêu cầu của tôi?"

Những lời này như tẩy trắng sạch sẽ cho hắn, sẽ, tựa như những lời trêu chọc, chế giễu năm xưa không phải là là hành động của Thiệu Hàng. Hắn chỉ biết những thứ hắn cho đi, nhưng Giản Trì thấy, loại cường đạo cho đi này căn bản không phải cho đi, mà là bố thí.

Người ở vị trí cao ngay cả thích cũng phải tính toán chi li đến từng chút, huống chi Giản Trì căn bản không cho rằng ham muốn chiếm hữu ngây thơ của Thiệu Hàng là thích, giống như trẻ con đối với đồ chơi không chiếm được sẽ sinh ra cảm giác mới mẻ, tò mò, theo bản năng muốn cướp đoạt. Mặc dù sau khi che đi sự sắc sảo, thoạt nhìn Thiệu Hàng không còn đáng sợ như vậy nữa, thậm chí có vài phần thuận theo, nhưng Giản Trì sẽ không quên một chậu nước lạnh lúc ấy từ đầu đổ xuống toàn thân nhanh như vậy, Thiệu Hàng ngồi sau cửa sổ, nhìn về phía cậu với ánh mắt trêu tức như chuyện lúc đó không liên quan đến hắn.

Trong câu chuyện của Bạch Hy Vũ, Thiệu Hàng là một người hoàn toàn bị điên, trong lòng Giản Trì vô cùng sợ hãi, hơn nữa cậu cũng hoàn toàn không muốn trở thành nạn nhân của tên điên này.

"Thiệu Hàng, tôi không có mời anh tới đây, nếu anh không muốn bị uất ức thì có thể lập tức rời đi." Giản Trì nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không thích anh cãi lại tôi, cũng không thích vừa lên liền động tay động chân, nếu như anh nhớ rõ những lời anh nói trước đây, vậy thì lập tức xuống khỏi người tôi."

"Cậu nói lại lần nữa xem?"

Giản Trì cố gắng bình tĩnh nhìn vào mắt hắn: "Không ai mời anh tới, cũng không ai cản anh đi."

Giờ khắc này, Giản Trì không chút nghi ngờ, cậu tin rằng Thiệu Hàng sẽ ra tay đánh cậu. Đáy mắt hắn cuồn cuộn mây đen, hắn chăm chú nhìn cậu một lúc lâu, hô hấp cũng trở nên dồn dập, căng thẳng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập từng chút từng chút một bên tai. Trước khi Giản Trì không thể chống lại ánh mắt của Thiệu Hàng, Thiệu Hàng đột ngột đứng dậy không chút báo trước, hắn kéo chăn trong tay cậu, đi ra khỏi phòng mà không nói lời nào.

Thật kỳ lạ, hắn không có giống như trước đây không nói tiếng nào mà bóp cằm cậu nữa.

Giản Trì chậm rãi đứng thẳng dậy, đầu óc và cơ thể vô cùng mệt mỏi, nếu vừa rồi cậu không nhìn lầm, Thiệu Hàng đã lấy đi cái chăn kia. Cậu rón rén đi tới bên cạnh cửa, đặt tai lên đó nghe một hồi, không có tiếng mở cửa, cậu bắt đầu tự hỏi khả năng Thiệu Hàng ngủ trên sô pha, từ trước đến giờ, dường như đây là chuyện không có khả năng xảy ra, nhưng xem ra hiện giờ, đó lại là kết quả có khả năng xảy ra nhất.

Nhìn trần nhà tối đen, Giản Trì lại không thể thả lỏng như trong tưởng tượng. Nếu Thiệu Hàng cãi lại cậu, giống như trước đây vô duyên vô cớ trêu chọc cậu, có lẽ cậu còn có thể phản bác lại được, nhưng không biết từ khi nào Thiệu Hàng bắt đầu thay đổi không khống chế được, hướng về chiều hướng tốt, lại làm cho trái tim cậu càng ngày càng không hiểu được.

Những lời nói kia vốn là để khuyên Thiệu Hàng rút lui, nếu Thiệu Hàng thật sự làm theo, vậy cậu phải làm gì bây giờ?

Mà điểm quan trọng nhất, tại sao Thiệu Hàng lại đồng ý làm như vậy?

Giản Trì không dám suy nghĩ sâu xa, đụng phải đáp án mà cậu không muốn chấp nhận.

"Thật sự không có cách nào khác sao... Tôi biết, nhưng... Ai, tôi hiểu ý của cậu, nhưng những người ở trên tôi không trêu nổi, tôi đến cục của các cậu nhiều lần như vậy, ngay cả án cũng không lập được. Nó còn một năm nữa là tốt nghiệp, nếu bây giờ tôi lấy tiền ra, đám người kia sẽ để yên sao?"

Giản Trì bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, ấn điện thoại di động, còn chưa tới tám giờ. Cậu đi ra khỏi phòng ngủ, cách cửa phòng vệ sinh đối diện nghe thấy tất cả cuộc nói chuyện của Giản Thành Siêu, lúc này đại não của cậu vẫn còn tỉnh táo ra lệnh cho cậu dừng lại: "Tôi tin tưởng con trai tôi, nó tuyệt đối không phải loại người gây thị phi, các cậu cũng đã điều tra qua, đám người kia chính là làm việc cho người khác, cố ý muốn chuyện làm ăn của tôi không được yên ổn. Nó rất vất vả mới có thể về nhà ăn tết, tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng đến nó, nên mới thừa nhận. Tôi cũng biết, lai lịch của người đứng phía sau không đơn giản... Ai, dù sao chỉ cần người không sao, những thứ khác cũng không quan trọng."

Giản Trì một lần nữa trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại chờ đợi một lúc lâu. Mãi cho đến khi tiếng nói chuyện ở phía đối diện chấm dứt, cậu mới đi ra, đúng lúc đụng phải Giản Thành Siêu đang kinh ngạc, ông bỏ điện thoại vào túi, giống như không có việc gì cười với cậu: "Mặt trời mọc đằng tây sao, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy? Tiểu Thiệu còn đang ngủ sao?"

"Cậu ta chê nóng, nên ngủ trên sô pha."

Giản Thành Siêu khó hiểu sờ sờ đầu, nói thầm: "Mùa đông chê nóng? Thật đúng là người trẻ tuổi, trong lòng hừng hực."

Giản Trì không giải thích gì thêm, cậu nhìn theo Giản Thành Siêu đi vào phòng bếp, giống như mỗi buổi sáng làm bữa sáng cho cậu, sau đó đi ra ngoài. Trên sô pha chật hẹp trong phòng khách, Thiệu Hàng nhíu mày, chăn được quấn chặt vào bên trong. Có lẽ cả đời này hắn cũng chưa từng phải ngủ qua chỗ nào uất ức như vậy, một đôi chân dài không thể không cong lên, không có chỗ để.

Trong danh bạ điện thoại di động, số chỉ gọi qua một lần vẫn nằm trong danh sách, Giản Trì cũng không biết rõ bản thân đang do dự suy nghĩ cái gì, sau khi bấm vào nó, cậu đã chỉnh sửa một tin nhắn văn bản và gửi nó đi.

Giản Trì: [Đừng gây rắc rối cho gia đình tôi nữa, chúng ta hãy nói chuyện trực tiếp đi.]

Sau khi gửi xong, Giản Trì nhìn về phía Thiệu Hàng đang ngủ đối diện. Đôi mắt sắc bén nhầm nghiền lại, đường nét trên khuôn mặt mềm mại hơn rất nhiều, càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng không nên có ở hắn, có vẻ hắn cũng không đáng ghét như vậy.

Nhắm ngay gương mặt này, Giản Trì chụp một tấm ảnh.

Giản Trì: [Thiệu Hàng ở chỗ tôi, nếu như cậu không muốn anh ta biết chuyện này, đồng ý yêu cầu trên của tôi.]

Đây là lần đầu tiên Giản Trì làm loại chuyện này, trái tim tưởng chừng bình lặng của cậu lại nhảy lên kịch liệt sau khi xác nhận tin nhắn đã được gửi đi. Mặc dù Thiệu Hàng đã làm vô số chuyện khiến cậu chán ghét, nhưng hiện tại cậu lại lợi dụng cách làm của Thiệu Hàng, cho nên trong lòng vẫn cảm thấy có chút áy náy. Nếu như mọi chuyện có thể kết thúc thuận lợi, cậu tình nguyện trì hoãn kế hoạch đuổi Thiệu Hàng đi, nếu chắc chắn không có chuyện gì sẽ đồng ý thêm một yêu cầu không quá đáng của hắn.

Điều kiện tiên quyết là nó có thể kết thúc suôn sẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net