Chương 1.2: Leo nóc nhà lật ngói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Yang1002

   Quản gia Vương phủ vừa ra tay đã có hiệu suất nhanh đến kinh người. Nhan Tích Ninh chỉ mới thay hỉ bào trên người nhóm hạ nhân đã đặt đồ vật hắn muốn vào trong sân. Đủ loại sọt giữa sân cỏ héo úa, vừa nhìn đã thấy đồ sộ.

   Nhan Tích Ninh bước nhanh đến trước sọt cẩn thận xem xét đồ vật mình muốn, trong sọt đựng đầy đồ dùng hàng ngày và công cụ thường dùng.

   Bạch Đào chỉ vào cây cào đất đầy khó hiểu: "Thiếu gia, ngài nói người trong Vương phủ đưa nồi chén gáo bồn ta cũng có thể hiểu được, nhưng ngài bảo bọn họ đưa cuốc xẻng tới để làm gì chứ?"

   Nhan Tích Ninh cầm cưa lên, híp mắt đánh giá răng cưa: "Bởi vì chúng ta cần phải ở lại chỗ này rất lâu, những thứ này đều là đồ cần thiết để sinh hoạt."

   Có câu nói như thế nào nhỉ? Công dục thiện kỳ sự(*), muốn cải tạo lãnh cung chỉ dựa vào hai tay hắn thì hơi quá sức.

(*) Công dục thiện kỳ sư, tất tiên lợi kỳ khí (Vệ Linh Công): Người thợ muốn hoàn thành tốt công việc của mình thì trước tiên phải mài công cụ sắc bén.

   Bạch Đào có chút đăm chiêu: "Thiếu gia, có phải ngài muốn tìm chút chuyện để làm không? Để bản thân không quá nhàm chán?"

   Nhan Tích Ninh suy nghĩ một lát liền tán đồng quan điểm này: "Ngươi nghĩ như vậy cũng không sai."

   Người quả thật nên tìm việc để làm, nếu quá nhàn rỗi sẽ suy nghĩ miên man rồi để tâm vào chuyện vụn vặt, tự dằn vặt bản thân đến nỗi không thoải mái. Nhan Tích Ninh luôn cho rằng: "Trong cuộc đời, có một nửa phiền não là phát ra từ việc nghĩ thì nhiều nhưng làm được lại quá ít."

   Nhan Tích Ninh buông cưa xuống lại cầm liềm lên, hắn nói về kế hoạch của mình cho Bạch Đào nghe: "Ta không muốn nhìn thấy phòng nát cỏ héo cả ngày, ta muốn trồng chút rau lại nuôi một ít động vật ở đây. Nếu ngày nào đó Vương phủ quên mất chúng ta, chúng ta cũng có thể tự sống sót."

   Bạch Đào giương đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Thiếu gia, ngài cũng thật lợi hại, có thể nghĩ ra được chủ ý hay như vậy!"

   Nhan Tích Ninh cười vỗ vỗ bả vai Bạch Đào: "Đừng có nịnh bợ, khoảng thời gian kế tiếp sẽ rất bận rộn đây."

   Nhan Tích Ninh cũng không nói bừa, chỉ việc quét tước sạch sẽ phòng ốc bọn họ cũng đã hao cả một ngày, nói chi đến chuyện cải tạo sân bên ngoài. Trước khi Nhan Tích Ninh chuyển vào, Văn Chương Uyển đã có tới mười mấy năm không ai sinh sống.

   Đẩy cửa lớn ra, bên trong là một tầng khói bụi dày đặc, ngay cả trứng chim rơi xuống mặt đất còn không vỡ. Hắn vừa vào cửa đã bị tro bụi sặc phải khụ khụ vài tiếng, tới nước này còn có thể nói lung tung không?

   Đồ dùng trong phòng cũng có trình độ mục nát khác nhau, hư hỏng nghiêm trọng Nhan Tích Ninh chuẩn bị bổ ra làm củi đốt. Còn có thể cứu vớt thì đặt qua một bên trước, chờ khi hắn có thời gian rảnh sẽ lấy ra sửa chữa.

   Một buổi sáng trôi qua, Văn Chương Uyển vẫn yên yên tĩnh tĩnh như mọi ngày. Nhưng nếu lúc này có người bước vào Văn Chương Uyển sẽ nhìn ra được, lãnh cung vốn luôn tử khí trầm trầm nay có thêm không ít sức sống.

   Thông qua lớp mành che, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt là chiếc cửa sổ mở rộng, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn rõ tình cảnh bên trong phòng. Phiến đá xanh sau khi được rửa sạch lại tắm mình trong ánh nắng, vệt nước đen xám còn lưu lại trên mặt đất cũng bị chà sạch; xà nhà bị mạng nhện quấn quanh sau khi được quét đi một tầng tro bụi dày lại lộ ra hoa văn cổ xưa đầy tang thương; bàn ghế và ván giường đều bị phủ bởi một lớp tro đen, những lỗ sâu đục rất nhỏ khó có thể thấy được bằng mắt......

   Ánh mặt trời len qua khe hở giữa những tấm ngói chiếu vào phòng, để lại vài vệt sáng loang lổ. Gió nhẹ thổi qua cửa sổ mang đi mùi ẩm mốc tro bụi đem tới không khí tươi mát. Ngoài phòng chim hót líu lo, trong phòng yên lặng thanh tĩnh.

   Dời tầm nhìn từ cửa đến bên mái hiên, giữa những cây cột được buộc một sợi dây thừng, bên trên phơi kín đệm chăn. Ánh nắng chiếu vào tỏa ra hương thơm ấm áp.

   Biến hóa lớn nhất chính là phòng bếp phía Tây, trước kia trong bếp chất đầy tạp vật, đến chỗ đặt chân cũng không có. Sau khi hai người Nhan Tích Ninh dọn dẹp xong, phòng bếp nhỏ bị tro bụi phủ kín mấy chục năm cuối cùng cũng lộ ra chân dung.

   Sau khi chỉnh lý đơn giản rồi bố trí lại một chút, Bạch Đào xoa xoa cánh tay đau nhức: "Thiếu gia, thời gian không còn sớm, ta lên cầu chờ bọn họ đưa cơm trưa tới."

   Bên ngoài Văn Chương Uyển chỉ có một con đường đi lại chính là hành lang ngoằn ngoèo bắt ngang trên mặt hồ. Cơ Tùng đã phái người ngăn ở cuối hành lang, ai tới gần cũng sẽ bị khuyên lùi lại.

   Nhan Tích Ninh lên tiếng: "Được, ngươi đi đi."

   Trước đó hắn còn lo rằng thời gian dọn dẹp quá dài sẽ bỏ lỡ giờ cơm trưa, không ngờ quản gia trong phủ lại tri kỷ như vậy, còn cho người đưa cơm tới! Thừa dịp bọn họ còn quan tâm đến thể diện bên ngoài, ăn được bữa nào hay bữa nấy!

   Đêm qua không ngủ, hôm nay lại bận việc cả ngày, Nhan Tích Ninh cảm thấy mặt xám mày tro, thắt lưng xương sống đều đau nhức. Hắn xoa xoa thắt lưng ê ẩm, chậm rãi dịch tới sau bệ bếp nhóm lửa. Chờ nước trong nồi sôi để tiện rửa mặt.

   Củi để nhóm lửa là lượm từ trong sân ra phơi gió một đêm, củi khô rất dễ nhóm lửa. Nhan Tích Ninh quăng củi vào trong bếp lò, nhìn ngọn lửa từng chút lớn lên, thần kinh căng chặt cả ngày rốt cuộc cũng được thả lỏng.

   Đến lúc hắn nhét chân ghế còn vương hơi ẩm vào, miệng bếp đột nhiên toát lên khói nhẹ. Nhan Tích Ninh bất ngờ không kịp phòng bị, bị khói hun đầy mặt, tiếng ho khù khụ vang lên sau bếp.

   Qua một lúc sau, ngọn lửa trong lòng bếp cháy vượng hơn một chút, có khói bốc lên. Nhan Tích Ninh ngẩng đầu nhìn ống khói, có lẽ ống khói bị tắc vì đã lâu không dùng.

   Cần phải leo lên nóc nhà nhìn thử. Lúc này hắn cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn hắn nhìn thấy trên nóc nhà có cỏ nên đã cố ý nhờ Lãnh quản gia mang tới một cái thang. Xem đi, không phải giờ đã có tác dụng rồi sao?

   Lúc Bạch Đào bưng thực hạp trở về đã thấy chủ tử nhà mình cầm gậy trúc trong tay, dẫm lên thang, bò lên nóc nhà. Nhưng hắn bò trong sự run rẩy lo sợ, phảng phất như lập tức sẽ ngã mạnh xuống dưới vậy.

   Bạch Đào vừa nhìn thấy mà muốn bay mất hồn: "Thiếu gia! Ngài đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích!"

   Còn lớn giọng hơn cả Bạch Đào chính là đám thị vệ bên ngoài viện: "Người đâu!! Vương phi muốn chạy rồi!"

   Trong lúc nhất thời, Văn Chương Uyển gà bay chó sủa, Nhan Tích Ninh nhìn thấy vài bóng người thoáng qua ở khóe mắt. Sau đó hắn lập tức nghe thấy tiếng ngói va nhau trên nóc nhà, tựa như có gì đó rơi xuống mái ngói.

   Hắn đứng vững gót chân, nắm chắc thang, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên nóc nhà có ba bốn đại hán mặc y phục gia đinh màu nâu đỏ đang đứng. Có lẽ do vấn đề góc độ, Nhan Tích Ninh cảm giác mấy đại hán này đều cao đến 1m9.

   Vẻ mặt Nhan Tích Ninh hoang mang: ???

   Chuyện gì đây?

   Đúng lúc hắn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ: "Vương phi muốn chạy trốn?"

   Nhan Tích Ninh quay đầu, chỉ thấy một nam nhân mặc y phục dạ hành đứng trên cành long não nhìn về phía mình, ngoài cười trong không cười. Trùng hợp, còn chính là cành cây mà nguyên chủ đã treo cổ!

   Nam nhân khoanh tay trước ngực, nhàn nhã dựa lưng vào đại thụ: "Chắc ngài chưa biết rõ về Dung Vương phủ chúng ta rồi, cho dù ngài có leo nóc lật tường thì bên ngoài cũng có người thủ. Ngài hãy chết tâm đi, chủ tử nhà ta đã dặn, bảo ngài ngoan ngoãn ở lại Văn Chương Uyển không cần chạy loạn ở ngoài."

   Khi hắn ta thấy trong đống công cụ mà Nhan Tích Ninh yêu cầu bao gồm cả thang đã cảm thấy không thích hợp, người sống trong lãnh cung thì cần thang để làm gì? Không phải thắt cổ thì chính là chạy trốn. Nhất định Nhan Tích Ninh muốn thừa dịp Vương phủ canh gác lỏng lẻo mà chạy trốn!

   May mắn hắn chạy tới liếc mắt một cái, nếu không để người chạy mất sẽ làm hỏng đại kế của chủ tử!

   Nhan Tích Ninh:......

   Lúc hắn và Bạch Đào khiêng đồ gánh nước ngay cả một con chó cũng không thấy, hiện tại lại khen ngược, hắn chỉ mới leo lên nóc nhà những người này liền lao ra từ trong góc nào đó không biết. Đã nói là lãnh cung mà?!

   Cho nên, Cơ Tùng không chỉ ném hắn ở nơi này tự sinh tự diệt, còn phái nhiều người tới nhìn chằm chằm hắn tự sinh tự diệt!

   Buồn cười!

   Nghĩ đến đây, trong đầu Nhan Tích Ninh vẽ lên mặt Cơ Tùng một dấu X màu đỏ.

   Cúi đầu nhìn nhìn mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn ba vị tráng hán trên nóc nhà, tự hỏi một lát, hắn cười với nam nhân trên cây một cái: "Xin hỏi quý danh?"

   Nam nhân nhếch miệng mỉm cười: "Vương phi khách khí rồi, thuộc hạ là thị vệ trưởng của Vương phủ - Nghiêm Kha. Có gì cần phân phó, ngài cứ việc nói."

   Nhan Tích Ninh gật gật đầu: "Các ngươi đến rất đúng lúc, hình như ống khói bị nghẹt. Nghiêm thị vệ không ngại hỗ trợ thông ống khói một chút đâu nhỉ?"

   Tiếng nói vừa dứt, nụ cười của Nghiêm Kha đột nhiên cứng đờ, khóe môi không khống chế được mà giật giật vài cái: "Ống......Ống khói?"

   Nhan Tích Ninh dày dặn kinh nghiệm vẫy vẫy gậy trúc trong tay: "Dùng cái này thọc một chút là được, đúng rồi, lúc thọc nhớ chú ý an toàn, cẩn thận hụt chân."

   Nghiêm Kha:......

   Nhan Tích Ninh bày ra một nụ cười xán lạn: "À đúng rồi Nghiêm thị vệ, ta thấy thuộc hạ của ngài kiêu dũng thiện chiến, không biết có thể giúp ta một chuyện nhỏ không?"

   Nhìn nụ cười của Nhan Tích Ninh, chuông cảnh báo trong lòng Nghiêm Kha kêu vang. Hắn ta căng da đầu nói: "Thỉnh Vương phi phân phó."

   Bạch Đào thấp thỏm bưng chén: "Thiếu gia, chúng ta làm như vậy có hơi không tốt không?"

   Chủ tớ hai người ở trong sân ăn trưa, mà đám người Nghiêm thị vệ lại ở trên nóc nhà thông ống khói? Bạch Đào căng thẳng muốn chết: "Mọi người đều nói thị vệ của Dung Vương phủ đều rất lợi hại, có thể vượt nóc băng tường! Nếu chúng ta đắc tội bọn họ, liệu có bị đánh không?"

   Nhan Tích Ninh gắp đùi gà vào trong chén Bạch Đào: "Không sao, ngoan ngoãn ăn cơm."

——

   Trong Thính Tùng Lâu im lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy được, Cơ Tùng phía sau án thư ngẩng đầu lên: "Nghiêm Kha?"

   Lãnh quản gia tiến vào với sắc mặt phức tạp: "Chủ tử, Nghiêm Thống lĩnh đang tự tay giúp Vương phi thông ống khói."

   Cơ Tùng: ???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net