004. Phân gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


"Phân gia vốn phải chia cho hợp lý, thằng An chỉ muốn lấy lại những thứ phụ thân nó để lại cũng không quá đáng. Nếu bà cứ vậy đuổi hai vợ chồng nó ra ngoài thì là chuyện khác rồi." Trước đây, trưởng thôn cũng từng đọc sách, nói chuyện rất văn hóa và có lý.


"Nó bất hiếu, vì sao nhà họ Tống chúng tôi không thể đuổi nó đi chứ?"


"Bà nội đuổi cháu ra ngoài như vậy không sợ ảnh hưởng tới thanh danh của đường đệ sao?" Tống Duy An nhìn người trong thôn đang vây xem trước cửa, ho nhẹ vài tiếng rồi vươn tay che sự trào phúng nơi khóe miệng. Bà nội Tống dám trắng trợn như vậy, không phải cũng vì tính cách im lặng chẳng nói chẳng rằng của Tống Vệ An sao.


"Mày đừng nói bậy, việc này không liên quan tới đường đệ của mày." Vừa nhắc tới đầu quả tim bà nội Tống, rõ ràng ngữ khí của bà ta đã yếu đi nhiều.


Năm trước, Tống Vệ Tề đã thi đậu đồng sinh, năm nay đang chuẩn bị lên thư viện ở thị trấn đi học, còn muốn tham gia viện thí nữa. Bà nội Tống chỉ trông cậy vào đứa cháu trai này thi đậu tú tài, bà ta cũng được thơm lây.


"Phụ thân cháu là sư phó biết làm trà khô duy nhất trong thôn, mỗi năm số tiền kiếm được nhờ trà khô cũng là ai cũng biết. Từ căn nhà lớn mấy phòng ngủ của nhà họ Tống, đến tiền học phí và tiền sinh hoạt ở trấn trên của đường đệ đều là dựa vào thu nhập của ông ấy. Bây giờ, phụ thân cháu mất tích chưa tới ba năm, cháu thân là con trai duy nhất của ông ấy cũng bị đuổi ra khỏi nhà tự sinh tự diệt. Mà đường đệ có thể yên tâm lên thị trấn đi học, về sau chẳng phải sẽ bị người ta nói là vong ơn phụ nghĩa sao?" Hiện giờ, chỉ có một mình Tống Vệ Tề muốn thi đậu công danh mới có thể khiến người nhà họ Tống phải kiêng dè mà thôi.


"Tống Vệ An, mày đừng nói xằng nói bậy, tiền học phí của Vệ Tề nhà bọn tao là do tự bọn tao đóng, không liên quan tới Tống Vĩnh Cường?" Triệu Xuân nghe thấy muốn hủy hoại thanh danh con trai mình, phản ứng còn quyết liệt hơn bà nội Tống, cũng không còn giữ được bình tĩnh như vừa rồi nữa.


"Bác gái cả, tự mọi người đóng sao? Bác cả với bác gái bao nhiêu năm nay chưa từng xuống ruộng hái trà, ngay cả mua cái túi vải bố cũng phải lấy tiền của bà nội thì các người dựa vào cái gì có tiền đóng học phí cho con trai? Chẳng lẽ là dựa vào của hồi môn của bác gái?" Đời trước, nhà Tống Duy An cũng có rất nhiều họ hàng cực phẩm, trong nhà hắn nắm giữ cống trà (*) tổ tiên truyền lại, có không ít người ngấm ngầm mưu tính, suốt ngày thấy ba mẹ phải đấu đá với họ, Tống Duy An cũng đã sớm quen với trường hợp này rồi.


(*Cống trà: trà dùng làm cống phẩm)

Triệu Xuân lập tức bị hỏi đến nỗi á khẩu không trả lời được. Lúc trước, nhà mẹ đẻ bà ta nghèo cũng không cho của hồi môn, mà phu lang của Tống Vĩnh Cường lại khiêng mấy rương đồ đạc bước vào nhà họ Tống, khiến cho không ít người trong thôn đem bà ta ra so sánh với người kia. Mà ngay cả chuyện trước đây bà ta tay trắng gả vào cũng thường bị người nhắc tới.

May mà trước đây mẹ chồng cũng xuất thân từ nhà nghèo nên rất thân thiết hiền hòa với bà ta. Vả lại, có rất nhiều người nói nhà họ Tống có thể sống thoải mái như bây giờ hoàn toàn dựa vào người kia, càng khiến bà ta phiền chán hơn. Chỉ có một mình bà ta mới được có địa vị như vậy ở trong nhà họ Tống!


"Đương... Đương nhiên là từ thu hoạch trong ruộng rồi. Đừng quên trên danh nghĩa bác cả của mày còn có mấy mẫu ruộng nước và không ít đất trồng trà đâu." Triệu Xuân nghĩ tới chuyện mình đắc ý nhất, sống lưng cũng lập tức thẳng hơn.


"Chẳng phải ruộng nước và đất trồng trà này là do phụ thân tôi mua sao?" Trước đây, nhà họ Tống chỉ có hai mẫu đất gò và vài mẫu đất trà thôi. Những thứ bây giờ có được đều nhờ sau khi Tống Vĩnh Cường học được tay nghề mới từ từ mua được.


Triệu Xuân: ...


"Sao hôm nay thằng An giống như đổi thành người khác vậy? Trước đây chưa thấy nó nói chuyện trôi chảy như vậy đấy." Người trong thôn vây quanh trước cửa nhà tò mò nói.


"Con thỏ bị ép cũng cắn người mà."


"Hừ, chỉ là con cháu mà dám nói chuyện với bậc cha chú như vậy,  quá vô học." Một ít người lớn trong thôn dù biết nhà họ Tống làm không đúng, cũng không thích nhìn con cháu bất hiếu như vậy, chỉ sợ hắn sẽ dạy hư thế hệ trẻ con trong thôn.


"Thằng nhãi ranh muốn làm phản rồi phải không? Trong mắt mày có còn người lớn nữa không?" Vì Tống Vệ Tề, bà nội Tống vẫn luôn thiên vị nhà con cả, bây giờ thấy ngôi sao chổi khiến con trai lớn mất mặt trước mọi người như vậy. Bà ta đứng dậy muốn cho người ta một cái tát, khiến Ôn Nhạc hoảng sợ tới mức phản xạ có điều kiện che trước mặt đối phương.


May mà trưởng thôn nhanh tay lẹ mắt cản lại, bàn tay đó mới không rơi xuống mặt Ôn Nhạc, "Nhà Hữu Tài, bà đừng xúc động, sao còn đánh người vậy?"


Ông chú ba ngồi bên cạnh nhịn không được lên tiếng, "Cậu còn dám nhắc tới chuyện trà khô, mấy năm nay Tống Vĩnh Cường giấu cách làm trà khô để một mình làm giàu. Nó vốn không xem dòng họ Tống ra gì cả."


Tống Duy An quay đầu nhìn tộc lão vừa lên tiếng. Hắn đã nói mà làm sao tộc lão và người nhà họ Tống lại đồng lòng như vậy, thì ra là mắc nghẹn tại chuyện này đây. Mất công mấy năm nay tiền Tống Vĩnh Cường kiếm được đều cho nhà họ Tống hưởng, kết quả là tội danh độc chiếm bí phương cũng treo lên lưng ông ta.


Ở nơi này không có nhiều người biết làm trà khô, đa số học xong cũng không truyền lại cho người khác, chỉ có một hai thôn cùng dòng họ mới cả thôn đều có tay nghề này. Mà những thôn sống nhờ vào nghề trà khác cũng giống như thôn Trà Sơn thôi. Họ chỉ xào trà xanh đến khi chuyển thành màu đen, bán cho nhà buôn đến trong thôn thu trà, giá bình thường cũng không phải cao lắm, chỉ đủ để duy trì sinh hoạt bình thường của gia đình nhà nông thôi.


Tống Duy An kéo lấy Ôn Nhạc đang che trước người sang bên cạnh, hắn không biết có phải hình tượng ma ốm của bản thân đã quá nhập lòng người rồi hay không.


"Năm đó, phụ thân cháu đã thề với ông ngoại là sẽ không dạy lại nghề này cho người khác, chẳng lẽ ông chú muốn phụ thân cháu thành người thất hứa sao?" Đây cũng là thứ duy nhất Tống Vĩnh Cường không phụ lòng sư phụ của mình.


Tống Vĩnh Cường vốn định đợi Tống Vệ An đủ mười lăm tuổi sẽ dạy hắn làm trà khô, kết quả người tính không bằng trời tính.


"Thằng Tống Vĩnh Cường cũng là đồ vong ơn bội nghĩa, cái gì mà người khác, anh em trai ruột của mình có thể gọi là người khác sao?" Bà nội Tống hận Tống Vĩnh Cường nhất ở điểm này, bà ta đã nhắc tới chuyện trà khô với ông ta rất nhiều lần nhưng khúc gỗ này sống chết cũng không đồng ý.


"Đây là vấn đề nguyên tắc, phụ thân cháu chỉ cố gắng giữ lời hứa với ông ngoại chứ cũng không làm gì sai cả. Mặc dù ông ấy không dạy bác cả với chú ba nhưng cũng không mắc nợ nhà họ Tống. Tiền ông ấy kiếm được chưa từng vào túi mình dù là một văn. Giống như bác gái cả nói, trong nhà còn có ruộng nước và đất trồng trà trên danh nghĩa bác cả mà phụ thân cháu lại không có gì cả." Tống Duy An cũng không muốn nói chuyện thay cho tên đàn ông cặn bã Tống Vĩnh Cường này nhưng nhà họ Tống là người không có tư cách phê phán ông ta nhất.


"Được rồi, hôm nay tới đểnnói chuyện phân gia, cũng đừng nhắc tới chuyện tay trắng rời nhà nữa. Nhà Hữu Tài, bà cũng không tự ngẫm lại, nếu trong nhà thật sự có con cháu phẩm hạnh không tốt, tương lai của Tống Vệ Tề cũng sẽ chịu ảnh hưởng." Đường Diệu Huy thấy câu chuyện đã đi quá xa cho nên mới lên tiếng hòa giải. Tống Vệ Tề là người đọc sách duy nhất trong lứa trẻ ở thôn Trà Sơn họ, ông cũng muốn Tống Vệ Tề có thể mang lại vẻ vang cho thôn, mà ông làm trưởng thôn ra ngoài cũng mát mặt một chút. Đương nhiên sẽ lo lắng cho thanh danh của Tống Vệ Tề.


Tống Duy An thấy bà nội Tống bị một câu của trưởng thôn nói sợ tới mức im lặng lại. Nhân lúc này, hắn mở miệng, "Bà nội, không phải cháu muốn đòi cái gì của bà, nhưng của hồi môn của ba là thứ duy nhất ông ấy để lại cho cháu, bây giờ nếu phải ra ở riêng đương nhiên cháu muốn mang chúng theo. Nhưng nếu bà nói đã dùng hết cũng không sao nhưng dù gì cũng phải cho cháu khế đất đỉnh núi của ông ngoại đó chứ."


Thật ra đỉnh núi đó đã được sửa thành tên của Tống Vĩnh Cường rồi nhưng Tống Duy An vẫn cố ý nhắc tới ông ngoại chính là muốn cho mọi người biết đỉnh núi này cũng nằm trong số của hồi môn.


"Mẹ, mẹ đã hứa để lại đỉnh núi đó cho bọn con rồi." Tống Vĩnh Quý nghe Tống Vệ An đòi đỉnh núi thì rất sốt ruột. Phần lớn đất đai trong nhà đều cho anh cả, khó khăn lắm ông ta mới thuyết phục được ba mẹ cho mình đỉnh núi đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC