62.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- HOSEOK CỦA TÔI ĐÂU!!? TRÁNH RA, TÔI PHẢI ĐI GẶP HOSEOK!

Taehyung vùng dậy, xô đẩy tất cả những ai cản đường hắn. Ngay lúc đó, "bố" Bang mới bước đến nghiêm nghị đưa 1 tay chắn trước mặt hắn, Taehyung sững lại vài giây rồi gạt ông sang 1 bên, cố gắng chạm vào cửa. Không ai dám mạnh tay với Taehyung nên hắn được nước làm tới, tiếp tục bứt các dây nhợ trên người vứt sang 1 bên trong lúc nổ lực mở cửa. Vì lý do nào đó mà hắn cứ xộc lên làm loạn, gào thét náo loạn cả dãy hành lang.

- CÚT RA! TÔI PHẢI ĐI GẶP HOSEOK!

- Anh bình tĩnh lại nào! Người đi chung với anh đang được các y bác sĩ chúng tôi cứu chữa, tình hình sẽ xấu đi nếu anh cứ tiếp tục xông vào phòng phẫu thuật với thái độ thế này!!

Hắn lại đột ngột im lìm, tay chân đang quờ quạng lung tung cũng đã yên vị. Vội quay lại tìm ông nội, hắn căng đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhìn thẳng vào ông rồi cất giọng khàn đục, hỏi.

- Vậy là ... nội đã đưa cả Hoseok về đây? Nội đã không bỏ em ấy lại? Phải không? Có đúng không?

Thì ra hắn mất bình tĩnh là vì nghĩ "bố" Bang chỉ đưa mỗi Taehyung về bệnh viện và bỏ lại Hoseok của hắn sống dở chết dở với con dao cắm vào bụng. Hắn bỗng rưng rưng, quỳ sụp xuống trước mặt ông nội, cảm ơn bằng tất cả lòng thành. Nhìn phản ứng của hắn như thế, y bác sĩ trong phòng đột ngột chuyển sự chú ý sang "bố" Bang. Họ quan sát ông với ánh nhìn cay nghiệt, kỳ thị khi nghe Taehyung nói rồi đoán già đoán non chuyện ông ấy đã có ý bỏ mặc người yêu của cháu mình, vô ơn không cứu chữa dù trước đó đã có công đỡ giúp cháu ông ta 1 dao. Họ đứng phía sau, bắt đầu rỉ tai nhau về câu chuyện không mấy tự hào của ông trùm thuốc phiện.

"Trời ơi, thì ra là ác độc đến thế! Người ta cứu cháu ông ấy, vậy mà cuối cùng lại có ý định bỏ người ta tự sanh tự diệt!"

"Thảo nào cậu Kim cứ liên tục phớt lờ ông ta. Mấy ông trùm đều xấu xa như thế thật sao?"

"Nghe nói là có thể đến sớm để cứu người kia, chính là cậu Jung đang phẫu thuật rút dị vật cắm vào ổ bụng đó. Nhưng lằng nhằng thế nào lại thành ra đến trễ mới khiến cậu ấy nguy kịch như vậy!"

"Này, tôi nghe mấy anh chị cảnh sát ở hiện trường kể thế này ... cậu Kim đã gần như phát điên rồi gào thét liên tục khi cậu Jung kia bất tỉnh ấy."

"Thật tội nghiệp! Tôi còn nghe được là để giữ cho anh kia bị đâm được tỉnh táo, cậu Kim phải ôm anh ấy rồi lẩm nhẩm kể chuyện suốt. Cảm động đến như thế mà ông trùm này lại hành xử kiểu gì ấy!"

"Thôi đừng nhiều chuyện! Người ta là xã hội đen độc tài đó, cho người chặt tay chân các cô bây giờ. Quay lại làm việc đi ..."

Những lời to nhỏ kia đều lọt tất vào tai Chủ tịch Kim, ông phẫn nộ đến đỏ cả mặt, còn muốn bước sang cho mấy người nọ 1 trận nhớ mặt. Toàn bộ cảnh tượng thu hết vào tầm mắt Yoongi khi anh đứng ở cửa kính bên ngoài. Nhận ra động thái không mấy thiện chí của ông, anh liền đi vào, bỏ qua cả bọn vệ sĩ của "bố" Bang rồi đứng chắn ngay trước giường của Taehyung.

- Ông còn chưa đủ hổ thẹn?

Nói xong liền đẩy ông ấy ra ngoài, đám người áo đen của Kim thị vội đi theo nhưng đã dừng lại theo chỉ thị của Chủ tịch. Đi thật xa khỏi phòng của Taehyung, Yoongi liên tục bày tỏ thái độ chán nản với lão già chống gậy này.

- Ông từng nói rằng bản thân quá thẳng thắn nên dễ gây mích lòng và Taehyung giống ông ở điểm đó nhỉ? Sai! Taehyung chính là thẳng thắn nhưng nó biết lắng nghe, tiếp thu rồi sửa đổi. Còn ông! Qua bao nhiêu lỗi lầm vẫn giữ cái suy nghĩ độc đoán đó, người ta sai và chỉ có ông đúng. Đây là lần cuối cùng tôi tốn công xen vào chuyện này, nếu lão già ông vẫn muốn sống trong sự hổ thẹn suốt quãng đời còn lại thì xin mời!

Yoongi lại bỏ về phòng phẫu thuật, tiếp tục chờ đợi Hoseok. Đã hơn 2 tiếng, Namjoon và Jungkook cũng mòn mỏi, sốt ruột. Bỗng người của Kim thị đến, đưa cho cả bọn 1 túi xốp lớn, bên trong là vài hộp thức ăn. Taehyung từ đâu lên tiếng.

- Mọi người vất vả rồi! Ăn chút gì~

- Nuốt không trôi!

Trả lời hắn là Jungkook. Cậu "thỏ" có vẻ vẫn còn thành kiến với hắn, từ hôm gặp riêng để lên kế hoạch thì chỉ toàn là ngắt lời hắn, vờ không nghe, bỏ qua ý kiến của hắn, ... Bây giờ lại thêm chuyện xui xẻo, Hoseok anh của cậu hưởng trọn 1 dao nằm suốt trong phòng phẫu thuật hơn 2 tiếng vẫn chưa biết sức khỏe ra sao, có lẽ sẽ khó hơn cho Taehyung khi giao tiếp với cậu.

- Mày thôi đi! Mày sốt ruột 1 thì Taehyung sôi gan tận 10, người yêu của nó, nó chả muốn vậy đâu. Đừng nặng nhẹ nữa!

Yoongi lập tức quát Jungkook khiến cậu đứng phắt dậy đi qua ghế bên đối diện ngồi, không buồn nhìn lại. Namjoon cũng ngại ngùng xin lỗi.

- Ngại quá, thằng bé nóng tính nên mới hành xử như thế. Cậu đừng để tâm! Tay cậu thế nào rồi?

Taehyung chỉ nói qua loa rằng hắn ổn, song cũng không đề cập gì thêm về bản thân. Yoongi và Namjoon lùa vội ít cơm vì cả ngày tiêu hao quá nhiều năng lượng, nói không đói chính là nói xạo. Cậu "thỏ" chắc cũng đói lắm rồi nhưng tính trẻ con không cho phép cậu nhận hộp thức ăn kia. Sau cùng Namjoon phải cầm sang nói ngon ngọt 1 lúc mới lấm lét mở chiếc hộp rồi gắp thịt cho vào miệng nhóp nhép, đói đến quên trời đất.

Lại 1 tiếng nữa trôi qua, Yoongi để ý Taehyung ra khỏi phòng nãy giờ vẫn chưa trở về dùng cơm hay uống thuốc. Tò mò hỏi.

- Cậu vẫn chưa ăn gì hả?

- À không! Ờ ... có! Ở phòng đã ăn r~

- Cậu Kim! Đến giờ ăn rồi ạ, mời cậu về phòng.

Các cô y tá đã tố giác hắn trước khi tên này kịp nói dối thêm. Taehyung thật ra mệt mỏi và lo lắng đến mức miệng hắn lạt hơn nước lã, lâu lâu còn đăng đắng khó chịu. Bao nhiêu của ngon vật lạ xuất hiện trước mắt cũng không kích được cái bụng rỗng của hắn.

- Về ăn đi! Mày như thế thì sao có sức mà chăm Hoseok? Bọn anh còn công việc, không rảnh mà túc trực ở bệnh viện cả ngày đâu. Hoseok hoàn toàn giao cho mày đấy!

Hắn nghe vậy thì vừa vui vừa ngại, gãi gãi mái tóc rối xù, gục gật.

- Vậy ... nếu vậy thì ... Hoseok phẫu thuật xong tôi sẽ về~

Chưa nói hết, đèn phòng phẫu thuật đã tắt và 2 cửa bật ra, các bác sĩ thở phào ngay phía sau những người y tá, hộ lý. Họ đang chuyển Hoseok sang phòng hồi sức, anh đã qua giai đoạn nguy hiểm.

Taehyung vẫn là gấp gáp nhất, hắn bật dậy khỏi xe lăn, chạy vèo đến nắm tay 1 bác sĩ mà "khủng bố".

- Bác sĩ! Hoseok thế nào?? Em ấy sao rồi? Có phải là ổn rồi không? Hả?! Trả lời tôi đi bác sĩ! Hoseok sẽ khỏe lại đúng chứ?

Vị bác sĩ vừa trải qua ca phẫu thuật kéo dài hơn 3 giờ đồng hồ, mắt mũi gì cũng mờ, loạn hết lên. Ra khỏi phòng chưa kịp hít thở đã bị túm lại "dần" cho 1 trận liên hoàn hỏi, khiến người này ngơ ngác 1 lúc mới nhận ra đây là "người nhà" của bệnh nhân họ Jung kia.

- Ôi ôi anh bình tĩnh! Vâng, bệnh nhân Jung đã ổn rồi. Vì vừa phẫu thuật nên bệnh nhân bị hao tổn sức khỏe rất nhiều. Chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân sang khoa hồi sức tích cực và sáng mai sẽ lại đẩy về phòng bệnh ạ!

Taehyung nghe được những tin tích cực về tình trạng của người yêu thì vui mừng hẳn.

- Cảm ơn! Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm, cảm ơn, cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net