Chương 43.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Có quan hệ nào "chính đáng" hơn cái này nữa?

.

"Không phải chứ," Triệu Dã Tức chết lặng, "Cậu..."

"Không xem lén điện thoại anh," Lục Hoang Chi nói, "Là tự anh cho em xem."

Triệu Dã Tức khiếp sợ đến nỗi lông tóc trên đầu cũng dựng thành dấu chấm than. Anh đã phạm phải luật trời rồi ư? Tại sao lại để anh phải chịu cái chết xã hội [1] trước mặt Lục Hoang Chi vậy hả?

[1] Societal death - một thuật ngữ đề cập đến sự cô lập 1 người khỏi xã hội, ví dụ như phân biệt chủng tộc, giới tính, ngoại hình,... Sau được thông dụng thành ngôn ngữ mạng chỉ những hành động ngu ngốc, xấu hổ của bản thân dẫn đến không thể đối mặt với người khác.

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Lục Hoang Chi cong khóe môi: "Em không xem anh còn không vui, một hai bắt em xem."

Triệu Dã Tức nhanh chóng vận hành đại não. Anh hoàn toàn không nhớ rõ có chuyện như thế, cái chuyện sổ ghi thù này trẻ trâu muốn chết, ngay cả Đào Kiều Sanh anh cũng chưa nói, sao lại có thể chủ động cho Lục Hoang Chi xem.

Đúng thế, anh tự biết mình làm chuyện trẻ trâu, nhưng trước kia Lục Hoang Chi thật sự quá là chó, lúc đấy anh không nhịn được ghi điều thứ nhất, sau đó càng ghi càng nhiều, càng không thể vãn hồi.

"Là tôi nói lúc mộng du à?" Triệu Dã Tức nói, "Hay là nhân cách thứ hai của tôi nói?"

"... Do anh uống say rồi nói."

Triệu Dã Tức chợt bừng tỉnh, giận dỗi đấm bàn: "Tức thật, suýt nữa đã đoán đúng rồi."

"Suýt nữa cũng nhiều quá cơ."

"Nói đi, cho cậu bao nhiêu cậu mới giả vờ không biết chuyện này?

"Vậy anh xóa hay không xóa?"

"Xóa xóa xóa, xóa ngay đây." Triệu Dã Tức chỉ muốn nhanh chóng gạt bỏ đề tài sổ ghi thù sang một bên. Anh cầm lấy điện thoại, mở sổ ghi thù ra, tiện tay chọn một điều "Quên mang thẻ từ, không quét cửa vào phòng nghiên cứu được, bị Lục Hoang Chi bắt gặp. Lục Hoang Chi nói giúp tôi mở cửa cũng được, nhưng tôi phải gọi cậu ta là ca ca. (Bóng lưng gấu trúc: Giận rồi nhé.jpg)".

"Đừng xóa cái này," Lục Hoang Chi ngồi vào phía sau Triệu Dã Tức, vươn hai tay sang hai bên giữ lấy điện thoại của anh, "Em chọn một điều hơi quá đáng để anh xóa."

Hai người một trước một sau ngồi trên tatami, Triệu Dã Tức có ảo giác như mình đang ngồi trong lòng Lục Hoang Chi, không khỏi căng thẳng sống lưng.

Mặc dù lúc anh phát tình, nơi nào của Lục Hoang Chi anh cũng từng ngồi rồi, nhưng những thứ đó đều là cách thức thực nghiệm. Hiện tại hai người đều tỉnh táo, tư thế như này chẳng phải không ổn lắm à?

Anh muốn nhắc nhở Lục Hoang Chi, nhưng nghĩ lại vẫn thôi đi. Theo hiểu biết của anh với Lục Hoang Chi, chắc hẳn cậu sẽ nói những lời như "Tư thế không ổn? Hôm qua ở trên giường anh đâu có nói thế" vầy nè.

Má nó, anh đã quen thuộc Lục Hoang Chi đến mức có thể biết trước lời nói và hành động của đối phương rồi sao!?

Quan trọng nhất là, anh cũng không bài xích xúc cảm sau lưng dán trước ngực Lục Bưởi Nho -- cho dù đang lúc tỉnh táo.

"Cậu từ từ chọn." Triệu Dã Tức nhường điện thoại cho Lục Hoang Chi, chán chường tiếp tục ăn cơm. Gà kho đã không còn gừng giả làm thịt gà, anh không dẫm phải hố nữa.

Lục Hoang Chi chọn lựa kỹ càng, nhìn trái nhìn phải, cân nhắc nhiều lần, cuối cùng xóa một điều "Miễn cưỡng chấp nhận lời mời chơi game của Lục Hoang Chi, cậu ta dùng hỗ trợ mà đi cướp ba bùa của tôi, hại tôi bị mắng té tát, ấy mà cậu ta còn nói "Làm tốt lắm" (mỉm cười)".

Đây là điều mà cậu thấy quá đáng nhất.

Xóa ghi thù xong, Lục Hoang Chi trả điện thoại lại cho Triệu Dã Tức, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.

Triệu Dã Tức xem lịch sử ghi chép, quay sang nhìn Lục Hoang Chi với ánh mắt "cậu gian manh thật": "Xóa một cái đã xóa ngay chỗ sát thương lớn nhất, không hổ là cậu, Lục Bưởi Nho."

Kỳ nghỉ thanh minh kết thúc, vào thời gian làm việc có rất ít khách du lịch ở núi Thiên Vương, homestay cũng trở nên quạnh quẽ. Đêm nay là đêm cuối cùng họ ở homestay, ngày mai đã phải quay về nội thành.

Phòng vẫn là phòng đôi họ đặt lúc trước. Sau khi tắm rửa xong, Triệu Dã Tức nói: "Đêm nay chúng ta không cần chen chúc chung với nhau nữa."

Giường ở phòng đôi không tính là lớn, hai thanh niên ngủ có chút chật chội. Thời gian động dục là tình huống đặc biệt, hai người ngủ chung một giường còn chấp nhận được, kết thúc động dục thì không cần thiết nữa.

Lục Hoang Chi thoạt nhìn không có ý kiến, hờ hững trả lời: "Sao cũng được."

Tắt đèn ngủ, Triệu Dã Tức nằm lên giường, ban đầu còn cảm thấy ngủ một mình là thích nhất. Nhưng không lâu sau, anh lại cảm thấy không quen cho lắm.

Trong bóng tối, Triệu Dã Tức lăn qua lộn lại một hồi, không nhịn được lên tiếng: "Lục Hoang Chi?"

Lục Hoang Chi nhắm hai mắt, "Ừm."

Triệu Dã Tức ngồi trên giường ôm gối nằm, tự sa ngã: "Không thì, chúng ta vẫn ngủ chung nhé."

Bây giờ tuy là kỳ mẫn cảm của anh đã qua, nhưng di chứng vẫn còn, pheromone Lục Hoang Chi có thể xoa dịu mệt mỏi trên cơ thể và thần kinh của anh.

Động dục ba ngày, anh và Lục Hoang Chi hầu như như hình với bóng. Cơ thể anh đã quen nồng độ 100% pheromone hương bưởi nho, nhưng ngủ riêng thì nồng độ giảm đi một nửa, lập tức... không quen lắm.

Dù sao cũng đã làm mười mấy lần thực nghiệm rồi mà, ngủ một giấc có là gì.

Lục Hoang Chi cười thành tiếng, không trả lời, nhưng lại nhích lại gần mép giường, chừa ra một khoảng trống cho học trưởng nhỏ.

Triệu Dã Tức ôm gối từ giường mình trèo lên trên giường Lục Hoang Chi, xốc chăn lên chui vào.

Quả nhiên, 100% nồng độ bưởi nho mới là sướng nhất.

Lục Hoang Chi nói bên mép gối anh: "Đây cũng là một phần thực nghiệm sao?"

"Ờm," Triệu Dã Tức nghĩ, "Hẳn là không? Kỳ mẫn cảm của tôi kết thúc rồi."

Lục Hoang Chi: Cảm ơn anh, em hài lòng rồi.

Triệu Dã Tức yên tâm hưởng thụ cảm giác thoải mái mà hương bưởi nho mang lại. Nói ra có lẽ không ai tin, mặc dù không phải kì mẫn cảm mà anh vẫn ôm Lục Hoang Chi ngủ, nhưng quan hệ của hai người quả thật rất trong sáng, chẳng qua là mê mẩn pheromone của nhau thôi.

Nhưng nhanh sau đó Lục Hoang Chi đã phá vỡ mặt "trong sáng" đó, "Làm tiếp không?"

Triệu Dã Tức ngẩn người, "Làm cái gì?"

"Anh nói xem làm gì."

Triệu Dã Tức đột ngột ngồi dậy: "Lục Hoang Chi cậu điên hả! Không động dục nữa mà còn làm, thì đấy không phải là thực nghiệm nữa."

Lục Hoang Chi hỏi lại lần nữa: "Ừm. Vậy làm tình không?"

Đại não Triệu Dã Tức chết máy ngay tức thì, nhiệt độ trên mặt tăng vọt, nói năng lộn xộn: "Nhưng mà, đó chẳng phải việc người yêu và vợ chồng mới có thể làm sao?"

Lục Hoang Chi im lặng trong chốc lát: "Cũng đúng. Nên ngủ thôi."

Cậu còn 83 điều ghi thù chưa xóa, không nên nóng vội.

Triệu Dã Tức hoàn toàn không ngủ được, đầy đầu đều là hai chữ Lục Hoang Chi mới vừa nói.

Tại sao Lục Hoang Chi lại muốn làm cái đó với anh — bởi vì sướng à? Anh thừa nhận, mười mấy lần thực nghiệm này sướng thật đấy. Nhưng nếu không có kỳ mẫn cảm buff thêm, bọn họ có còn sướng như thế không?

Khoan đã, điều này có phải chứng minh Lục Hoang Chi thật ra là gay? Nhưng anh là thẳng mà! Cho dù anh bị Lục Hoang Chi làm cho 'chức năng kèm theo Omega' tràn lan đi nữa, nhưng anh cũng vẫn là trai thẳng... nhỉ?

Triệu Dã Tức mở to mắt suy nghĩ vớ vẩn. Lục Hoang Chi nhận thấy Omega bên cạnh có vẻ rất bất an, bèn nói: "Chỉ đùa anh một chút thôi, đừng nói việc này cũng muốn ghi thù đấy hửm?"

Triệu Dã Tức buồn buồn lên tiếng: "Không, không muốn ghi."

Đang nói đùa thật ư? Sao anh lại không tin cho lắm. Trước kia Lục Hoang Chi thích nói đùa với anh, nhưng vẫn luôn có chừng mực. Lẽ nào là do hai người cùng làm thực nghiệm, Lục Hoang Chi đã vứt luôn chừng mực rồi?

Triệu Dã Tức "chậc" một tiếng, "Lục Hoang Chi, cậu đúng là một tên biến thái."

"Lúc trong kỳ mẫn cảm thì quấn lấy em, bây giờ lại nói em biến thái," Lục Hoang Chi yếu ớt đáp, "Omega tồi tệ."

Ngày hôm sau, Lục Hoang Chi và Triệu Dã Tức cùng nhau về nhà.

Hai người cũng đã làm rồi, "Thực nghiệm chiến tranh lạnh" không cần thực hiện đến bước cuối nữa. Từ kết quả hiện có, ta có thể đưa ra kết luận: Thời gian dài không nhận được pheromone Omega, Alpha sẽ lâm vào một trạng thái nôn nóng bất an, lúc nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày, tương tự như kỳ mẫn cảm của Omega — đây là kỳ mẫn cảm của Alpha.

Mấy ngày kỳ mẫn cảm, Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi đều bận rộn, không chú ý tin nhắn trên nhóm wechat. Về đến nhà, Triệu Dã Tức kiểm tra từng tin một, mới biết được bọn họ đã bỏ lỡ cái gì.

【 Không tồn tại: @Hoang, @Là mãnh nam nhá, toàn bộ trường học đều đang đồn các cậu có quan hệ không chính đáng, rốt cuộc các cậu đang làm gì?! 】

【 Hoang: Rất nhiều. 】

【 Là mãnh nam nha: (Anh da đen dấu chấm hỏi.jpg) 】

【 Là mãnh nam nhá: Ai nói? 】

Bộ Thuần Trai chia sẻ link một diễn đàn vào trong nhóm. Triệu Dã Tức lướt qua, nhìn thấy hai câu mấu chốt "cùng nhau biến mất", "trên người dính mùi pheromone của đối phương" thì cũng hiểu kha khá.

【 Là mãnh nam nhá: Đã xem. 】

【 Không tồn tại: Các cậu biến mất mấy ngày để làm gì? 】

【 Là mãnh nam nhá: Tôi đến kỳ mẫn cảm, Lục Hoang Chi giúp tôi. 】

Bộ Thuần Trai cho rằng ba ngày nay hai người đều ở trong bệnh viện, không hỏi nhiều: 【Chuyện cũng đã truyền ra rồi, các cậu muốn làm sáng tỏ tin đồn hay không? 】

【 Là mãnh nam nhá: Hmmm】

Mấu chốt là đây cũng không hẳn là tin đồn. Anh và Lục Hoang Chi đúng là biến mất mấy ngày trong lúc chơi xuân, nhưng "quan hệ không chính đáng" là cái quái gì. Quan hệ của anh và Lục Hoang Chi là được quốc gia công nhận đấy nhé. Nếu không phải bọn họ từ chối kinh phí làm tình nguyện viên, e rằng bọn họ làm thực nghiệm một lần, Viện nghiên cứu ABO sẽ phải gửi cho họ một số tiền. Vì giải quyết rắc rối mà giới tính thứ hai mang đến cho mọi người, họ đã hy sinh thân mình, mãi mãi lao lên tiền tuyến.

Anh thử hỏi, có quan hệ nào "chính đáng" hơn cái này nữa?

【Không tồn tại: Có phụ huynh sau khi nghe nói chuyện này, đã viết vài thư khiếu nại gửi đến nhà trường. Nói Tiểu Triệu cậu câu dẫn học sinh vị thành niên, đạo đức suy đồi, xuyên tạc phẩm hạnh người thầy, còn nói muốn báo cảnh sát. 】

【Là mãnh nam nhá: Tôi có nên nói một câu đm không đây? 】

Anh nói được đấy, nhưng nếu ảnh hưởng đến danh dự và bầu không khí của thầy cô ở trường thì không hay lắm.

【Là mãnh nam nhá: Được, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để làm sáng tỏ. 】

【Hoang: Kỳ công tác của chúng ta đã kết thúc. 】

【Là mãnh nam nhá: Vậy nên? 】

【Hoang: Em đặt trước vé máy bay ngày mai, chuẩn bị về nhà thôi. 】

Một ngày cuối cùng ở Đàm Thành, Triệu Dã Tức chuẩn bị đến trường học để bàn giao công việc. Chủ nhiệm giáo dục ban đầu của Nhất Trung Đàm Thành xui xẻo gãy xương khi đang bắt gà bay từ trong căn tin ra, cần phải tịnh dưỡng ba tháng, Triệu Dã Tức thay thế vị trí của anh ta. Bây giờ Triệu Dã Tức phải đi, anh ta vừa vặn khỏi hẳn, trở về cương vị.

Trước khi xuất phát, Triệu Dã Tức hỏi Lục Hoang Chi có muốn đi chung với anh không. Lục Hoang Chi thờ ơ nói: "Em không cần bàn giao."

"Vậy cậu không cần đi thu dọn đồ đạc à?"

"Bàn học đều là tài liệu, em mang về cho ai dùng?"

Triệu Dã Tức thuận miệng trả lời: "Con của cậu?"

Lục Hoang Chi cười khẽ, "Vậy đi thôi."

Triệu Dã Tức kinh ngạc: "Cho con của cậu thật hả?"

"Đương nhiên không phải."

"Vậy cậu đi làm gì."

"Đi chung với thầy đó" Lục Hoang Chi đẩy anh ra ngoài cửa, "Thầy Triệu ạ."

___

Tác giả có lời muốn nói: 

Bé con: Quan hệ trong sáng như dị mà dùng từ bất chính để miêu tả, ghét quá đi.

Chú thích meme:

1. Bóng lưng gấu trúc: Giận rồi nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net