Chương 52.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52: Thông suốt rồi đúng là khác trước.

.

Kỳ mẫn cảm của Lục Hoang Chi đến rồi? Chẳng trách anh vừa tới gần cậu đã ngửi thấy mùi bưởi nho nhàn nhạt và mùi thuốc lá hòa lẫn vào nhau.

Đối với kỳ mẫn cảm của Alpha, biến hóa trên tâm lý sẽ xuất hiện nhiều hơn biến hóa trên sinh lý. Không có Omega, họ sẽ trở nên dễ cáu giận, giống như Đào Kiều Sanh còn có thể rơi vào ấm ức tạm thời.

Có lẽ Lục Hoang Chi hút thuốc cũng là do buồn phiền trong lòng nhỉ.

Nhưng trông vẻ mặt Lục Hoang Chi còn bình thường chán, hẳn là kỳ mẫn cảm mới bắt đầu không lâu.

Triệu Dã Tức hỏi: "Kỳ mẫn cảm của cậu đến khi nào?"

"Lúc nhìn thấy anh."

Lục Hoang Chi nở nụ cười nửa thật nửa giả. Triệu Dã Tức nghi ngờ: "Sao trùng hợp thế được."

"Có chứ," Lục Hoang Chi thong thả nói, "Không ổn định được pheromone thì kỳ mẫn cảm sẽ đến trước thời hạn đó."

Triệu Dã Tức cảm thấy như mình đang nghe mấy câu thả thính sến sẩm [1] trong truyền thuyết. "Ý của cậu là, nhìn thấy tôi thì pheromone của cậu sẽ mất khống chế hả?"

[1] Thổ vị tình thoại: thổ vị (chân thật, sến súa), tình thoại (lời yêu).

Lục Hoang Chi bật cười, cậu bảo: "Thông suốt rồi đúng là khác trước, lợi hại nhé Triệu Chi Đào."

Thì ra là mấy câu thả thính thật, thứ này cũng không khó hiểu. Sự đần độn ở phương diện này của anh vẫn còn cứu được.

Chẳng qua anh không bị dính miếng thính nào, cũng không thấy ngại ngùng gì cả, mà chỉ choáng váng tí xíu thôi.

Việc này đủ để chứng minh mấy câu thả thính này có hiệu quả. Tiền đề là đừng nói quá nghiêm túc, cũng không thể quá cố tình, phải tự nhiên như thế, vô ý nói ra.

Đương nhiên, nếu mặt bạn đẹp, còn tựa vào mui chiếc siêu xe bạc tỉ của mình thì càng hoàn mỹ hơn.

Lục Hoang Chi giơ tay xem thời gian: "10 giờ rồi, dẫn em vào nhà anh nhé?"

"...Được."

Lục Hoang Chi nhìn anh, nói thêm: "Em sẽ qua đêm ở nhà anh, anh biết chứ?"

"..."

Trên lý thuyết thì biết. Đã trễ thế này, anh cũng không thể bảo Lục Hoang Chi vào nhà mình uống miếng nước, đánh hai trận game rồi về nhà.

Không nhận được câu trả lời, Lục Hoang Chi nghĩ có phải bản thân quá vội vàng rồi không, bèn nói tiếp: "Tất nhiên anh có thể từ chối em."

"Nói nhảm gì thế hả." Ánh mắt Triệu Dã Tức dao động, "Tôi có thể để một Alpha trong kỳ mẫn cảm hơn nửa đêm lái xe về nhà sao. Đây là không có trách nhiệm với xã hội."

Thú vui trêu đùa của Lục Hoang Chi ngo ngoe rục rịch, biết rõ lát nữa hẳn sẽ phải tốn sức dỗ dành, nhưng cậu vẫn không nhịn nổi: "Em có thể tìm người lái thay."

Quả nhiên Triệu Dã Tức nổi giận: "Vậy cậu cút."

Lục Hoang Chi nín cười, duỗi tay xoa xoa đầu Triệu Dã Tức, "Đừng giận mà Chi Đào, tặng anh hoa hồng này."

Triệu Dã Tức nhìn sang bó hoa trong tay Lục Hoang Chi, tò mò hỏi: "Sao lại không phải màu đỏ?"

Trong ấn tượng của Triệu trai thẳng, hoa hồng phần lớn đều là màu đỏ tươi.

"Em thấy màu champagne hợp với anh hơn." Lục Hoang Chi hơi lo lắng, "Không thích à?"

"Không phải... Tôi là một thằng con trai, cậu tặng hoa cho tôi làm gì?"

Lục Hoang Chi nói: "Lần trước đi công tác về, Đào Kiều Sanh cũng tặng hoa cho anh."

"Cái đó hả, tôi ngại phiền cậu ấy đem về."

Lục Hoang Chi "ồ" một tiếng, khóe môi cong cong: "Lần đầu tiên em theo đuổi người khác, không có kinh nghiệm gì cả, xin lỗi."

"À, không sao." Vừa được dỗ đã vui trở lại, Triệu Dã Tức chân tay vụng về nhận lấy bó hoa hồng màu champagne, "Đây cũng là lần đầu tiên tôi được người khác theo đuổi."

Mặc kệ, những người trước kia anh không biết nên không tính. Đây là lần đầu tiên.

"Trước kia em thấy bạn học theo đuổi người ta hình như đều tặng hoa cả. Còn bọn Hạ Ngôn Chiêu thì nào là tặng tiền, tặng trang sức, tặng xe... Ngoài xe ra, có vẻ những thứ đó đều không hợp với anh —— anh có muốn xe không?"

Triệu Dã Tức nhanh chóng lắc đầu: "Tôi có xe của mình rồi."

"Không sao, có thể thay đổi qua lại."

"Tôi bảo," Triệu Dã Tức thử đưa ra ý kiến của mình, "Cứ xem như cậu theo đuổi tôi, chúng ta vẫn phải bình đẳng với nhau. Cậu không cần tiêu tiền lấy lòng tôi."

Lục Hoang Chi nói: "Nhưng em thích tiêu tiền cho anh mà."

"..."

"Em xin anh đó, để em tiêu tiền cho anh đi mà," Lục Hoang Chi nói, "Bằng không em sẽ khó chịu."

"Tôi chưa từng gặp ai ngang ngược như cậu cả."

"Vậy giờ anh gặp được rồi này."

Triệu Dã Tức ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi muốn làm thành viên vip của Bilibili trong một năm."

Lục Hoang Chi cười nói: "Được, sẽ nạp đủ cho anh."

Triệu Dã Tức dẫn Lục Hoang Chi vào nhà. Anh không biết nên xử lý hoa hồng thế nào, đành phải lên Baidu xin trợ giúp.

Lục Hoang Chi nói: "Mùi Chi Chi Đào Đào không nồng lắm."

"Vì ban ngày tôi đều không ở nhà, buổi tối về hầu như đều ở trong phòng." Triệu Dã Tức cúi đầu lướt điện thoại, "Trên mạng nói, phải dùng tay bẻ nhánh hoa, rồi dùng nước muối loãng nuôi vài ngày..."

Bị Omega làm lơ khiến Alpha trong kì mẫn cảm không vui: "Cứ kệ nó, cùng lắm thì sau này mỗi ngày em tặng anh một bó mới."

Ý nghĩ của Triệu Dã Tức bị đứt đoạn, anh ngẩng đầu nói: "Bình hoa..., hình như nhà tôi không có bình hoa, lên Jingdong [2] mua một cái cũng được."

[2] 1 sàn thương mại điện tử bên TQ.

"Triệu Dã Tức."

"Hở?"

"Ôm một cái nhé?"

Đầu ngón tay Triệu Dã Tức dừng lại, cực kỳ lúng túng: "Cậu làm, làm gì đấy hả, sao đột nhiên lại như vậy."

"Đột nhiên chỗ nào." Lục Hoang Chi đến gần anh, "Em muốn ôm từ lâu rồi."

Triệu Dã Tức nhớ đến mình mới vừa ăn lẩu cay xong, trên người nhất định toàn là mùi lẩu, hai tay vội vã đẩy người ra, cúi đầu nhìn chằm chằm dép lê của mình: "Tôi đi tắm trước đã."

Lục Hoang Chi giữ chặt anh, rũ mắt hỏi: "Mất bao lâu?"

"Nhanh lắm... Mười phút."

Lục Hoang Chi nói: "Vậy em vào phòng ngủ chờ anh được không?"

"Được," Triệu Dã Tức bị Lục Hoang Chi nắm lấy cánh tay không thể nhúc nhích được, "Cậu thích chờ ở đâu thì chờ ở đấy."

Lục Hoang Chi vừa buông ra tay, Triệu Dã Tức lập tức chạy đi như chú mèo ngửi thấy mùi đồ ăn, đến phòng tắm suýt chút nữa còn trượt chân.

Anh rất thất vọng với bản thân mình.

Mất mặt quá Triệu Dã Tức à.

Mày nói xem mày có phải trai tân đâu, tiếp xúc tay chân đơn giản thế mà cũng luống cuống đến vậy, còn đòi cuối tuần ở chung với Lục Hoang Chi gì đây hả, mày không sợ nhịp tim bất ổn rồi ngỏm luôn sao.

Triệu Dã Tức vô cùng bội phục bản thân lúc mới vừa lên giường với Lục Hoang Chi. Lúc đó tim anh to biết bao nhiêu, hôm sau còn có thể thảo luận quy luật phát tác kì mẫn cảm Omega với Lục Hoang Chi nữa.

Lúc tắm, Triệu Dã Tức hơi xoắn xuýt có nên dùng sữa tắm hay không. Không tắm sữa tắm thì anh sợ không rửa sạch mùi lẩu trên người, nhưng dùng thì lại sợ nó sẽ át mất pheromone của mình.

Có một Alpha đến kỳ mẫn cảm ở trong nhà, anh phải dùng pheromone thỏa mãn Alpha.

Cuối cùng Triệu Dã Tức chỉ dùng một ít sữa tắm. May thay mùi sữa tắm anh mua khá nhạt, rất nhanh đã bay mùi.

Trong phòng ngủ đang bật đèn, Triệu Dã Tức tưởng tượng Lục Hoang Chi ở bên trong chờ anh đến "ôm một cái", tức thì váng đầu.

Không thì anh quay lại tắm thêm nước lạnh, để nhiệt độ trên mặt hạ xuống rồi hãy nói tiếp.

Hoặc là anh dứt khoát bỏ nhà ra đi, giả vờ bị người ngoài hành tinh bắt cóc.

Triệu Dã Tức nghĩ thì nghĩ vậy, song vẫn bất chấp đẩy cánh cửa khép hờ vào, tỏ vẻ điềm nhiên hỏi: "Cậu muốn đi tắm không?"

Trong phòng ngủ Triệu Dã Tức có một chiếc ghế sô pha lười đơn, mềm mại rộng rãi, ngồi lên thì cả người đều lọt thỏm vào, rất thích hợp để ỉn lười nằm.

Ngay lúc này, Lục Hoang Chi đang ngồi trên chiếc sô pha đó, hệt một chú cún bự đang ngoan ngoãn chờ đợi chủ nhân.

"Trước khi đến em đã tắm rồi." Lục Hoang Chi ngửa đầu nhìn anh, "Ôm một cái?"

Câu nói cũng lặp lại rồi, Triệu Dã Tức thật sự tin rằng kỳ mẫn cảm của Lục Hoang Chi đã đến. Anh chẳng màng hết thảy, bước đến trước mặt Lục Hoang Chi: "Tới đây."

Lục Hoang Chi không đứng lên ôm anh. Một tay cậu ôm lấy eo Triệu Dã Tức, kéo anh ngồi lên đùi mình.

Sô pha đơn: Tôi không thể chấp nhận trọng lượng này.

Nhiệt độ cơ thể Lục Hoang Chi cao hơn rõ rệt, mùi bưởi nho len lỏi vào xoang mũi, Triệu Dã Tức đưa lưng về phía Lục Hoang Chi, cơ thể cứng đờ không dám lộn xộn.

Triệu Dã Tức mới vừa tắm nước nóng xong, anh mặc một chiếc áo thun chất liệu mềm mại, trên người còn đọng hơi nước, tóc vẫn chưa sấy, bọt nước men theo sau cổ chảy vào trong áo.

Thức uống nóng - Chi Chi Đào Đào dường như tăng thêm 30% đường so với ngày thường.

Lục Hoang Chi nhắm mắt lại, cằm đặt trên đỉnh đầu Triệu Dã Tức, nôn nóng bất an trong lòng dần dần bình tĩnh lắng xuống.

"Anh trai ngọt quá đi à, là chuẩn bị cho em hửm?"

Triệu Dã Tức trượt hầu kết, nhỏ giọng nói: "Sao cậu đột nhiên gọi tôi như vậy?"

"Là anh dạy em mà." Lục Hoang Chi nói, "Muốn pheromone thì phải kêu một tiếng dễ nghe."

Hình như là có chuyện như thế thật.

Triệu Dã Tức lại tái phát bệnh cũ: "Anh trai cũng không dễ nghe nhá, cậu phải gọi là ba."

Lục Hoang Chi nói: "Cho em pheromone đi mà, ba —— cục cưng à."

Cảm giác người trong ngực bắt đầu giãy giụa, Lục Hoang Chi cười đè anh lại: "Có phải em chưa từng gọi đâu. Đừng kích động, em biết sai rồi."

"Đó là ở trên giường, sao giống bây giờ được?!"

"Ồ, anh còn nhớ rõ là ở trên giường à."

"..."

Cuộc nói chuyện của hai người chả ra làm sao, lại còn quấn quít vào nhau. Không biết chuyện gì xảy ra, Triệu Dã Tức đã bị cắn vào sau cổ.

Bất kể bị Lục Hoang Chi đánh dấu tạm thời bao nhiêu lần, trong nháy mắt pheromone Alpha rót vào tuyến thể, cảm giác chiếm hữu đó vẫn khiến thân thể Triệu Dã Tức phát run, hô hấp dồn dập, thậm chí không biết nên đặt tay lên đâu.

Đánh dấu tạm thời khiến Alpha trong kỳ mẫn cảm tạm thời thỏa mãn. Lục Hoang Chi liếm khóe miệng, nói một tiếng "cảm ơn" với Triệu Dã Tức.

Triệu Dã Tức dứt khoát chống lên người Lục Hoang Chi đứng dậy: "Tôi đi chuẩn bị giường giúp cậu."

"Không phải nhà anh chỉ có một chiếc giường sao?"

"Ai bảo."

Trong phòng sách của Triệu Dã Tức cũng có một chiếc giường. Lúc không dùng có thể cất trong kệ sách, khi cần dùng thì trực tiếp hạ xuống, rất tiện.

Lục Hoang Chi thở dài, hỏi: "Không thể ngủ chung sao anh?"

Triệu Dã Tức vừa trải giường vừa nói: "Cậu quên nam nghiên cứu viên nói rồi à? Kỳ mẫn cảm của cậu có thể ảnh hưởng đến nồng độ pheromone trong cơ thể tôi, khiến kỳ mẫn cảm của tôi đến trước thời hạn. Nếu kỳ mẫn cảm của chúng ta lại trùng với nhau, vậy..." Triệu Dã Tức dừng một chút, "Tóm lại vẫn nên ngủ riêng là tốt nhất."

"Được, vậy anh đi ngủ đi, em tự trải giường được rồi."

"Không cần." Triệu Dã Tức nghĩ đến lời Đào Kiều Sanh, "Tôi là anh trai, tôi phải chăm sóc cậu nhiều hơn."

Lục Hoang Chi nhướng mày: "Cảm ơn anh trai."

Nằm lên giường xong, không ngoài ý muốn Triệu Dã Tức lại mất ngủ.

Anh để Lục Hoang Chi ngủ phòng sách có phải tàn nhẫn quá không nhỉ, suy cho cùng đây cũng là một Alpha trong kỳ mẫn cảm.

Lần anh động dục ở homestay, toàn bộ quá trình Lục Hoang Chi đều cung cấp 100% nồng độ pheromone. Tối hôm kỳ mẫn cảm kết thúc, ban đầu anh muốn mình và Lục Hoang Chi ngủ riêng, nhưng cuối cùng lại không nhịn được, phải leo lên giường Lục Hoang Chi.

Cũng đâu phải chưa từng ngủ chung, anh già mồm làm gì chứ. Nhưng anh lo lắng cũng có đạo lý, lỡ như anh bị pheromone Lục Hoang Chi ảnh hưởng làm cho động dục, vậy anh nên làm với Lục Hoang Chi hay là đêm hôm khuya khoắt chạy đến bệnh viện truyền dịch đây.

Anh không có ý định làm, mà... trong nhà cũng không có bao nữa.

Đương lúc Triệu Dã Tức miên man suy nghĩ, cửa phòng chợt bị gõ. Anh còn chưa kịp xỏ dép lê đã chạy đến mở cửa.

Lục Hoang Chi đứng trước cửa, trong ngực ôm gối đầu. Một cậu con trai dáng người cao gần 1m9 ấy mà mang vẻ mặt khá đáng thương: "Mùi của anh trong phòng sách nhạt quá, em khó chịu không ngủ được."

... Được lắm, xem như Lục Hoang Chi cậu lợi hại, ông đây không mềm lòng mà được sao.

"Vậy, muốn ngủ chung không?"

Lục Hoang Chi cười khẽ một tiếng: "Muốn."

Lục Hoang Chi được nằm trên giường Triệu Dã Tức như ý nguyện.

Triệu Dã Tức hỏi cậu: "Có dễ chịu hơn tí nào không?"

"Ừm," Lục Hoang Chi không khỏi được một tấc lại muốn tiến một thước, "Có thể hôn thì càng tốt hơn."

Triệu Dã Tức hơi mở to hai mắt, nghiêng đầu qua.

Lục Hoang Chi nói: "Không cho hôn?"

Tiếp xúc cơ thể, đánh dấu tạm thời, hay hôn đều có tác dụng cải thiện triệu chứng kỳ mẫn cảm Alpha, yêu cầu của Lục Hoang Chi không tính là quá đáng.

Dù sao bọn họ sớm đã hôn không biết bao nhiêu lần.

Triệu Dã Tức phát hiện, 'chuyện xảy ra ở homestay đã bẻ cong mình' chính là cái cớ tốt nhất.

Dù sao bọn họ cũng đã ngủ rồi.

Dù sao bọn họ sớm đã hôn rồi.

Dù sao bọn họ đã làm mười mấy lần rồi.

Còn cái gì không thể làm nữa?!

Triệu Dã Tức kiềm chế sự xấu hổ của mình: "Tôi... Tôi nóng trong người, trên đầu lưỡi còn nổi một mụn nước."

Lục Hoang Chi bị dời lực chú ý, cậu ngồi dậy mở đèn lên: "Há miệng, em nhìn xem."

Triệu Dã Tức rúc trong chăn, lắc đầu: "Cậu đừng nhìn, dù sao cũng rất là đau."

"Trong nhà có thuốc không, không có thì em đi mua."

Triệu Dã Tức nắm lấy góc áo Lục Hoang Chi, rầu rĩ nói: "Nếu không, chúng ta không hôn lưỡi được không?"

Lục Hoang Chi sững người.

Làm thế nào mà Triệu Chi Đào có thể vừa ngây thơ, vừa quyến rũ cậu vậy chứ?

Triệu Dã Tức căng thẳng: "Muốn hay không?"

Muốn, đương nhiên cậu muốn. Nhưng Lục Hoang Chi biết đức hạnh của mình ra sao, ngày thường còn có thể nhịn được. Đến kỳ mẫn cảm rồi, tính chiếm hữu đối với Omega lên đến cực điểm, hôn môi đơn thuần chỉ sợ không thỏa mãn được cậu, nhất định cậu sẽ làm chuyện khác.

Khoang miệng bị loét rất đau, cậu không muốn vì điều này mà để đàn anh nhỏ bị cậu hôn đến khóc.

Lục Hoang Chi nói: "Thôi khỏi."

Triệu Dã Tức hơi bực bội, "Cậu còn kén chọn à."

"Em không kén chọn."

"Vậy sao cậu lại không cần?"

"Bởi vì em vẫn thích hôn lưỡi hơn," Lục Hoang Chi cười khẽ, "Tốt nhất còn có thể kéo chỉ bạc ấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net