060. Răn đe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


"Chúng tôi không trả tiền, cứ bán song nhi đi, cho ngài song nhi của chúng tôi, ngài đừng đánh con trai tôi bị thương." Dương thị vốn cũng không trông cậy vào Tống Vệ An sẽ bằng lòng giúp nhà họ trả nợ. Nếu bán song nhi thì về sau nhà họ cũng không dám ngóc đầu trước người trong thôn nhưng vừa nghe đến câu cuối cùng của hắn, bà ta cũng không dám bảo hắn giúp trả tiền nữa, thà rằng bán song nhi cũng không muốn con trai chịu khổ.


Người dân vừa rồi còn cảm thấy Tống Vệ An quá tàn nhẫn, vừa nghe Dương thị nói vậy lập tức ồ lên. Vương Dung cũng không dám tin nhìn mẹ mình, y đang định mở miệng cầu xin Tống Vệ An, lúc này lại cảm thấy bản thân tựa như một trò cười.


"Chuyện này không phải do các người quyết định." Mấy hán tử vừa nghe Tống Vệ An chịu ra tiền lập tức thả người trong tay ra. Một song nhi làm sao đáng giá ba mươi lượng, nếu không phải thấy nhà họ Vương không có tiền, bọn họ mới miễn cưỡng bắt người. Song nhi này cũng đã mười lăm, cho dù bán vào lầu xanh cũng không được nhiều tiền như vậy.


Đường Thanh Thủy thấy cuối cùng gã cũng chịu thả người ra, vội vàng kéo Vương Dung ra sau lưng mình. Lúc này hắn chỉ hận bản thân quá bất lực, hoàn toàn không thể giúp được gì. Nếu không phải có Tống Vệ An, hôm nay chỉ sợ chuyện này không dễ bỏ qua như vậy.


Ôn Nhạc cũng vội vàng chạy tới bên cạnh Vương Dung, lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt y, một tay khác thì kéo lấy tay y, sợ y lại bị người khác bắt đi.


"Một tay giao tiền, một tay giao người." Tống Vệ An lấy tờ ngân phiếu ba mươi lượng từ trong tay áo ra, trao đổi với tờ khế ước bán thân trong tay hán tử. Cầm vào tay xem xét thật cẩn thận mới yên tâm.


Vương Vĩ Kiệt nằm dưới đất giả chết sợ tới mức lăn tới phía sau Dương thị, "Mẹ, mẹ phải cứu con, con biết sai rồi, con còn chưa báo hiếu cho cha mẹ, con không thể biến thành tàn phế được."


"Không được, tôi không đồng ý, các người không thể làm như vậy." Dương thị thấy bọn họ đã đạt thành giao dịch, sốt ruột che trước người con trai mình.


Cuối cùng đến lúc này Vương Thắng Bình mới có phản ứng, chậm rãi bước từ trong nhà ra nói với song nhi nhà mình: "Dung ca nhi, nếu chân anh trai con bị phế đi thì nhà chúng ta xem như cũng hủy theo, về sau làm sao con còn có ngày lành nữa?"


Cho dù Vương Vĩ Kiệt có làm chuyện tày trời thì cũng là con trai duy nhất của ông ta, bây giờ họ không cần bán song nhi, trong lòng Vương Thắng Bình cũng dễ chịu hơn một chút mới có thể đi ra nói một câu, bảo Vương Dung cầu xin thay anh trai mình. Chỉ có người một nhà đều khỏe mạnh thì về sau Vương Dung mới có thể gả vào gia đình tốt, cho dù là vì ai cũng không thể làm Vương Vĩ Kiệt bị phế được.


"A Dung, ngươi đừng sợ, có chúng ta ở đây sẽ không để ngươi bị ức hiếp nữa, đương gia sẽ đòi lại công bằng cho ngươi, cứ giao cho đương gia xử lý đi!" Ôn Nhạc sợ Vương Dung mềm lòng bởi mấy câu cha y vừa nói. Ôn Nhạc rất hiểu tính của Tống Vệ An, nếu Vương Dung thật sự mở miệng cầu xin chắc chắn đương gia nhà y sẽ lập tức quay đầu bỏ đi.


Vương Dung tâm như tro tàn nhìn cha mẹ mình, trong mắt lại không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa, lại nghe thấy lời Ôn Nhạc nói bên tai cũng dần kiên định hơn, y quay đầu đi không thèm nhìn người trong nhà.


Toàn bộ phản ứng của Vương Dung đều rơi vào trong mắt Đường Thanh Thủy và Tống Vệ An. Đường Thanh Thủy chỉ cảm thấy trái tim càng thêm đau nhói. Còn Tống Vệ An thì mở khế ước bán thân trong tay ra, nói với vợ chồng nhà họ Vương, "Có lẽ các người đã hiểu lầm, tôi không trả tiền thay các người, tôi chỉ dùng ba mươi lượng mua lại Vương Dung thôi. Khế ước bán thân của y nằm trong tay tôi, về sau y không còn liên quan gì tới nhà họ Vương các người nữa, cũng không còn là con của các người. Nếu về sau các người dám xuất hiện trước mặt y, tôi còn dám đánh gãy luôn cái chân còn lại của Vương Vĩ Kiệt đấy."


Lời nói này của Tống Vệ An làm cho mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Mà trong mắt Vương Dung lại hiện lên một tia giải thoát, như vậy cũng tốt, cho dù sau này phải làm nô tài cho người ta cả đời còn hơn ở lại nơi này.


Tống Vệ An thấy Vương Dung chỉ cúi đầu mà không phản đối, mới hài lòng nói tiếp: "Nhân đây có mọi người trong thôn làm chứng, trên này còn có dấu tay của vợ chồng nhà họ Vương. Vương Dung đã không còn là người nhà họ Vương nữa, từ nay về sau sống chết cũng không liên quan tới nhà họ Vương, mà bản thân và tính mạng chỉ thuộc về chủ nhân của tờ khế ước này thôi."


Trưởng thôn thôn Hưng Dương cũng cẩn thận xem nội dung trên khế ước một lần, mới gật đầu, "Không sai, trên khế ước đúng là viết như vậy."


Tuy là hắn ta làm trưởng thôn chưa được bao lâu nhưng cũng nghe hiểu lời Tống Vệ An nói, chính là muốn hắn ta về sau quản lý kỹ người nhà họ Vương, không để người nhà này đến thôn Trà Sơn làm phiền, mà hắn ta cũng sẵn lòng giúpTống Vệ An một việc này.


"Sao có thể như vậy?" Vương Thắng Bình há hốc mồm với kết quả này, ồn ào tới cuối cùng song nhi nhà họ vẫn bị bán. Lại nhìn thấy mấy hán tử cầm gậy sắt đi về phía con trai mình, đến lúc này Vương Thắng Bình mới biết lần này coi như xong thật rồi.


Tống Vệ An cũng không lại quan tâm đến phản ứng của mọi người, gật đầu ra hiệu với Đường Thanh Thủy rồi mới kéo Ôn Nhạc rời đi. Đường Thanh Thủy cũng che chở Vương Dung đi theo phía sau hai người.


Mới ra khỏi sân nhà họ Vương, Ôn Nhạc nhìn thấy Lâm Phân đứng trước cửa. Lúc này, y cũng không muốn ở lại thôn Hưng Dương lâu, chỉ nói với người trước mặt một câu: "Mẹ, hôm nay con còn có việc, con về trước đây."


Ôn Nhạc vừa dứt lời, trong nhà đã vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Vương Vĩ Kiệt.


Trên mặt Lâm Phân gắng gượng ra một nụ cười, mất tự nhiên nói: "À, được!"


Người dân vây trước cửa đều nhường đường cho bọn họ, sau khi đã biết sự tàn nhẫn của Tống Vệ An, cũng không có người nào dám xem thường hán tử mới mười lăm tuổi này.


Mấy người ra thôn Hưng Dương, Ôn Nhạc mới nhớ tới hỏi Tống Vệ An, "Đương gia, sao ngươi lại tới đây?"


Y cũng phải đến nhà họ Vương mới biết được việc này, làm sao Tống Vệ An biết được mà còn chạy tới đúng lúc như vậy? Nếu không phải có đương gia, bản thân thật sự không biết phải xử lý thế nào. Mà y cũng không mang theo nhiều ngân lượng như vậy, y rất sợ những người đó sẽ mang Vương Dung đi.


"Thanh Thủy về nhà báo tên cha mẹ của Vương Dung cho thím, đúng lúc mấy ngày nay thím nghe người trong thôn nói về chuyện nhà họ Vương ở thôn Hưng Dương, Thanh Thủy lập tức tới tìm ta." Tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, Tống Vệ An vẫn mang theo ngân phiếu mới ra cửa, quả nhiên thật sự có công dụng.


"May mà ngươi đã đến." Ôn Nhạc vừa nhớ tới cảnh tưởng lúc mình mới bước vào sân nhà họ Vương chỉ cảm thấy chân mềm nhũn. Quay đầu nhìn về phía Vương Dung đang đi phía sau, thấy y chỉ cúi đầu im lặng đi tới, mà Đường Thanh Thủy đi bên cạnh vươn hai tay giữa không trung mất tự nhiên dìu y, lại quay về nói với Tống Vệ An: "Ta đi với A Dung."


Tống Vệ An cũng có chuyện cần nói với Đường Thanh Thủy, nghe Ôn Nhạc nói vậy mới buông tay ra để y đi ra sau với Vương Dung, còn mình ôm lấy bả vai Đường Thanh Thủy kéo người tới đằng trước.


"Ngươi định thế nào?"


"An Tử, ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại cho ngươi." Đường Thanh Thủy cho là Tống Vệ An hỏi chuyện khế ước bán thân của Vương Dung, lập tức vỗ ngực bảo đảm. Tuy ba mươi lượng không ít nhưng hắn nhất định sẽ dựa vào bản thân chuộc khế ước đó về.


"Tốt lắm!" Tuy biết Đường Thanh Thủy hiểu lầm ý của mình nhưng Tống Vệ An cũng không định giải thích, nghe thấy một câu đó của hắn thì toàn bộ tâm trạng không vui đều lập tức tan biến.


Mới đi vào thôn Nam đã thấy thím Đường sốt ruột chờ trước cửa nhà họ, Tống Vệ An vỗ vai Đường Thanh Thủy, "Ngươi về nói rõ mọi chuyện đã xảy ra hôm nay cho thím Đường trước, nếu thím phản đối ngươi cũng đừng tranh cãi. Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác."


"Ta đã biết." Đường Thanh Thủy cũng biết không thể giấu diếm chuyện hôm nay được. Mẹ hắn rất thạo tin tức, cho dù hắn không nói thì ngày mai cũng biết, "Vậy Vương Dung trước nhờ ngươi và Ôn Nhạc để ý nhé."


Đường Thanh Thủy nói một tiếng với Tống Vệ An mới chạy qua, kéo lấy mẹ mình giải thích vài câu rồi cùng bà đi trở về nhà họ Đường.


Tống Vệ An mở cửa nhà, bảo Ôn Nhạc dẫn Vương Dung đi rửa mặt thay quần áo, còn mình vào nhà bếp chuẩn bị cơm trưa. Cho dù là chuyện gì cũng phải lấp đầy bụng trước rồi nói sau.


Đợi cho mấy người đã ngồi trước bàn cơm, Vương Dung rõ ràng vẫn còn chưa thoát khỏi biến cố lớn ngày hôm nay. Y chỉ ôm bát cơm rụt một bên im lặng lùa cơm.


Ôn Nhạc rất lo lắng cho trạng thái hiện giờ của Vương Dung, vừa ăn vừa không ngừng gắp đồ ăn cho y. Nhìn vết siết màu hồng trên cổ tay gầy guộc của y đã biến sang màu đen, suýt nữa không kìm được nước mắt của mình.


Đợi cho mọi người buông đũa, Vương Dung vội vàng đứng dậy giành thu dọn chén đũa. Ôn Nhạc không yên tâm cản y lại, "A Dung, ngươi đi nghỉ ngơi một lúc đi."


"Không cần, ta có thể làm việc." Tống Vệ An dùng ba mươi lượng mua y về, y cũng phải tự mình hiểu lấy, nếu ngay cả nơi này cũng không thể chứa y thì về sau thật sự không có nhà để về nữa.


"Ngươi để y rửa đi!" Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc giành không cho Vương Dung làm việc, tuy biết y đau lòng cùng lo lắng nhưng với tình hình hiện giờ vẫn nên để Vương Dung kiếm chút việc làm, có lẽ y sẽ dễ chịu hơn một chút.


Ôn Nhạc cũng hiểu lý lẽ này, cuối cùng đành ngồi xổm bên giếng cùng Vương Dung rửa chén.


Nhà họ Đường ăn cơm trưa xong, thím Đường để con dâu thu dọn bàn ăn, còn mình kéo Đường Thanh Thủy về phòng. Vừa rồi trở về trong nhà đã tới giờ cơm, bà chỉ có thể kìm nén, đợi ăn xong mới kiếm Đường Thanh Thủy nói chuyện cho rõ ràng.


Đường Diệu Vinh cũng bị gọi vào phòng vẫn như lọt trong sương mù, "Sao hôm nay hai mẹ con hai người cứ thần thần bí bí vậy?"


"Ông tạm thời đừng nói gì cả, nghe nó nói trước đã. Thanh Thủy nói đi, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?" Bà vừa mới nghe đến cái tên Vương Thắng Bình đã nhớ tới chuyện gần đây người trong thôn thường nói với nhau, không ngờ mới vừa nói chuyện này với con trai thì nó đã bỏ chạy khiến bà cũng không bình tĩnh nổi.


"Mẹ, mẹ không biết hôm nay nguy hiểm cỡ nào đâu, may mà bọn con tới kịp, không là Vương Dung đã bị cha mẹ bán rồi." Đường Thanh Thủy kể lại những chuyện xảy ra lúc trưa ở nhà họ Vương cho cha mẹ mình nghe. Vừa nhớ tới tình cảnh lúc đó, Đường Thanh Thủy còn tức giận đến nghiến răng.


"Tại sao lại có cha mẹ nhẫn tâm đến vậy chứ?" Đường Diệu Vinh không biết nguyên do, nghe con trai mình kể chỉ cảm thấy vợ chồng nhà họ Vương rất không thể tưởng tượng nổi.


Mà chuyện thím Đường để ý còn nhiều hơn, "Con nói thằng An bỏ ba mươi lượng chuộc Dung ca nhi, con trai, con phải hiểu rõ, không có nhà ai cưới phu lang mà phải tốn tới ba mươi lượng cả. Số tiền này cũng đủ cưới bao nhiêu người vợ rồi."


Nếu như con bà thật sự muốn cưới Vương Dung thì họ đương nhiên phải trả lại ba mươi lượng này cho Tống Vệ An. Tuy điều kiện trong nhà hiện giờ đã tốt hơn nhiều nhưng không phải nói là có thể lấy ngay ra được số tiền này. Mà bình thường cưới phu lang tốn một lượng bạc là đã nhiều rồi, đằng này con trai bà còn muốn tốn tới ba mươi lượng. Chuyện này dù nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.


"Khoan đã, bà đang nói gì?" Lúc này, Đường Diệu Vinh vẫn chưa hiểu.


"Cha, con nói cho cha nghe, con vốn đã quyết định rồi, mà hôm nay cũng đã nói với mẹ, ai biết lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ." Đường Thanh Thủy nói một nửa chừa một nử lừa bịp qua chuyện, không đợi Đường Diệu Vinh phản ứng đã vội vàng nói tiếp: "Cha nói xem dù gì con cũng là đàn ông con trai, nếu đã quyết định thì làm sao có thể thay đổi dễ dàng như vậy được? Với cả nhà người ta mới vừa xảy ra chuyện đã đổi ý thì họ xem con ra gì, về sau làm sao con trở thành một người đàn ông có trách nhiệm nữa, cha nói có đúng không?""Đúng vậy, thân là đàn ông đương nhiên phải đầu đội trời chân đạp đất, nói một không hai." Đường Diệu Vinh cảm thấy con trai nói không sai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net