Chương 134 Phu phu gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Bạch Đường

Trong bụng Tưởng Chấn tràn đầy chờ mong mà mở tay nải Triệu Kim Ca gửi hắn.

Hắn viết cho Triệu Kim Ca một phong thơ thật dày, tuy rằng vì kinh nghiệm không đủ nên viết chẳng ra gì, nhưng cũng viết rõ ra tâm tình nhung nhớ của hắn với người thân yêu, hẳn là có thể coi như một phong thư tình, cũng không biết Triệu Kim Ca sẽ gửi lại gì cho hắn, có lẽ cũng có một phong thư tình chăng?

Nhưng Tưởng Chấn cũng không tìm thấy thư tình, trong tay nải là một cái túi, mà trong túi...... Đây là một túi bột mì?

Không, không đơn giản là bột mì, còn có thứ khác ở trỏng......

Tưởng Chấn bới bới, từ trong bột mì móc ra một cái hồ lô một cái hộp gỗ.

Hồ lô rất lớn, nặng trĩu, hắn mới đầu còn tưởng rằng là rượu, nhưng mở ra mới phát hiện bên trong toàn là mỡ heo, còn cái hộp gỗ kia......

Bên trong hộp tràn trề một đống thịt khô, mà ở bên trên thịt không ngờ có một phong thư.

Tưởng Chấn mở phong thư toàn mùi thịt khô này ra, liền thấy được chữ viết của Triệu Kim Ca.

Phong thư này Triệu Kim Ca viết đoan đoan chính chính, một chút sai lầm cũng không có. Có thể tưởng tượng ra hình ảnh y cặm cụi viết một bản nháp rồi mới chép lại thành thơ này gửi đi. Vừa mở đầu vào cũng nói nhớ hắn, nhưng sau đó nửa câu sến rện cũng không có, chỉ nói y rất khỏe, trong nhà cũng khỏe mạnh bình an, đồng thời cũng nhắc tới bột mì cùng mỡ heo tương thịt: "Ngươi nói lương thực không đủ ăn, nhớ thức ăn nhà, ta chuẩn bị cho ngươi một ít."

Trịnh Dật nói không thể mang quá nhiều thứ, Triệu Kim Ca cũng chỉ có thể dốc hết sức lực mà nén đồ ăn bỏ vào bao quần áo.

Kỳ thật lúc đầu y muốn đưa gạo cho Tưởng Chấn, nhưng sau đó phát hiện đổi thành bột mỳ số lượng sẽ càng nhiều, liền đổi luôn, vì để tiết kiệm diện tích còn bỏ mỡ heo và thịt khô vào cùng.

"Tưởng Minh, đem cho ta một con cá sống lại đây, lấy con to chút." Tưởng Chấn nói.

"Dạ, lão đại!" Tưởng Minh thực mau liền đưa một con cá to cho Tưởng Chấn, sau đó liền thấy Tưởng Chấn lấy ra một miếng thịt khô nạc mỡ đan xen cắt nhỏ nhét vào bụng cá, lại cẩn thận dùng nhánh cây quét chút mỡ heo lên thân cá, tiếp rồi bắt cá lên đống lửa nướng ăn.

Cá nướng phải quết sốt mới ngon, trước giờ bọn họ chẳng có tương có sốt, Tưởng Chấn cũng chỉ có thể ăn cá luộc, nhưng hiện tại khác nha.

Bây giờ hắn có một hồ lô mỡ heo!

Trước kia Tưởng Chấn không ít lần nướng này nọ ăn, tay nghề nướng cá cực tốt, nướng cá kia béo ngậy, thơm ngon vô cùng.

Chu Nhị Lâm ngửi thấy mùi, chịu không nổi nuốt một ngụm nước miếng.

"Tưởng Chấn, cá này ngươi bán cho ta đi!" Chu Nhị Lâm sáp qua Tưởng Chấn nói.

Chu Nhị Lâm có rất nhiều vàng bạc, nhưng vẫn luôn sinh hoạt ở nơi bế tắc như cái hũ là DIÊM TRÀNG HỒNG GIANG, chưa bao giờ đi qua bên ngoài, tuy rằng biết vàng bạc đều là thứ tốt, nhưng lại không rõ ràng lắm giá trị của chúng, lúc này ngu ngơ mà lấy một cục vàng to như nắm tay con nít đòi mua cá nướng.

"Không bán." Tưởng Chấn cố tình còn không bán: "Đây là của tức phụ nhi cho ta." Nói như vậy, Tưởng Chấn dùng nhánh cây tiếp được một giọt mỡ từ trên cá nhỏ xuống, nướng đến chảy cả mỡ rồi, sau đó liền bỏ nhánh cây vào trong miệng, nếm nếm mùi vị mỡ heo đã lâu không ăn.

Đã sắp hai tháng trong bụng toàn nước luộc rồi......

Tưởng Chấn không chỉ làm mỗi cá nướng, còn lấy ra một ít bột mì trộn nước làm bánh chiên, sau đó, hắn ăn sạch sẽ 2 cái bánh mới làm và con cá nướng kia, không chừa dù chỉ một mảnh vụn.

Chu Nhị Lâm cuối cùng chỉ có thể ngửi mùi cá nướng thơm phức mà cay đắng ăn cá luộc.

Ăn xong rồi, Tưởng Chấn chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập sức lực.

Triệu Kim Ca tuy rằng không quá lãng mạn, nhưng đưa đồ phi thường thực tế, đưa tới trong lòng hắn luôn!

"Ta muốn ăn cơm." Chu Nhị Lâm nhắc mãi một câu, đột nhiên nhìn về phía người bên phe mình: "Các ngươi nói xem chúng ta có thể cướp lương thực của quan binh không?" Gạo cơm thơm quá, hắn thèm gần chết rồi, còn thịt heo...... DIÊM TRÀNG HỒNG GIANG dù có nuôi heo thì thịt đó cũng không đến lượt Diêm Hộ ăn, hắn còn chưa được ăn bao giờ, chẳng biết mùi vị ra sao để mà nhung nhớ.

Chu Nhị Lâm cũng không nói chơi, vài ngày sau, hắn thật đúng là đi đoạt một đám lương thảo của quan binh vừa đưa tới.

Một phần lương thực đưa lên núi cho người già trẻ nhỏ, dư lại để cho bọn họ tha hồ ăn, không còn thèm bột mỳ của Tưởng Chấn nữa.

Nhưng bọn họ chuyển sang thèm mỡ heo thịt khô của Tưởng Chấn.

Đó tuyệt đối là món thơm nhứt trần đời!

Tới hiện tại, người trong phạm vi DIÊM TRÀNG HỒNG GIANG, dù là Diêm Hộ hay bá tánh bình thường, vì mạng sống nên cơ bản đều đến cậy nhờ Tưởng Chấn cùng Chu Nhị Lâm.

Người già trẻ nhỏ được giấu trên núi, dư lại thanh niên trai tráng thì đi theo Tưởng Chấn học cách đánh du kích bọn quan binh.

Chỗ này là địa bàn của đám thanh niên Diêm Hộ, vô cùng quen thuộc địa hình, tránh được quan binh đuổi bắt, quay qua quay lại liền trốn mất dạng, làm cho đám quan binh phấn khích chạy đến bình định cứ vồ hụt mãi, cuối cùng thậm chí không còn muốn giao chiến với đám 'phản đảng' này nữa.

Bờ biển, trong một làng chài cũ nát.

Làng chài này vốn không lớn, trước kia chắc chỉ ở 20-30 hộ gia đình, mà lúc này, các thôn dân đã sớm không thấy, không biết là bị giết hay đã trốn hết, bên trong chen chúc đầy quan binh đến bình định.

Số lượng quan binh rất nhiều, không phải ai cũng được vô nhà ở, đại đa số bọn họ chỉ tìm được một chỗ đặt mông ngồi thôi.

Đêm qua, bọn họ gặp rất nhiều lần địch tập, buổi tối trước nữa, buổi tối trước trước nữa, cũng đều có người tới tấn công bọn họ, đoạt đồ của bọn họ, tính ra, đã 10 ngày có hơn bọn họ chẳng ngủ được một giấc an ổn.

Những người phản đảng chắc là do quá ít người, không dám giao chiến chính diện... đổi lại cả ngày tới đánh lén bọn họ quấy rầy bọn họ...... Kỳ thật đám quan binh không chết người nào, lại nhưng bị làm cho mệt gần chết, không dậy nổi chút tinh thần.

Lúc này, một đám quan binh người đầy dơ bẩn, râu ria xồm xoàm nằm trên mặt đất mơ màng sắp ngủ, người không biết nhìn vô không chừng sẽ sợ xỉu vì tưởng mình thấy một đống thi thể.

Vương Tiểu Thất là một trong đám quan binh.

Cậu năm nay chỉ mới 18 tuổi, lúc trước quan trên tới chiêu binh, nhà cậu nhất định phải có một người đi, bởi vì hai ca ca đều đã thành thân có hài tử, cha mẹ liền cho cậu đi tòng binh.

Tham gia quân ngũ đối với Vương Tiểu Thất cũng không khổ. Lúc trước ở quân doanh, tuy rằng bọn họ phải rất nhiều việc còn không được ăn no, nhưng xem ra cũng giống như lúc ở nhà thôi, nhưng hiện tại......

Vương Tiểu Thất xoa xoa cái bụng đã đói đến đau của mình, chưa nghe mùi cơm đã tỉnh kêu òm ọp.

Cậu mệt lắm, nhưng đói khát làm hắn ngủ không được, dứt khoát liền không ngủ, cởi giày lấy một nhánh cây nhọn chọt vỡ bọt nước trên chân.

Sau khi chọt vỡ hết bọt nước, Vương Tiểu Thất liền hỏi Vương Võ cùng thôn bên cạnh: "Võ thúc, chúng ta phải ở đây bao lâu nữa?"

"Không biết." Vương Võ nói.

"Đang tốt vì sao chúng ta phải lại đây giết người? Giết một đám bá tánh?" Vương Tiểu Thất lại hỏi, cậu thật sự không biết bọn họ tới nơi này để làm gì......

"Tiểu tử thúi, ngươi nói bậy gì đó, chúng ta là tới bình định!" Vương Võ trừng mắt nhìn Vương Tiểu Thất một cái, nhưng cái liếc mắt kia của ông phối hợp với đôi mắt mỏi mệt tràn đầy tơ máu, một chút uy hiếp cũng không có.

"Nhưng mà......" Vương Tiểu Thất nhíu mày, quan trên bắt bọn họ giết dân chúng bình thường ......

"Đừng nghĩ tới mấy cái này nữa, ngươi vẫn nên ngẫm lại chúng ta sau này phải sống thế nào đi." Vương Võ nói: "Những người này càng ngày càng lợi hại, đoạt hết lương thực đi, sau này đám tụi mình không chừng cũng bị giết, ai......"

Vương Tiểu Thất nghĩ đến đám người xuất quỷ nhập thần kia, đợi bọn họ một nghỉ ngơi sẽ tới làm ầm ĩ, run lập cập.

Cậu không muốn chết......

Vương Tiểu Thất nghĩ thế, trong thôn đột nhiên lại vang lên tiếng kêu.

"Địch tập! Địch tập! Mau đứng lên giết địch!" Bách hộ dẫn đầu đoàn kêu lên, nhưng bọn họ còn chưa kịp bò dậy, địch nhân đột nhiên chạy tới cướp mất cơm mới nấu rồi biến mất vô tung.

Vốn là đã bị những người đó cướp đi lương thảo, hiện tại cơm mới nấu xong cũng không còn......

Lương thực mang trên người họ đã sắp hết, nếu cứ tiếp tục như vậy nói không chừng sẽ bị đói chết ở chỗ này...... Đám quan binh đều sốt ruột.

"Sắp không còn hột gạo mà ăn rồi!"

"Đại nhân, cứ như vầy hoài đánh gì nổi nữa mà đánh?"

"Tụi tui phải đi về!"

......

Vương Tiểu Thất nhìn trường hợp lộn xộn trước mắt, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nhịn không được hô một câu kèm theo tiếng nức nở: "Cha mẹ, con nhớ cha mẹ lắm......"

Câu nói của cậu làm cả bọn chết sững, sau đó ôm thành một cục hu hu khóc.

Bọn họ tới nơi này bình định đã sắp hai tháng, cũng màn trời chiếu đất hai tháng, thật sự có chút chịu không nổi.

Bọn họ muốn đi về, muốn một bữa no ngủ một giấc thật ngon.

Bọn quan binh đã không có ý chí chiến đấu, còn người DIÊM TRÀNG HỒNG GIANG......

Đám Diêm Tràng Hồng Giang hạ sát thủ với bá tánh vô tội, mấy ngày nay Tưởng Chấn đã giết rất nhiều, còn những kẻ còn sót lại......

Quan binh sẽ giết bá tánh bình thường kiếm quân công, thấy tay sai Diêm Tràng Hồng Giang tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua...... còn đám Diêm Tràng Hồng Giang an phận, chưa loạn thành một đoàn tùy ý giết hại bá tánh cuối cùng lại bị quan binh diệt sạch, còn vài kẻ chạy thoát liền đến đầu nhập cho Tưởng Chấn.

Không tính người già trẻ nhỏ, nam tử thành niên bên cạnh Tưởng Chấn đã có đến hơn 3000 người.

Cũng chính ngay lúc này, Trịnh Dật lại truyền tin, báo cho Tưởng Chấn hắn đã thuê được ít thuyền, sẽ tự mình đưa đến đây.

Trịnh Dật còn tỏ vẻ, không chỉ có đám già trẻ được lên thuyền rời đi mà đám thanh niên Tưởng Chấn cũng phải đi, bởi vì triều đình lại phái một vị khâm sai lại đây, chuyên môn xử lý vụ vỡ lở của Diêm Tràng Hồng Giang.

Dựa theo ý Thái Hậu là muốn định tội toàn bộ người Diêm Tràng Hồng Giang và kẻ có liên quan, sau đó phải xây một diêm trường khác ở đây - cái mà Thái Hậu có thể nắm chặt trong tay xử lí.

Triều đình muốn thanh tẩy sạch sẽ chỗ này, Tưởng Chấn đương nhiên chẳng ở đây làm gì nữa.

Hắn cũng đã đạt tới mục đích của mình, bèn tính toán rời đi.

"Chúng ta đều có thể đi sao?" Chu Nhị Lâm nghe Tưởng Chấn nói bọn họ có thể rời đi, cả người đều ngây dại.

Hắn vẫn luôn biết việc mình là làm đại nghịch bất đạo, còn tưởng rằng mình phải trốn đông trốn tây cả đời hoặc là bị quan binh giết chết, nhưng hiện tại, Tưởng Chấn hắn nói cái gì?

Tưởng Chấn nói bọn họ cũng có thể rời đi? Có thể ở địa phương khác sống sót?

"Đúng vậy, các ngươi cũng có thể đi." Tưởng Chấn nói: "Đương nhiên, phải trả tiền."

"Trả! Ta trả tiền liền! Ha ha ha ha ha!" Chu Nhị Lâm không chút do dự đáp ứng, so sánh với mạng sống thì chút tiền có nghĩa gì?

Tiền đó vốn cũng là cướp mà có.

Tưởng Chấn bàn bạc giá cả với Chu Nhị Lâm xong, hố hết phân nửa tiền của hắn rồi mới nhớ tới hình như mình đã quên cái gì ấy nhỉ.

Hắn phải đi giao lưu với vị khâm sai đại nhân kia một chút mới được.

Một đoạn thời gian không thấy, khâm sai Chu Mậu Hòa càng nhìn càng giống người rừng.

Người già trẻ nhỏ bởi vì điều kiện sinh hoạt trên núi không tốt, rất nhiều người đều bị bệnh, Chu Mậu Hòa còn thực tinh thần, lúc nhìn thấy Tưởng Chấn thậm chí còn có thể lớn tiếng răn dạy: "Tưởng Chấn, chẳng lẽ ngươi muốn thành loạn đảng? Nếu không tại sao lại cả ngày du hí với bọn chúng quăng ta lại chỗ này?!"

"Chu đại nhân, ta cũng là bất đắc dĩ thôi." Tưởng Chấn nói, "Chu đại nhân, đối với ngài bên này mới là nơi an toàn nhất...... Ngài sao Diêm Tràng Hồng Giang, có biết bên ngoài có bao nhiêu kẻ muốn mạng ngài không!"

Chu Mậu Hòa sửng sốt.

Một lúc sau ông ta mới lại nhìn về phía Tưởng Chấn: "Ngươi tới nơi này, cũng không phải là vì cứu ta đi?"

"Sao lại thế được? Ta thật là tới cứu Chu đại nhân." Trong lòng Tưởng Chấn nhảy dựng, có chút lo lắng Chu đại nhân này phát hiện được điều gì.

Chu Mậu Hòa phất phất tay, thở dài: "Ngươi không cần gạt ta, ta biết ngươi là người tốt."

Chắc là Tưởng Chấn không phải tới cứu ông ta, mà tới cứu giúp bá tánh ven biển.

Nghĩ đến những bá tánh này cảm kích Tưởng Chấn vạn phần, vẫn luôn nói Tưởng Chấn là ân nhân cứu mạng của bọn họ, lại nghe nói Tưởng Chấn khuyên can không để Chu Nhị Lâm chính diện tác chiến với binh lính, Chu Mậu Hòa càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Người này nguyện ý đi giết hải tặc cứu người, lần này lại tới cứu bá tánh bờ biển ...... Tuy rằng nhìn hung ác, kỳ thật lại là người tốt.

Tưởng Chấn được phát thẻ người tốt : "......"

Vì Chu Nhị Lâm không ngừng dắt người đi quấy rầy, quan binh không sai biệt lắm đều đã rút lui, hiện tại Diêm Tràng Hồng Giang so với trước đây đã an toàn hơn nhiều nhiều.

Bữa nay trời hạ mưa nhỏ, thời tiết cũng không tốt, nhưng trong đội ngũ thật dài mỗi người đều mặt mang vui mừng.

Hạt mưa thánh thót từ trên trời rơi xuống, đọng lại trên mặt, trên thân Tưởng Chấn, hóa thành dòng nước chảy xuôi theo mặt, hắn dùng tay lau một phen, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lần này hắn không đến không.

Cứu rất nhiều người, tìm được vô số nhân thủ, còn kiếm thêm một món bạc bự...... Có người cũng có tiền, cuộc sống sau này của hắn nhất định càng thêm tốt.

"Tưởng Chấn, ngươi sẽ không gạt ta đi?" Chu Nhị Lâm cũng lau bọt nước trên mặt, có chút bất an hỏi.

"Ngươi có cái gì đáng giá ta lừa?" Tưởng Chấn hỏi.

Chu Nhị Lâm há miệng thở dốc, đột nhiên phát hiện Tưởng Chấn xác thật không cần lừa hắn.

Tưởng Chấn nếu muốn hại bọn họ, tuyệt đối có bản lĩnh làm cho bọn họ nội chiến, có bản lĩnh buộc bọn họ nói ra bọn họ bạc giấu ở nơi nào, nhưng Tưởng Chấn không có làm như vậy, vẫn luôn suy nghĩ biện pháp nuôi sống già trẻ gái trai.

"Về sau chúng ta có thể làm gì?" Chu Nhị Lâm lại hỏi.

"Nếu các ngươi bằng lòng có thể gia nhập tiêu cục Kim Chấn." Tưởng Chấn nói.

"Thật sự?" Chu Nhị Lâm kích động mà nhìn Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn gật gật đầu.

Chu Nhị Lâm lại lau nước mưa trên mặt, mà lần này hắn lau không chỉ riêng mưa xuân lạnh căm căm như trút nước, bên trong xen lẫn những giọt nước mắt nóng hổi đắng cay.

Đội ngũ Tưởng Chấn và Chu Nhị Lâm dắt theo vô cùng khổng lồ, ước chừng có hơn vạn người.

Một đội ngũ vĩ đại như thế chậm rãi đội mưa đi, mãi cũng đã đến bờ biển.

Có mười con thuyền thật lớn đang đậu ở nơi đó, từ xa nhìn lại còn có thể bắt gặp vô số con thuyền nhỏ đang cập bờ, lại có một ít người ở bờ biển hoạt động.

Tưởng Chấn cũng tùy tiện đi qua, mà để Tưởng Minh đi dò xét trước.

Tưởng Minh đi qua cũng rất nhanh quay về, lúc về phía sau hắn còn dắt theo một người đội đấu lạp, mặc áo tơi dày.

Hôm nay mưa không lớn, nhưng người này lại bọc kín mình như một bé tằm, mặt mũi cũng không thấy.

"Đó là ai?" Chu Nhị Lâm có chút tò mò.

Trái tim trong ngực Tưởng Chấn đập loạn.

Đó là......

Người đội đấu lạp ngẩng đầu lên, để đám Tưởng Chấn thấy rõ dáng vẻ y, không phải Triệu Kim Ca thì là ai đây?

"Kim ca nhi!" Tưởng Chấn kêu một tiếng, vọt qua phía Triệu Kim Ca muốn ôm y một cái.

Nhưng Triệu Kim Ca né tránh: "Ngươi cẩn thận một chút......"

Lúc y nói chuyện, áo tơi khẽ động đậy, sau đó một khuôn mặt bé xíu lú đầu ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net