072. Xóa hộ tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Mọi người thấy phản ứng của Đường Diệu Huy và Tống Vệ An cũng không khỏi tò mò hai người đang bàn cái gì, cứ cảm thấy kế tiếp đây Tống Vệ An sẽ có quyết định ngoài dự đoán của họ.


"Tống Vệ An, ta sẽ cho mày một cơ hội cuối cùng, nếu mày chịu quỳ gối trước liệt tổ liệt tông sám hối, rút lại lời nói vừa rồi thì ta sẽ suy xét tạm hoãn lại chuyện xóa hộ tịch." Ông chú cả nhận lấy gia phả từ con trai, đưa ra lời cảnh báo cuối cùng với Tống Vệ An.


"Tống Vệ An tôi trước nay nói một không hai, không có lời gì cần rút lại cả. Tôi xin nhắc lại lần nữa, con cháu có cùng dòng máu với các tộc lão Tống thị đang ngồi đây đều nằm trong danh sách đen của Tống Vệ An tôi, về sau không chỉ là lớp học mà hễ là những chuyện do tôi làm đều không được tham dự." Tống Vệ An nhấn mạnh từng câu từng chữ với các lão già ngồi trên ghế đối diện.


Nghe đến đó, những người trong dòng họ Tống thị vừa rồi suýt chút bị mê hoặc lại thầm thấy may mắn vì mình không có hành động thiếu suy nghĩ.


Ông chú cả rõ ràng bị Tống Vệ An chọc giận, đứng lên nhận lấy gia phả và bút chu sa, đi đến giữa nhà thờ tổ, "Tống Vệ An không kính trọng người trên, đại nghịch bất đạo. Hôm nay trước mặt liệt tổ liệt tông và các tộc lão Tống thị, quyết định chính thức trục xuất người này ra khỏi Tống thị, từ nay về sau con cái của Tống Vệ An cũng không được vào gia phả Tống thị nữa."


Nói rồi lập tức lật tới tờ có tên Tống Hữu Tài, dùng bút chu sa gạch tên Tống Vệ An. Trong lúc các tộc lão còn chưa kịp phản ứng thì tên của Tống Vệ An đã biến mất khỏi gia phả rồi.


Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, người dân vây quanh trước cửa nhà thờ tổ còn chưa kịp hiểu tại sao chuyện này đã tới mức xóa hộ tịch. Mới vừa không phải đang nói tới phương thức làm trà sấy sao? Mà tộc lão đối với chuyện xóa hộ tịch của Tống Vệ An lại qua loa như vậy khiến mọi người bàn tán rôm rả.


"Tống Vệ An, mày gây chuyện tới nỗi bị xóa hộ tịch, mặt mũi của nhà họ Tống đều bị mày làm mất hết rồi." Tống Hữu Tài thấy tên của Tống Vệ An thật sự bị gạch bỏ, vô cùng tức giận trách mắng. Tống Vệ An chính là cháu trai trưởng của nhà họ Tống, lại làm ra chuyện thế này thì về sau bọn họ làm gì còn có chỗ dựa từ Tống thị nữa.


"Nếu bà nội nói bát tự của tôi không tốt, khắc người nhà họ Tống, lúc này bị xóa hộ tịch thì tôi cũng không còn liên quan tới các người nữa, chẳng phải là tiện cả đôi đường sao? Vừa không làm các người mất mặt, cũng sẽ không khắc các người." Tống Vệ An cảm thấy bị xóa hộ tịch là một quyết định sáng suốt.


"Chẳng lẽ mày còn muốn cắt đứt quan hệ?" Tống Hữu Tài nghe thế lộ ra vẻ không dám tin nhìn Tống Vệ An.


"Tôi không nợ nhà họ Tống các người cái gì cả. Bây giờ người nhà họ Tống các người ăn ở không phải đều là phụ thân tôi để lại sao? Ngay cả khi trước không phải Tống Vệ Tề được đi thư viện đọc sách cũng là nhờ chiếm phần của tôi à? Phụ thân tôi bỏ tiền cho gã đi học, kết quả đều chui vào bụng chó, hợp tác với tộc lão hại tôi, làm như tôi không biết sao?" Tống Vệ An âm u nhìn về phía Tống Vệ Tề.


Hôm nay, Tống Vệ Tề đã bị Tống Vệ An dọa sợ, lúc này còn bị ánh mắt âm u của hắn nhìn lướt qua, sắc mặt càng thêm trắng bệch không nói được lời nào.


Phản ứng của gã dừng trong mắt người khác trở thành cam chịu, ấn tượng của người dân đối với Tống Vệ Tề lập tức tụt dốc không phanh. Không ngờ Tống Vệ Tề trước nay vẫn luôn khiêm tốn lễ phép lại là người như thế, là một người đọc sách lại làm việc không có chừng mực, suýt làm hại cả dòng họ Tống thị rồi.


Tống Vệ Tề nhìn thấy người dân trước cửa đều nhìn mình với ánh mắt chỉ trích và thất vọng, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Bắt đầu từ bảy tuổi đến thư viện trấn trên, người dân trong thôn không ai là không kính trọng gã, có khi nào phải chịu đối xử như hôm nay chứ?


Tống Vĩnh Phú thấy người dân đều cho rằng con trai mình là đầu sỏ gây tội, vội vàng mở miệng cãi lại: "Hôm nay Vệ Tề vẫn luôn nói chuyện giúp mày, mày đừng có ngậm máu phun người."


"Vì sao các người ở lại nhà thờ tổ cũng đã chứng minh hết mọi chuyện rồi. Chuyện đã đến nước này thì cắt đứt quan hệ cũng chẳng sao. Về sau các người tự giải quyết cho tốt, nếu còn dám đụng tới trên đầu tôi, cũng đừng trách tôi không nhớ tình nghĩa." Tống Vệ An bỏ lại câu này, lập tức cùng mấy người Đường Diệu Huy rời khỏi nhà thờ tổ Tống thị.


Lúc đi ngang qua Triệu Hằng, Tống Vệ An chắp tay nói: "Hôm nay cảm ơn Triệu huynh nhắc nhở. Nhưng đầu năm đầu tháng lại làm Triệu huynh gặp chuyện không vui, mong Triệu huynh đừng trách."


Tống Vệ An rất biết ơn vì Triệu Hằng đã phổ cập khoa học cho mình, chứ không về sau không chừng hắn sẽ thật sự phạm phải điều kiêng kị gì đó.


"Đừng khách sáo như thế. Ngươi đừng nói chứ, chuyện hôm nay rất là đặc sắc." Triệu Hằng bị những người này làm cho rất vui vẻ, chuyện này có thể sánh với một vở kịch trong rạp hát đấy.


"Đi thôi, đến nhà ta thôi. Hôm nay ta phải mời ngươi uống chén trà mới được!" Tống Vệ An nói rồi mời mọi người đến nhà mình, dù gì hôm nay bị chuyện này chọc tức khiến moi người cũng không còn tâm trạng ăn tết nữa.


"Bác không tới, còn phải về triệu tập tộc lão của các dòng họ khác tới bàn bạc nữa." Đường Diệu Huy nhớ tới chuyện vừa rồi Tống Vệ An bàn với mình, ông còn phải xin ý kiến của các tộc lão khác trong thôn mới được. Nói rồi mới xoay sang cảm ơn Triệu Hằng: "Hôm nay cũng phải cảm ơn ông chủ Triệu đã hào phóng nhắc nhở, tránh cho thôn Trà Sơn chúng tôi gặp phải phiền phức."


"Trưởng thôn Đường đừng khách sáo." Triệu Hằng có ấn tượng tốt với vị trưởng thôn này, cho nên lập tức chắp tay đáp lễ.


"Vậy làm phiền trưởng thôn việc này ạ." Tống Vệ An thấy Đường Diệu Huy vội vã đi xử lý công việc bèn nói một câu, rồi mới dẫn mọi người trở về thôn Nam trước.


Người dân vây quanh ở cửa thấy Tống Vệ An đã rời đi mới ai về nhà nấy. Nhưng dọc theo đường đi vẫn chưa chắc chắn, hỏi người bên cạnh, "Bà nói Tống Vệ An bị xóa hộ tịch là thật hay giả? Tại sao tôi thấy giống như đang nằm mơ vậy?"


Chuyện bị xóa hộ tịch ở nông thôn còn nghiêm trọng hơn muốn mạng người, tại sao mọi người lại nói một cách dễ dàng như vậy?


"Đúng vậy, có phải lần này các tộc lão giải quyết qua loa quá không? Trước đây trong tộc có ác bá còn phải bàn bạc mấy lần, cuối cùng cũng chưa quyết định được gì, tại sao lúc này nói xóa là xóa ngay?"


"Theo tôi thấy thì hôm nay các tộc lão không được tỉnh táo đó. Nhưng tại sao tôi thấy Tống Vệ An hoàn toàn không lo lắng gì, lúc ra cửa còn nói nói cười cười với người khác nữa?"


"Haiz! Nói đến chuyện xóa hộ tịch thì chỉ có mấy người nghèo như chúng ta mới sợ thôi, bà không thấy thân phận hiện giờ của Tống Vệ An là gì à? Người ta nhiều tiền, cùng lắm thì lên trấn trên mua nhà, ở lại trấn trên, nó còn sợ cái gì?"


Mọi người nghe nói thế mới chợt hiểu ra, "Đúng đúng. Hôm nay các người có nhìn thấy không? Trên tay Ôn Nhạc đeo một cái vòng bằng vàng, có thể mua cho phu lang cái vòng giá trị như vậy có thể thấy Tống Vệ An muốn lên trấn trên ở cũng không phải là chuyện khó khăn gì."


"Buồn cười là tộc lão còn tưởng mình có thể bắt chẹt được Tống Vệ An nhưng người ta lại không cần. Cũng tiếc thật, Tống Vệ An ở dòng họ Tống thị thì tốt biết bao, làm gì phải xóa nó đi chứ? Tống thị chúng ta có một sư phụ trà sấy, về sau ít nhiều cũng có thể hưởng được chút lợi ích."


Đợi cho trong nhà thờ tổ chỉ còn lại mấy tộc lão Tống thị, ông chú thứ tám mới lên tiếng, "Tộc huynh xóa hộ tịch Tống Vệ An làm gì?"


"Đúng vậy, việc này vốn còn bàn bạc thêm được, lúc này anh xóa hộ tịch người ta không phải là muốn gây thù với Tống Vệ An sao?" Mấy tộc lão khác cũng phụ họa theo. Vừa rồi mọi người chưa kịp phản ứng, lúc này bình tĩnh nghĩ lại xóa hộ tịch của Tống Vệ An có hại nhiều hơn lợi.


"Tống Vệ An đã nói vậy rồi, không cho nó biết sự lợi hại thì mặt mũi dòng họ để nơi nào, uy tín của dòng họ lại để nơi nào? Về sau làm sao làm người dân tin phục chúng ta được?" Ông chú ba cảm thấy phải cho Tống Vệ An biết tay.


"Vấn đề là làm vậy chỉ khiến dòng họ chịu tổn thất thôi. Bây giờ xé rách mặt thì con cháu chúng ta phải làm sao đây? Mấy đứa trẻ khác đều được đến lớp học hành, mà con cháu chúng ta lại không được. Như vậy là có mặt mũi? Có uy tín sao?"


"Nếu các người phản đối thì tại sao vừa rồi không nói, bây giờ nói thì có ích lợi gì?" Ông chú cả nghe mấy người này cãi qua cãi lại càng thêm bực bội. Bây giờ đã gạch tên rồi thì còn có thể thế nào nữa?


"Cũng phải cho bọn tôi có cơ hội phản đối chứ? Anh chưa hỏi đã quyết định. Bọn tôi chỉ nghĩ anh doạ nó thôi, ai dè anh lại làm thật." Đợi bọn họ muốn cản lại đã không còn kịp rồi.


"Chuyện xóa hộ tịch quan trọng như vậy, tại sao anh không nói trước với bọn tôi mà tự mình quyết định chứ?"


Người nhà họ Tống còn chưa rời đi, lúc này đứng trong một góc của nhà thờ tổ nhìn mấy tộc lão vì chuyện của Tống Vệ An mà bắt đầu gây nhau ầm ĩ, sắc mặt đều trở nên phức tạp. Tống Hữu Tài không ngờ tới mới vừa xóa Tống Vệ An ra khỏi gia phả mà đã có tộc lão hối hận, vậy thì vừa rồi ông ta cần gì phải đóng vai ác chứ?


Tống Vệ An cũng không quan tâm bọn họ đang nghĩ gì, bây giờ hắn khó lắm mới thoát khỏi Tống thị và nhà họ Tống, đang vô cùng vui vẻ đón tiếp mọi người ngồi trong nhà chính. Thím Đường ở nhà đợi tin tức, thấy họ về cũng vội vàng chạy sang hỏi thăm. Tống Vệ An nhóm bếp than nấu nước chuẩn bị pha trà, lại bảo Ôn Nhạc vào nhà bếp lấy ít bánh ngọt ra.


Tống Vệ An làm xong này đó mới hỏi Triệu Hằng: "Sao hôm nay Triệu huynh lại tới đây, ta cho rằng ngươi sẽ trở về phủ thành ăn Tết chứ."


Đây cũng là lý do khi nhìn thấy Triệu Hằng, Tống Vệ An lại cảm thấy ngạc nhiên.


"Năm nay nhiều việc, đợi xử lý xong cũng đã không còn kịp nữa, chỉ có thể nhờ người đưa chút quà Tết về thôi." Chủ yếu là giữa tháng mười hai vội vàng đưa bộ bàn tới cho Tống Vệ An, lúc sau lại tham dự hôn lễ của Đường Thanh Thủy, mà đầu xuân hắn còn phải đến trấn Liễu Hương với Tống Vệ An cho nên quyết định năm nay không trở về phủ thành.


"Thằng An, cháu nói gì với Diệu Huy vậy?" Đường Diệu Vinh thấy Tống Vệ An đến bây giờ vẫn bình tĩnh như vậy cũng muốn biết hắn tính toán thế nào.


"Thật ra cũng không có gì, cháu muốn bỏ tiền sữa lại nhà thờ tổ cũ." Có câu có tiền có thể sai khiến ma quỷ, hắn cho những dòng họ khác trong thôn chút lợi ích thì còn sợ bản thân không thể vào nhà thờ tổ sao? Hơn nữa, Tống thị hiện giờ quá kiêu ngạo, mấy dòng họ khác trong thôn đều bị Tống thị chèn ép, có lẽ họ cũng rất muốn khiến Tống thị khó chịu.


Tống Vệ An thấy mọi người vẫn chưa hiểu, bèn nói tiếp: "Đợi nhà thờ tổ cũ sửa sang lại xong, cháu định thỉnh bài vị của ông ngoại vào nhà thờ tổ bên này."


Thật ra chính là muốn để ông ngoại vào chiếm vị trí trước thì mỗi năm hắn đã có cớ vào nhà thờ tổ thờ cúng rồi. Lúc sau lại mở gia phả, mà ông ngoại chính là tổ tiên của hắn. Còn chuyện dọn lên trấn trên sống, Tống Vệ An chưa từng nghĩ tới. Trước đây, hắn ở nông thôn, bây giờ cũng thích hoàn cảnh của thôn Trà Sơn, muốn hắn vì mấy lão già kia mà phải dọn nhà thì thật sự không đủ mặt mũi.


Mọi người nghe đến đó cũng hiểu được đôi chút, như vậy xem như đã giải quyết được vấn đề tông tịch của Tống Vệ An rồi. Bây giờ phải đợi xem mấy dòng họ khác có đồng ý hay không nhưng chuyện này lại là chuyện tốt với họ, Đường Diệu Vinh thật sự không nghĩ ra được lý do họ từ chối. Nếu Tống Vệ An ở lại Tống thị thì địa vị của Tống thị sẽ ngày càng được củng cố hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC