Chương 174: Kết cục ngày thành thân (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hy Hoàng Thái phi, Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi

"Mẫu hậu, vì sao Thư dì phải đi?"

Tiêu Nháo Nháo chỉ ngồi an tĩnh trong lòng ngực nàng, rõ ràng nó đang dùng sự yên lặng để an ủi nàng, sau đó thằng bé mới ngẩng đầu lên hỏi nàng một câu.

"Bởi vì nơi này không có ai cùng trải qua một đời với nàng."

"Nháo Nháo có thể làm mà."

Tần Phiên Phiên bị câu nói vô tư của thằng bé làm cho bật cười, nàng nhẹ nhàng nói: "Nhưng con là trẻ con, Thư dì có rất nhiều điều muốn nói với con, con lại không hiểu. Con cũng thích chơi rất nhiều thứ nhưng Thư dì lại không thích. Cùng nhau trải qua một đời thì phải giống như phụ hoàng và mẫu hậu ấy, hai người cùng yêu nhau."

Tiêu Nháo Nháo im lặng một lúc, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, ánh mắt mơ hồ, rõ ràng là thằng bé không hiểu lắm những gì mẫu hậu nói.

Một lúc lâu sau nó dứt khoát nói: "Sau này con chỉ cho người mà cả hai chúng con cùng yêu nhau tiến cung, con sẽ không giống như phụ hoàng, gây họa cho cô nương nhà người khác."

Tần Phiên Phiên nghe thằng bé nói xong thì sửng sốt một lúc, sau đó mới hiểu nó đang nói đến chuyện gì, nàng cố nhịn cười.

Cuối cùng nàng không nhịn được, cười to thành tiếng, cúi đầu hôn lên gương mặt non nớt của nó, nhỏ giọng nói: "Những lời này đợi đến lúc con trưởng thành hãy nói, mong Nháo Nháo của nương sẽ trở thành một nam nhân có trách nhiệm. Nhưng con phải nhớ, những lời này không được nói trước mặt người khác, chỉ được nói một lần này thôi, nam tử hán nói được thì phải làm được, nếu không sẽ bị kẻ khác chê cười con là kẻ chỉ biết nói khoác."

Tiêu Nháo Nháo lập tức gật đầu, dùng tay che kín miệng của mình, bộ dáng vô cùng nghiêm túc kiên định.

---

Sau khi các phi tần còn lại cũng rời khỏi hậu cung thì trong cung trở nên vắng lặng ít người hơn nhiều, cung nữ cũng được thả ra cung hai nhóm.

Nhưng Tần Phiên Phiên không cảm thấy quạnh quẽ, dù sao trước đó những nữ nhân kia còn ở đây thì nàng cũng chả gặp bao giờ, hầu hết thời gian đều chơi đùa với Tiêu Nháo Nháo.

Tần Phiên Phiên cũng biết Hoàng thượng đang ngầm chuẩn bị công việc cho ngày thành thân của bọn họ, nhưng nàng giả vờ coi như không biết, cũng không hỏi han để tuỳ ý cho Hoàng thượng chuẩn bị.

Lần trước nàng đã chuẩn bị nhưng kết quả Hoàng thượng không chịu hợp tác nên bỏ dở giữa chừng, lần này cho dù trời sập cũng phải làm đầy đủ các bước, nếu không nàng chắc chắn sẽ trở mặt.

Vào buổi chiều của một ngày đẹp trời, Tần Phiên Phiên đang ăn tối thì đột nhiên Hoàng thượng đến, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi.

Hắn ngồi bên cạnh nàng không nói chuyện, đến tận lúc nàng ăn xong mới sai Liễu Âm và mấy cung nữ khác thu dọn đồ đạc giúp nàng.

"Hoàng thượng, người làm gì vậy? Chúng ta phải xuất cung à?" Nàng có chút tò mò hỏi.

"Trẫm đưa nàng về Tần phủ." Tiêu Nghiêu khẽ nói.

Tần Phiên Phiên lập tức mở to hai mắt: "A? Đưa thần thiếp về Tần phủ làm gì? Hơn nữa bây giờ là buổi tối, làm sao Hoàng hậu có thể ngủ qua đêm ở nhà mẹ đẻ?"

"Ngủ lén một đêm cũng chả sao, nàng xuất giá đương nhiên phải đi ra từ nhà mẹ đẻ. Sáng mai trẫm sẽ đến đón nàng." Tiêu Nghiêu khẽ ho một tiếng, tuy rằng nói mấy câu này bằng giọng điệu bình thường nhưng  khuôn mặt hắn đã ửng đỏ, rõ ràng là đang ngượng ngùng.

Tần Phiên Phiên cũng không biết phải nói gì nữa, nàng thấy mặt mình cũng có chút nóng.

Trong điện chìm vào yên lặng, không khí có chút xấu hổ.

Nàng nhỏ giọng nói: "Không cần mất công như vậy, chàng chỉ cần trang trí Thưởng Đào các một chút là được. Ta mà trở về Tần phủ thì sẽ rắc rối hơn rất nhiều. Nếu để người khác biết thì có khi lại xuất hiện thêm mấy lời đồn vớ vẩn."

"Có gì mà mất công chứ. Trẫm thích là được. Mau đi thôi." Hắn đi đến bêb cạnh nàng, kéo nàng đứng lên rồi nắm tay nàng đi ra ngoài.

Liễu Âm và mấy người khác lập tức nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Cung nhân của Thượng Cung cục đưa hai cái rương đến, động tác vô cùng cẩn thận.

"Vọng Lan cô cô, trong hai cái rương này chính là hỉ phục và trang sức, mọi người mang đi cần phải cẩn thận đừng làm rơi." Cung nữ của Thượng Cung cục kéo Vọng Lan sang bên cạnh nhỏ giọng thì thầm.

Vọng Lan vừa nghe xong thì cả người đều cảm thấy không tốt.

"Chỉ có hỉ phục và trang sức mà đựng đầy hai cái rương lớn như vậy?" Nàng vừa nói vừa cẩn thận nhấc lên xem một chút, vô cùng nặng, lập tức nói: "Bên trong chắc là còn cả đồ vật khác nữa đúng không? Nếu không sao lại nặng như vậy."

"Còn có một ít thứ là do Hoàng thượng căn dặn nô tỳ chuẩn bị để mang về làm lễ vật tặng cho người trong Tần phủ. Còn một số lễ hỏi đã đưa đến Tần phủ, phần còn lại sẽ đi cùng với Hoàng hậu nương nương trở về Tần phủ, nô tỳ đã cho người cất vào xe ngựa. Các vị mau chóng thu dọn đồ đạc đi, Hoàng thượng sắp chờ không nổi rồi."

Vừa nhìn thì đã biết khoảng thời gian gần đây Thôi Thượng cung đã bị Hoàng thượng bắt bẻ đủ thứ, nên bây giờ vô cùng cảnh giác, bà sốt ruột nhắc nhở Vọng Lan.

Vọng Lan lập tức dặn dò mấy cung nữ đang dọn đồ vật: "Tay chân nhanh nhẹn lên một chút, không cần chuẩn bị lễ vật, Hoàng thượng đã chuẩn bị rồi. Chỉ cần mang những món dùng để rửa mặt chải đầu hàng ngày của nương nương thôi, y phục và trang sức cũng không cần mang, Thượng Cung cục đã chuẩn bị đầy đủ. Nương nương chỉ ở một đêm, không cần mang quá nhiều."

Nàng vừa nói xong thì mấy cung nữ kia cũng yên lòng, không mang y phục, trang sức thì cũng không có gì nhiều để chuẩn bị.

Đoàn người vội vàng lên xe ngựa, Tiêu Nghiêu cũng đi cùng, hắn ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Tần Phiên Phiên.

Bánh xe chạy trên đường tạo ra âm thanh khá lớn càng khiến tâm trạng của người nghe thêm thấp thỏm.

Không biết vì sao bỗng nhiên Tần Phiên Phiên có chút hoảng loạn, ngay cả ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Tiêu Nghiêu mà nàng cũng có cảm giác ngồi không yên.

"Đội ngũ lớn như vậy làm gì? Chàng nhìn xem phía sau còn đi theo mấy chiếc xe ngựa nữa, như vậy chắc chắn sẽ có người hoài nghi." Nàng vừa ngồi vừa lải nhải, không thể ngừng lo lắng được.

Chủ yếu là nàng cảm thấy mất mặt, bởi vì nàng muốn có một nghi thức thành thân nên mọi chuyện mới đến mức này.

Nhưng rõ ràng lúc đầu nàng chỉ muốn làm một buối lễ đơn giản ở Thưởng Đào các thôi, không ngờ cuối cùng Hoàng thượng lại chuẩn bị nghi thức lớn như vậy, còn muốn đưa nàng về Tần phủ, nói là sáng mai đến rước dâu, nếu đây không gọi là làm lớn chuyện thì gọi là gì.

"Không sao mà, trẫm đã chuẩn bị tốt hết rồi, nàng không cần lo lắng. Cho dù làm lớn chuyện ai cũng biết thì sao, trẫm muốn bái đường thành thân với Hoàng hậu của trẫm liên quan gì đến bọn họ?" Tiêu Nghiêu vỗ vai nàng an ủi, còn dịu dàng trấn an.

Tần Phiên Phiên cứ ôm tâm trạng thấp thỏm chờ mong về đến Tần phủ.

Tần Trí và Tần phu nhân đã chờ bên ngoài từ lâu, đương nhiên bọn họ cũng không dám mang nhiều người hầu đi theo để tránh cho có kẻ lắm mồm để lộ chuyện này.

Tiêu Nghiêu xuống xe ngựa trước rồi giơ tay đỡ Tần Phiên Phiên xuống.

Tần Trí và Tần phu nhân nhìn thấy hai người xuống xe thì đứng hình tại chỗ, bọn họ cứ tưởng chỉ có mỗi Hoàng hậu nương nương hồi phủ, trăm triệu lần không nghĩ tới Hoàng thượng cũng đi theo, hơn nữa nhìn động tác của Hoàng thượng thì biết Hoàng hậu nương nương được sủng ái đến mức độ nào.

"Vi thần/ Thần phụ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương." Hai người lập tức cúi người hành lễ theo bản năng.

Tiêu Nghiêu đỡ bọn họ lên rồi nhỏ giọng nói: "Hai vị không cần hành lễ, hôm nay không có quân thần, chỉ là hiền tế đến nhà nhạc phụ thôi."

Mặc dù Hoàng thượng nói năng khách khí nhưng Tần Trí và Tần phu nhân cũng không dám cho là thật, ngược lại trên trán bọn họ đều toát ra mồ hôi lạnh.

Ngôi cửu ngũ cao cao tại thượng lại dùng thái độ khiêm tốn như vậy với bọn họ, cứ cảm thấy không quen. Hoàng thượng càng ôn hòa có lễ, bọn họ càng thấp thỏm, có một loại cảm giác quỷ dị gọi là giảm thọ.

Tiêu Nghiêu cũng thấy bọn họ không được tự nhiên nên chỉ ngồi một chút rồi hồi cung.

Tần Phiên Phiên và cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng đều ở lại. Đến tận lúc đưa Hoàng thượng đến cửa thì Tần Trí và Tần phu nhân mới dám thở phào nhẹ nhõm.

"Phiên Phiên, con nói thẳng đi, Hoàng thượng làm ra chuyện lớn như vậy thật sự chỉ vì muốn thành thân với con? Nhưng chuyện này không hợp quy củ, tiến cung giữa đường thì thành thân như thế nào?"

Lúc hai phu thê họ trở lại trong phòng thì lập tức dò hỏi Tần Phiên Phiên, vẻ mặt vô cùng ưu sầu.

Tần Phiên Phiên gật đầu, nàng ho nhẹ một tiếng che giấu sự ngượng ngùng.

Nhưng mà nàng cũng không dám cho phụ mẫu biết, nguyên nhân gây ra chuyện này là do nàng muốn một buổi lễ thành thân đơn giản, cuối cùng Hoàng thượng để trong lòng nên quyết định làm một lần thì làm lớn luôn.

Nếu để người khác biết Hoàng thượng vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của Hoàng hậu nương nương nên mới làm như vậy thì nàng sẽ bị gọi là hồng nhan họa thủy mất.

"Hoàng thượng cảm thấy con tiến cung giữa đường lại không có buổi lễ thành thân bái thiên địa nên cảm thấy con bị thiệt thòi. Nữ nhân nào cũng muốn bước chân vào hỉ đường một lần trong đời, chỉ có như vậy mới không có tiếc nuối, cho nên người mới làm ra chuyện này. Con cũng khuyên người không cần làm rườm rà như vậy, nhưng tính tình của Hoàng thượng người khác có muốn ngăn cũng không được." Vẻ mặt Tần Phiên Phiên vô cùng bất đắc dĩ, vừa nói vừa thở dài.

"Con đã nói với Hoàng thượng rằng sợ phụ mẫu sẽ thấy có gánh nặng nhưng người nói con cứ yên tâm, cứ coi như là chơi trò gia đình như lúc còn nhỏ, không cần để trong lòng."

Loại hành vi này của nàng chính là trả đũa.

Quả nhiên Tần Trí và Tần phu nhân nghe nàng nói xong thì không hề rối rắm việc này nữa, thậm chí họ còn liên tục trấn an nàng.

"Hai người chúng ta cũng không có gánh nặng gì, chỉ cần con và Hoàng thượng hạnh phúc là được. Con có thể về nhà ngủ một đêm thì chúng ta vui còn không kịp. Bởi vì Hoàng thượng phái người thông báo từ trước nên đã thu dọn xong phòng cho con, ta cảm thấy cái viện đó hơi bé muốn đổi cái lớn hơn nhưng Hoàng thượng lại nói không cần, còn nói con vẫn ở trong viện cũ của mình là được. Hoàng thượng nói người mà ngài ấy muốn nghênh thú chính là bản thân Tần Phiên Phiên."

Tần phu nhân lập tức xua xua tay giải thích vài câu với nàng.

Tần Phiên Phiên cười gật đầu, trên thực tế Hoàng thượng nói câu này vẫn còn chút ý nữa, thực tế lời hắn muốn nói là: người hắn muôn nghênh thú là Tần Phiên Phiên, là thứ nữ ở trong tiểu viện nhỏ bé của Tần phủ.

Nhưng hắn lại sợ nói đúng như thế sẽ khiến hai phu thê Tần Trí lo lắng nên mới nói giảm đi.

"Hoàng thượng nói rất đúng, con vẫn ở trong tiểu viện cũ là được." Tần Phiên Phiên lập tức sai Liễu Âm và cặp song sinh đi thu dọn đồ đạc.

"Vậy của hồi môn của con mang đi ngày mai còn muốn cái gì thì nói với ta." Tần phu nhân do dự một chút cuối cũng vẫn nói ra.

Tần Phiên Phiên vừa nghe xong thì không nhịn được mà giật giật khoé miệng.

"Nương, không cần đâu, chuyện này chỉ coi như chơi đùa thì sao lại cần của hồi môn."

Tần phu nhân xua tay, kiên quyết nói: "Có! Chắc chắn phải có! Hoàng thượng đã đưa lễ hỏi đến, nếu con không có của hồi môn sẽ rất khó coi. Lúc thành thân nhất định phải chuẩn bị thật nhiều của hồi môn, nếu không lúc về nhà chồng sẽ bị người khác xem thường."

Tần phu nhân và Tần Trí nhìn nhau một cái, Tần Phiên Phiên còn muốn từ chối lại bị bà chặn lại.

"Được rồi, của hồi môn của con chúng ta sẽ tự chuẩn bị, mặc dù có chút vội vàng nhưng cũng không thể thiếu được. Nhưng ngày mai lúc Hoàng thượng đến thì con vẫn nên hỏi thử của hồi môn sẽ đưa vào cung như thế nào? Nếu đưa tất cả ra ngoài sẽ khiến người khác chú ý, bằng không đưa từng ít một vào cung, hay là tìm cách khác, con và Hoàng thượng thương lượng chuyện này với nhau rồi quyết định."

Tần Phiên Phiên vừa nghe bà nói vậy thì biết bà vô cùng nghiêm túc, lập tức có chút áp lực.

"Nương, thật sự không cần chuẩn bị của hồi môn đâu."

"Đêm nay con phải ngủ thật ngon, sáng mai phải dậy rất sớm đấy. Ta và phụ thân con đi nghỉ trước, còn phải thương lượng chuẩn bị của hồi môn của con nữa." Tần phu nhân cũng không để ý tới lời từ chối của nàng, bà nói mấy câu với Tần Trí rồi vội vàng đi ra ngoài.

Rõ ràng đêm nay hai phu thê bọn họ không ngủ được, cả đêm phải chuẩn bị của hồi môn.

Tần Phiên Phiên bất đắc dĩ cười khổ, sớm biết vậy thì nàng phải nói rõ với Tiêu Nghiêu chứ không thể để Hoàng thượng tự ý làm bậy như vậy.

Kết quả bây giờ nàng đã cưỡi lên lưng cọp thì rất khó leo xuống, làm gì có Hoàng hậu đã sinh hài tử còn trở về nhà mẹ đẻ để xuất giá với Hoàng thượng chứ, lại còn để nhà mẹ đẻ chuẩn bị của hồi môn, thật sự là quá mức kỳ quặc.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng đến lúc Tần Phiên Phiên cởi y phục nằm lên giường, chiếc giường lúc còn chưa vào cung thì tâm trạng lại vô cùng kích động.

Nàng nhắm mắt là nghĩ đến việc ngày mai nàng sẽ xuất giá, tim đập nhanh hơn, khó mà ngủ được.

Gò má Tần Phiên Phiên nóng lên, nàng thấy mình quá kỳ cục, nàng đã lăn giường với Hoàng thượng không biết bao nhiêu lần rồi, đã có cả Nháo Nháo vậy mà lại ngượng ngừng vì ngày mai sẽ thành thân.

Nàng lăn lộn vài vòng trên giường vẫn không biết phải làm sao, cái cảm xúc ngượng ngùng này nàng lại không thể nói với người khác, chỉ có thể tự mình lăn lộn trên giường để tiêu hao tinh lực đang dư thừa.

Rất lâu sau nàng mới có thể chìm vào giấc ngủ, kết quả trời chưa sáng đã bị đánh thức, cả người mơ mơ màng màng.

"Nương nương, đã đến giờ rồi, người mau dậy chuẩn bị." Liễu Âm nhỏ giọng nói.

"A, chuẩn bị cái gì?" Tần Phiên Phiên nằm im trên giường không muốn dậy.

"Trang điểm làm tóc, Toàn Phúc phu nhân sắp đến rồi, mà hỉ phục của Hoàng hậu rất khó mặc nữa."

Liễu Âm vừa nói xong thì Tần Phiên Phiên lập tức thanh tỉnh, bây giờ nàng mới nhớ hôm nay là ngày thành thân của nàng.

Cơn buồn ngủ lập tức bay hết, nhanh chân nhanh tay từ trên giường bò dậy.

Sau khi cung nhân hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu thì bắt đầu mặc hỉ phục, hỉ phục màu đỏ thẫm thêu hình bách điểu triều phượng, trình tự mặc vô cùng rườm rà phức tạp, đây chắc chắn được làm ra bởi nhiều cung nữ có kỹ năng thêu vô cùng lợi hại của Thượng Cung cục, chắc phải thêu liên tục nhiều ngày mới xong.

Lúc Toàn Phúc phu nhân đến thì khiến cho Tần Phiên Phiên kinh ngạc, Toàn Phúc phu nhân lại là phu nhân của Trương Ngự sử.

"Chào Trương phu nhân." Tần Phiên Phiên lập tức đứng dậy gật đầu chào bà.

Lúc trước, khi Tần Kiêu xuất giá từng mời Trương phu nhân làm Toàn Phúc phu nhân nhưng bị cự tuyệt, bà ấy cũng chưa làm Toàn Phúc phu nhân cho bất kỳ ai.

Toàn bộ kinh đô đều biết Trương phu nhân rất biết cách 'dạy dỗ' phu quân, ngay cả người có tính cách khô cứng như Trương Ngự sử cũng bị bà dạy dỗ vô cũng dễ bảo, hơn nữa Trương phu nhân lại có đủ nhi tử và nữ nhi, nên ai cũng muốn mời bà làm Toàn Phúc phu nhân.

"Hoàng hậu nương nương mạnh khỏe, hôm nay là ngày đại hỉ của ngài và Hoàng thượng, thần phụ là Toàn Phúc phu nhân thì không cần chú ý lễ nghi quân thần. Ngài mau ngồi xuống, thần phụ se lông mặt cho ngài."

Trương phu nhân cười vô cùng ôn nhu thân thiện rồi hành lễ với nàng.

Tần Phiên Phiên có chút ngây người, Trương phu nhân chưa bao giờ làm Toàn Phúc phu nhân cho người khác thế mà lại làm cho nàng.

Vậy chứng minh Trương Ngự sử cũng biết chuyện này, trong đầu Tần Phiên Phiên lập tức hiện ra một 'ông lão' có chút cố chấp tức khắc thấy hơi đau đầu.

"Là ai mời phu nhân làm Toàn Phúc phu nhân cho ta? Có khi nào Trương Ngự sử sẽ viết một quyển sổ con buộc tội ta không?" Nàng nhỏ giọng hỏi một câu, như muốn thử dò hỏi.

Trương phu nhân bị mấy câu nói của nàng làm cho bật cười, lập tức vẫy vẫy tay: "Là Hoàng thượng mời thần phụ làm Toàn Phúc phu nhân. Còn Trương Ngự sử sẽ không viết sổ con buộc tội ngài, thần phụ sẽ trông chừng hắn."

Tần Phiên Phiên thấy Trương phu nhân nói bằng giọng điệu đùa giỡn nhẹ nhàng như vậy thì lập tức yên tâm hơn rất nhiều.

Chỉ cần có Trương phu nhân thì nàng cũng không cần lo lắng gì, dù sao Trương Ngự sử cũng có tiếng 'sợ vợ'.

Trương phu nhân dùng một sợi chỉ se lông mặt cho nàng, những sợi lông tơ trên mặt nàng đều bị nhổ sạch, cả khuôn mặt nàng lộ ra màu hồng nhạt, làn da lại trắng nõn mịn màng giống như trứng gà vừa bóc vỏ.

Sau khi se lông mặt thì Trương phu nhân lại chải đầu cho nàng.

Mọi thứ chuẩn bị xong chỉ còn mỗi mũ phượng là chưa đội thôi, bởi vì mũ quá nặng, đợi đội ngũ đón dâu đến thì mới đội.

Tần phu nhân bưng một mâm điểm tâm đến để nàng ăn đỡ đói, nếu không thì không biết đến lúc nào nàng mới được ăn.

Nhìn người chung quanh bận rộn đi lại khiến nàng có chút quay quay, người không biết còn tưởng nàng thành thân thật ấy chứ.

Trên thực tế chỉ là nàng đột nhiên muốn chơi một chút thôi, nhưng thái độ của bọn họ lại nghiêm túc như thế cũng khiến nàng nghiêm túc theo.

Theo tập tục đón dâu là phải có người cản ở cửa để đội ngũ đón dâu không thể đón tân nương quá dễ dàng được, cũng thể hiện nhà gái yêu quý tân nương.

Nhưng mà lần này là Hoàng thượng thành thân, lại vào lúc này nên không ai hiểu được tâm tư của hắn, Tần Trí cũng không dám làm gì nhưng mà vẫn mời mấy cậu ấm của Tần gia đến đứng chắn ở cửa.

Không ngờ đội ngũ đón dâu của Hoàng thượng lại mang theo hai vị là Văn Trạng nguyên và Võ Trạng nguyên của năm nay, hai người này đều là thiếu niên anh tài, Tần Trí chỉ cảm thấy khẩn trương đến miệng lưỡi khô khốc.

Vậy mà ngôi cửu ngũ lại ra sức làm thật này!

Còn mấy vị thiếu gia của Tần gia nhìn thấy hai vị Trạng Nguyên thì chân đã đứng không vững, sau đó thi đấu liên tiếp bị thua, thảm không nỡ nhìn.

Tiêu Nghiêu vừa lòng gật đầu, còn vỗ bả vai khích lệ hại vị Trạng nguyên.

Nhưng trong lòng lại có chút thẫn thờ, mẹ kiếp! Hắn không nên mang theo hai người trẻ tuổi đến, hắn nên mang theo người lớn tuổi một chút chứ.

Hiện tại thiếu niên trẻ tuổi bọn họ đối diện với hắn, vậy thì trông hắn có vẻ rất già.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt hắn vẫn vui tươi hớn hở.

Tần Phiên Phiên đội mũ phượng và phủ khăn voan lên, trước mắt nàng chỉ nhìn thấy màu đỏ, hỉ nương nói mấy câu may mắn rồi nâng tay nàng đi ra tiền viện.

Bái biệt phụ mẫu xong thì nàng được đỡ lên xe ngựa.

Tiêu Nghiêu rất muốn giống các tân lang khác cưỡi ngựa dẫn đầu đội ngũ. Nhưng thân phận của hắn đặc thù, lần này lại không thể gióng trống khua chiêng nên đành ngồi chung một chiếc xe ngựa với Tần Phiên Phiên.

Nghe được giọng của hắn thì Tần Phiên Phiên lập tức giơ tay muốn kéo khăn voan xuống.

Nhưng lại bị Tiêu Nghiêu nhanh tay đè lại không cho nàng kéo xuống.

"Nàng làm gì thế, chúng ta còn chưa bái đường thì không được kéo khăn voan xuống. Hơn nữa việc này là của tân lang, nàng đừng phá hỏng việc mà trẫm chờ mong nhất."

Tiêu Nghiêu có chút vội vàng nói.

Tần Phiên Phiên không biết nói gì, nhỏ giọng nói: "Chàng nói cái gì vậy, ai bảo chàng làm chuyện này lớn như vậy, còn mang theo cả Văn Trạng nguyên và Võ Trạng nguyên nữa, chàng muốn ta phải làm như thế nào. Toàn Phúc phu nhân lại còn mời Trương phu nhân, ngày mai Trương Ngự sử chắc chắn sẽ viết sổ con buộc tội ta, sau đó cả triều văn võ đều biết, đến lúc đó sử quan sẽ ghi lại chuyện này, ta là một nữ nhân có tính ghen tị."

Nàng nhỏ giọng lầm bầm, rõ ràng là giọng nói có chút bất mãn nhưng lúc nói khoé miệng lại cong cong, rõ ràng nàng rất vừa lòng với những việc Hoàng thượng chuẩn bị ngày hôm nay.

Dù sao nàng có khăn voan đỏ che khuất nên Tiêu Nghiêu sẽ không nhìn thấy nét vui mừng trên mặt nàng, nàng cũng không cảm thấy mất mặt.

"Nàng đây là không chờ nổi đến đêm động phòng hoa chúc sao? Có muốn trẫm chủ động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net