063. Giao hàng tới nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Bầu không khí thôn Trà Sơn vào tháng mười hai trở nên vừa náo nhiệt lại vui mừng. Gần đây, chủ đề bàn tán sau bữa cơm của người dân cũng là chuyện này tiếp nối chuyện kia. Lúc trước mới vừa nghe nàng dâu từ thôn Hưng Dương gả tới kể con trai lớn nhà họ Vương ở đầu thôn của họ nợ tiền cờ bạc, mỗi ngày đều bị người tới nhà đòi nợ. Sau đó chính là nhà họ Vương muốn bán song nhi nhà mình cho sòng bạc để gán nợ, kết quả tới tới lui lui lại thành Tống Vệ An thôn Trà Sơn bọn họ bỏ ba mươi lượng mua song nhi này về.


Không ít người đều cảm thấy tò mò về gia đình Tống Vệ An hiện giờ. Cứ tưởng xây căn nhà mới gồm mấy gian phòng, rồi xây thêm lớp học thì tiền bạc trong nhà cũng không còn dư bao nhiêu, lại không ngờ vẫn có thể lấy ra ba mươi lượng một cách dễ dàng như vậy. Nhưng sau khi nghe Tống Vệ An vừa mở miệng đã muốn đánh gãy một chân của con trai nhà họ Vương, bọn họ lập tức từ bỏ ý nghĩ không đứng đắn ngay, trông Tống Vệ An cũng không phải dễ trêu chọc như vậy.


Cũng có người ngầm đoán Tống Vệ An mua Dung ca nhi về là định để người trong nhà làm người hầu hạ, hay là muốn nạp làm thiếp? Không phải địa chủ ở gần thôn họ cũng nạp mấy phòng thiếp thất đó sao?


Nhưng mà ngày hôm sau lại truyền ra tin Tống Vệ An nhận Dung ca nhi làm em ruột, còn muốn kết thông gia với nhà họ Đường, gả Dung ca nhi cho Đường Thanh Thủy. Mọi chuyện phát triển đến đây, mọi người chỉ có thể ganh tị Dung ca nhi có phúc. Lúc trước, còn có gia đình muốn gả con gái nhà mình cho Đường Thanh Thủy lại chưa thể như nguyện, kết quả lại bị một song nhi thôn khác kiếm hời. Không hiểu song nhi thôn Hưng Dương tốt số cỡ nào, trước có Ôn Nhạc, sau lại có thêm Vương Dung.


Nhưng cho dù mọi người hâm mộ thế nào, ngày mùng tám tháng chạp vừa qua, đến ngày mùng chín tháng chạp, Đường Thanh Thủy gánh một cái đòn gánh cột dây lụa đỏ đi theo sau cha mẹ vô cùng cao hứng vào nhà Tống Vệ An.


Tống Vệ An và Ôn Nhạc cũng đã sớm thay quần áo mới, đứng trước cửa nghênh đón họ. Người hai nhà đã rất quen thuộc với nhau, vào nhà Tống Vệ An, vợ chồng nhà họ Đường cũng không thận trọng quá nhiều, ngồi trong sân uống trà nói chuyện phiếm, ăn bánh ngọt mà Tống Vệ An chuẩn bị riêng cho ngày hôm nay.


Lúc này, trên con đường nhỏ gần thôn Trà Sơn lại xuất hiện một đoàn xe. Đi đầu chính là một chiếc xe ngựa được trang trí vô cùng xinh đẹp, phía sau đi theo mấy chiếc xe ba gác chở một bộ gia cụ rất nặng. Mà cách đoàn xe không xa còn đi theo một chiếc xe ngựa chở khách trông rất bình thường.


Lúc này, ba người ngồi trên chiếc xe ngựa này đều tò mò nhìn đoàn xe đi phía trước. Lâu Du Lượng thu hồi tầm mắt, quay đầu hỏi Tống Vệ Tề ngồi bên cạnh, "Tống huynh, không phải con đường này chỉ đi vào thôn Trà Sơn các huynh thôi sao? Vậy mà đoàn xe phía trước lại cùng đường với chúng ta, chẳng lẽ họ cũng muốn đến thôn Trà Sơn?"


Lâu Du Lượng là bạn học cùng trường với Tống Vệ Tề, lúc trước nghe Tống Vệ Tề nhắc tới sư phụ trà sấy trong nhà đã muốn nhân dịp Tết âm lịch về nhà tiện đường đến thôn Trà Sơn nhìn xem. Nhưng bọn họ một đường đi từ thị trấn tới đây, đoàn xe này vẫn luôn đi trước mặt họ, bây giờ trông như còn định đi vào cổng thôn, làm người ta không khái cảm khái có duyên.


"Ta cũng không rõ lắm nhưng nếu họ không đi nhầm thì chính là vào thôn Trà Sơn." Tống Vệ Tề cũng cảm thấy kỳ lạ. Hàng hóa mà đoàn xe phía trước chở là một bộ gia cụ rất lớn. Lúc dừng lại nghỉ chân giữa đường, bọn họ cũng có đi qua nhìn xem, bộ gia cụ đó vừa nhìn đã biết giá cả xa xỉ, lại còn được vận chuyển từ thị trấn tới đây. Gã cứ tưởng là đưa tới trong nhà phú thương nào ở trấn Vân Trạch nhưng mắt thấy sắp đi vào cổng thôn mà những người này vẫn còn đi phía trước bọn họ.


Đoàn xe vào thôn hấp dẫn không ít sự chú ý. Người trong thôn thích nhất là hóng hớt, lúc này vừa thấy phía trên đoàn xe của ông chủ Triệu đang vận chuyển hàng hóa rất lớn, không cần hỏi cũng biết là muốn đưa tới nhà Tống Vệ An rồi.


Nhà họ Tống ở thôn Bắc thôn Trà Sơn cách cổng thôn không xa, đợi xe ngựa chở Tống Vệ Tề dừng lại trước cửa nhà họ Tống, ba người thấy đoàn xe phía trước vẫn tiếp tục đi vào trong thôn, hoàn toàn không có ý định quay đầu.


"Tống huynh, có phải trong thôn Trà Sơn các huynh có rất nhiều sư phụ trà sấy không?" Trước đó, Thích Văn Bân đã thấy bộ gia cụ bằng gỗ kia trông rất là quen. Một kiểu dáng như vậy vừa nhìn đã biết không phải gia đình bình thường có thể mua nổi, bây giờ lại bị đưa tới một thôn nhỏ vùng núi lại càng khiến người ta cảm thấy tò mò hơn, nhưng nghĩ tới trà sấy của thôn Trà Sơn lại làm gã có thể giải thích được.


"Trước đây cũng chưa từng nghe nói." Tống Vệ Tề nói rồi dẫn đầu xuống xe ngựa. Năm nay, gã rời thôn lên thị trấn học là vào tháng ba, trước khi đi cũng không nghe nói trong thôn còn có ai biết làm trà sấy cả.


Người nhà họ Tống trừ Vương Anh đang ở cữ ra thì đều đứng trong sân xem đoàn xe của Triệu Hằng, lại phía hiện có một chiếc xe ngựa dừng trước cửa nhà mình. Đợi thấy Tống Vệ Tề xuống xe, bà nội Tống mới kích động tiến lên kéo lấy cháu trai cưng của mình, "Cuối cùng Vệ Tề nhà chúng ta cũng về rồi, cháu vừa đi đã lâu như vậy làm bà nội nhớ cháu muốn chết."


"Là Vệ Tề về trễ. Bà nội có khỏe không?" Tống Vệ Tề ôn hòa hỏi thăm bà nội mình.


Bà nội Tống nghe thấy giọng điệu quan tâm của Tống Vệ Tề lập tức âm ức khóc lóc kể lể với gã, "Vệ Tề, cháu không biết đâu, đám người nhà họ Lý xứng bị đâm ngàn đao kia rất bắt nạt người khác, cháu phải giành lại công bằng cho bà nội để người nhà đó biết thế nào là lợi hại."


Tống Vệ Tề vừa nghe vậy không khỏi nhíu mày. Mà Thích Văn Bân và Lâu Du Lượng đang định xuống xe lại lộ ra ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Tống Vệ Tề. Nói thế nào Tống Vệ Tề cũng là người đọc sách nhưng người nhà gã mở miệng lại thô bỉ như vậy.


Triệu Xuân đứng phía sau bà nội Tống thấy sắc mặt con trai lộ vẻ lúng túng, mà trên xe ngựa còn có hai người trẻ tuổi ăn mặc như thư sinh là biết gã dẫn bạn về chơi, vội vàng chạy tới giữ chặt lấy bà nội Tống, "Mẹ, Vệ Tề mới về, mẹ để cháu nó nghỉ ngơi một lúc đi."


Tống Vệ Tề bị hai người bạn nhìn rất lúng túng, lại không thể nổi giận trước mặt người ngoài, chỉ có thể kìm chế tính tình lộ ra nụ cười gượng, "Bà nội, cháu dẫn bạn về nhà làm khách, đều là bạn học ở thư viện thị trấn của cháu."


Lúc này bà nội Tống mới nhìn thấy hai người cùng về với Tống Vệ Tề, biết Tống Vệ Tề rất cần thể diện cho nên không thể không giả vờ thận trọng, được vợ thằng con cả đỡ đứng thẳng người dậy, "Sao cháu không nói sớm, mau mời bạn vào nhà ngồi."


Tống Vệ Tề thấy bà nội mình xem như cũng phối hợp mới yên lòng, quay đầu áy náy nói: "Bà nội ta đã lâu không gặp ta cho nên hơi xúc động, Thích huynh và Lâu huynh không chê mới tốt, chúng ta vào nhà nghỉ ngơi chút rồi nói sau!"


"Có gì đâu, chỉ là chuyện bình thường ấy mà. Tống huynh, ta muốn vào thôn đi dạo một chút." Thích Văn Bân có lệ trả lời Tống Vệ Tề. Bây giờ gã chỉ tò mò rốt cuộc đoàn xe kia muốn đưa đồ tới nhà ai, càng muốn nhìn xem bộ bàn ghế đó được bày ra sẽ có dáng vẻ thế nào.


"Ta cũng muốn đi dạo." Lâu Du Lượng cũng vội tiếp lời, trong lòng gã cũng đang nghĩ tới chuyện này.


Thật ra Tống Vệ Tề cũng muốn dẫn họ đi dạo nhưng nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của bà nội cho nên cảm thấy bản thân cần phải nói chuyện với người trong nhà mới được, đừng để lát nữa lại mất mặt, "Vậy ta đem hành lý vào trong trước, hai huynh đừng đi quá xa, ngày mai ta lại dẫn các huynh đi dạo xung quanh."


"Vậy làm phiền Tống huynh, bọn ta đi một chút sẽ về ngay." Thích Văn Bân chắp tay nói một câu với Tống Vệ Tề, rồi cùng Lâu Du Lượng đi về phía đoàn xe vừa rời đi.


Tống Vệ Tề nhìn theo bọn họ rời đi, mới quay lại nhìn người nhà đứng trước cửa nhưng không phát hiện bóng dáng của Tống Vĩnh Cường, khó hiểu hỏi, "Sao không thấy chú Hai?"


Người nhà họ Tống nghe Tống Vệ Tề nhắc tới Tống Vĩnh Cường đều cảm thấy lạnh sống lưng. Tống Vĩnh Phú bình tĩnh lại mới mở miệng, "Sao con lại đột nhiên hỏi chú Hai?"


"Hiện giờ trà sấy của chú Hai rất có tên tuổi trên thị trấn, nhất là Tùng Vân mới được đưa ra gần đây, nghe nói là loại trà sấy chú Hai mới lập ra. Hai vị bạn học của con lần này tới cũng là muốn gặp chú Hai." Tùng Vân vừa đến thị trấn đã tạo ra tiếng vang không nhỏ, gã cũng từng tới quán trà Thính Phong nếm thử.


"Không phải con hiểu lầm gì rồi chứ? Chú Hai của con đã mất tích nhiều năm rồi, nếu còn sống thì tại sao không trở về?" Tống Vĩnh Phú cảm thấy vô cùng khó hiểu, mà người nhà họ Tống cũng nhìn Tống Vệ Tề với ánh mắt kỳ lạ.


"Không thể lầm được. Con đã hỏi thăm qua, trà sấy này xuất xứ từ thôn Trà Sơn chúng ta mà. Chẳng lẽ không chỉ có một mình chú Hai biết làm trà sấy?" Tống Vệ Tề nói rồi trong đầu lập tức hiện ra đoàn xe vừa rồi.


"Cháu nói cái gì?" Tống Hữu Tài nghe thấy trà sấy thôn Trà Sơn lập tức nghĩ đến Tống Vệ An, run rẩy bắt lấy tay Tống Vệ Tề hỏi: "Cháu nói trà sấy thôn Trà Sơn chúng ta bán lên tới thị trấn sao?"


"Đúng vậy. Một ấm trà đã gần một trăm văn rồi, gấp bốn lần loại trà sấy bình thường." Tống Vệ Tề thấy sắc mặt của mọi người cũng dần tin không phải chú Hai của mình đã trở về, vậy thì là sai?


"Một trăm văn??" Người nhà họ Tống nghe cái giá này đều không khỏi hô lên, nước trà cũng có thể bán ra giá cao như vậy quả thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt.


"Một trăm văn một ấm? Thảo nào!" Tống Hữu Tài nghe vậy, căm hận vỗ đùi. Ông ta đã nói mà, ông ta đã nói Tống Vệ An giàu lên quá nhanh. Xây nhà, xây lớp học, còn có thể lấy ba mươi lượng mua người. Thì ra trà sấy của hắn có giá trị đến vậy.


Tống Vệ Tề nhìn thấy ông nội mình phản ứng như vậy cũng đoán được ông ta biết được gì đó, "Ông nội, rốt cuộc là làm sao vậy?"


Tống Vĩnh Phú vội vàng kéo con trai đến bên cạnh, nhỏ giọng giải thích kỹ càng tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra trong thôn thời gian vừa qua cho gã nghe.


Tống Vệ An đang trò chuyện rôm rả với người nhà họ Đường thì chợt nghe thấy tiếng xe ngựa từ ngoài truyền tới, vội vàng đứng dậy đi ra cửa nhìn xem, người nhà họ Đường cũng đi theo phía sau hắn. Sau đó đã nhìn thấy đoàn xe của Triệu Hằng dừng lại ở cách đó không xa.


"Ôi chao, đây không phải ông chủ Triệu sao? Xe ngựa phía sau chở cái gì vậy?" Thím Đường tò mò quan sát mấy thứ được ràng trên xe.


"Chắc là đồ dùng khi trước đương gia đặt làm, không ngờ hôm nay lại vừa lúc đưa tới." Ôn Nhạc đứng bên cạnh giải thích với thím Đường.


Tống Vệ An thấy Triệu Hằng bước xuống khỏi xe ngựa, vui vẻ đi tới chào đón, "Triệu huynh, sao ngươi tới mà không báo cho ta một tiếng, làm ta giật cả mình dó."


"Ta mới vừa từ thị trấn tới thẳng đây, ngay cả nhà cũng chưa về đã vội vàng đưa đồ tới cho ngươi rồi" Triệu Hằng vừa xuống xe ngựa đã vội vã kéo Tống Vệ An đi ra phía sau nhìn những thứ hắn mang tới, vẻ mặt tranh công vỗ vỗ bàn trà bằng gỗ được ràng thật chắc chắn trên xe: "Thấy sao nào?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC