074. Thầy Lưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Kế hoạch tiếp theo của Tống Vệ An gần như đều đặt ở mua lại ruộng đồi và đào tạo mầm trà. Gieo trồng cây giống vốn cần có thêm người trông nom. Về sau chắc chắn hắn không thể chăm sóc hết toàn bộ được, mà Đường Thanh Thủy hiện giờ đã kết hôn cũng có kế hoạch của riêng mình, không thể bảo người ta tới làm không công cho nhà mình được. Cho nên Tống Vệ An đã nghĩ tới không bằng thuê mấy người làm công dài hạn, mà người thích hợp nhất hiện giờ chính là Tống Vĩnh Quang, còn những người khác thì đợi sau này lại chậm rãi xem xét.


"Cháu nói thật sao?" Tống Vĩnh Quang nghe lời mời từ Tống Vệ An rất là vui mừng. Mắt thấy vườn trà của nhà họ Tống không có chuyển biến, ông ấy còn đang lo một năm tiếp đây sẽ không có thu nhập, nếu thật sự có được công việc ổn định lâu dài này thì đã có thể đảm bảo cho tương lai sau này rồi.


Tống Vệ An thấy Đại Nữu đã ăn hết bánh đậu đỏ, lại cầm một miếng khác cười híp mắt chọc cô bé, vừa nói với Tống Vĩnh Quang, "Vâng, chú Quang có hứng thú không?"


"Đương nhiên là có, khi nào cần cháu cứ tới tìm chú." Tống Vĩnh Quang đã bắt đầu tính toán đi chào hỏi hàng xóm một tiếng trước, về sau Đại Nữu còn phải nhờ họ chăm sóc nữa.


"Vậy cứ quyết định như thế nhé, đợi cháu xem được mảnh đất nào rồi sẽ đến báo cho chú." Tống Vệ An thấy ông ấy đáp ứng, bản thân cũng đỡ phải đi tìm những người khác.


Sau khi bàn bạc xong xuôi với Tống Vĩnh Quang, Tống Vệ An lấy một bao lì xì ra cho Đại Nữu rồi mới cùng Ôn Nhạc rời khỏi nhà Tống Vĩnh Quang. Một lát nữa, hắn còn phải đến nhà Đường Diệu Huy.


Mới vừa về đến nhà, vợ và phu lang của mấy gia đình trong năm tới phụ giúp xây nhà cũng kéo nhau tới chúc Tết. Tống Vệ An để Ôn Nhạc ở nhà tiếp khách, còn mình xách quà đến nhà Đường Diệu Huy.


Nhưng trong nhà Đường Diệu Huy náo nhiệt đến nỗi một chỗ ngồi cũng không còn. Với tình hình thế này, hai người cũng không có cách nào bàn chuyện được. Tống Vệ An đang định tặng quà xong đi về trước, những người trong nhà lại nhiệt tình giữ hắn lại trò chuyện, còn có người đứng dậy nhường chỗ cho hắn. Tống Vệ An thấy mọi người đều hào hứng như vậy cũng không tiện khiến họ cụt hứng bèn ngồi lại nghe họ nói chuyện.


Ngồi trong nhà đều là hán tử, mọi người đều đang nói về chuyện gặt hái và gieo trồng, không có ai nhắc tới chuyện khi sáng khiến Tống Vệ An khó chịu cả.


Mãi đến khi không còn sớm nữa mọi người mới dần giải tán, Tống Vệ An cũng đứng dậy chào Đường Diệu Huy chuẩn bị rời đi. Lúc đi tới cửa lại bị Đường Diệu Huy đi theo ra gọi lại.


Đường Diệu Huy nhân lúc không ai đi ngang qua trước cửa, báo kết quả sau khi bàn với các tộc lão sáng nay với Tống Vệ An, "Buổi sáng, bác nói với các tộc lão rồi, đợi qua tháng giêng cháu thỉnh bài vị của ông ngoại vào trước. Còn về chuyện sửa chữa lại nhà thờ tổ, còn phải đợi họ chọn ngày nữa."


"Lần này phải cảm ơn bác giúp đỡ. Mấy ngày nữa, cháu định đi nhìn xem thêm ruộng đất, đến lúc đó lại đến tìm bác trưởng thôn nói chuyện." Tuy Tống Vệ An có nắm chắc các tộc lão sẽ không từ chối nhưng ắt hẳn Đường Diệu Huy cũng giúp nói không ít lời hay vào nên mọi chuyện mới có thể suôn sẻ như vậy.


Lúc này trong nhà Đường Diệu Huy còn có mấy vị khách nữa cũng không có cách nào đứng đây nói tỉ mỉ với Tống Vệ An, nghe hắn muốn đi xem đất, hai người lại hẹn thời gian rồi mới rời đi.


Mùng hai là ngày hán tử dẫn vợ hoặc phu lang về nhà mẹ đẻ chúc Tết. Tuy Tống Vệ An không có hảo cảm với vợ chồng nhà họ Ôn, nhưng cũng không muốn Ôn Nhạc mất mặt cho nên sáng sớm đã xách một rổ trứng gà dẫn Ôn Nhạc về thôn Hưng Dương.


"Hai đứa tới rồi, mẹ đợi hai đứa từ sớm đấy." Lâm thị đứng trước cửa nhà họ Ôn thấy Tống Vệ An và Ôn Nhạc tới gần, lập tức treo gương mặt tươi cười đón tiếp. Cho dù khi nhìn thấy rổ trứng gà trong tay Tống Vệ An cơ thể mất tự nhiên run lên cũng vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.


Ôn Thành Lượng nghe có tiếng nói chuyện cũng ra tới mời hai người vào, "Đến rồi à, mau vào ngồi đi!"


Tống Vệ An dắt tay Ôn Nhạc ngồi xuống trong nhà chính, rõ ràng lần này hai người được đối đãi tốt lên không ít, Lâm thị còn tự mình bưng trà bánh, ngay cả Ôn Văn Huy cũng ngoan ngoãn ngồi trong nhà chính.


Nhưng bầu không khí vẫn rất xấu hổ, đều là Ôn Thành Lượng hỏi thăm tình hình gần đây của hai người, rồi Tống Vệ An đáp lại vài câu, chứ không chủ động mở miệng hỏi chuyện.


Mới đầu Ôn Nhạc còn thấy ngạc nhiên trước thái độ của cha mẹ mình nhưng đã ở chung với Tống Vệ An gần một năm, cho nên chẳng mất bao lâu y cũng hiểu lý do cha mẹ thay đổi nhanh như vậy. Y chỉ ngồi im nghe họ nói chuyện, hoàn toàn không có ý định làm dịu bầu không khí.


Khi ngồi gần nửa canh giờ, Tống Vệ An đứng dậy chào tạm biệt ra về, "Trong nhà còn có việc, hôm nay bọn con xin về trước."


"Sao mới đó đã về rồi? Giữa trưa ở lại ăn bữa cơm rồi đi, mẹ đã chuẩn bị hết cả rồi." Lâm thị nghe hai người phải về vội vàng giữ lại. Bà ta chỉ ngóng trông đến hôm nay hai người về nhà, làm một bữa cơm để lôi kéo con rể.


"Đúng vậy, ăn cơm rồi về, mẹ của Ôn Nhạc đã chuẩn bị từ hôm qua rồi đấy." Ôn Thành Lượng cũng biết nhà họ xem như xa cách với con rể rồi, về sau có muốn nối lại cũng không dễ nhưng vẫn hy vọng người có thể nán lại lâu hơn một chút.


"Ăn cơm thì thôi khỏi, lát nữa con với Ôn Nhạc còn có việc." Tống Vệ An thật sự không phải lấy cớ. Vương Dung xem hai người là nhà mẹ, đã hẹn hôm nay Đường Thanh Thủy sẽ dẫn Vương Dung sang nhà ăn cơm trưa.


Bị Tống Vệ An từ chối, sắc mặt Ôn Thành Lượng lập tức cứng đờ trong một chớp mắt nhưng chẳng mấy chốc đã trở lại như thường, cũng không giữ hắn nữa: "Có rảnh thì dẫn Ôn Nhạc về chơi, để mẹ bọn chúng làm mấy món ngon cho hai đứa."


"Được, bọn con đi trước." Tống Vệ An nói rồi dẫn Ôn Nhạc rời khỏi nhà họ Ôn.


Đợi hai người đi xa, người nhà họ Ôn mới xoay người trở về nhà chính. Lâm thị nhìn rổ trứng gà đặt trên bàn không khỏi nói thầm: "Tại sao lại là trứng gà chứ?"


Ôn Thành Lượng nghe xong không khỏi trách mắng bà ta: "Lúc trước tôi nhắc bà hôm Ôn Nhạc về nhà đừng làm quá khó xem mà bà không nghe, bây giờ oán giận thì có ích gì?"


"Lúc ấy tôi nào biết sẽ thành thế này? Với lại tôi cũng đâu có oán giận, không phải chỉ nói một câu thôi sao?" Lời phản bác của Lâm thị trở nên nhỏ dần dưới cái nhìn chằm chằm của đối phương, cuối cùng chỉ có thể xách trứng gà chán nản đi vào phòng bếp nấu cơm.


Vào dịp Tết, trong thôn Trà Sơn náo nhiệt suốt ba ngày. Tới mùng bốn, người tới chúc Tết cũng ít đi. Tống Vệ An thấy sắp tới ngày khai giảng mới bảo Ôn Nhạc ở nhà học một ít căn bản, thật ra là để y học viết chữ trước. Tống Vệ An lấy tấm ván gỗ làm bàn cát cho y, bảo y tập viết chữ lên đó trước, học được cầm bút mới dễ nhớ được chữ.


Ôn Nhạc trước nay vẫn nghe theo Tống Vệ An, bị hắn yêu cầu như vậy cũng ngoan ngoãn ở nhà tập luyện. Thỉnh thoảng Vương Dung sang tìm, y còn có thể vừa trò chuyện, mà trên tay cũng không ngừng luyện viết chữ.


Mười sáu tháng giêng là ngày lớp học khai giảng. Mấy bộ bàn ghế mà khi trước Đường Diệu Huy đã đặt vừa qua Tết cũng lục tục được đưa đến.


Còn về sách vở là do thầy giáo đặt ở trấn trên. Ngày mười lăm tháng giêng, thầy giáo đến thôn Trà Sơn cũng tiện thể mang cả sách vở cần dùng đến đây.


Người trong thôn nghe nói tới thầy giáo đều thầm sợ hãi nhưng không thể nhịn được tò mò muốn đi nhìn xem thầy giáo thôn Trà Sơn họ có dáng vẻ thế nào, từ sáng sớm đã có không ít người dân vây quanh trước cửa thôn.


Tống Vệ An đi theo Đường Diệu Huy cũng đợi trước cửa từ sớm. Theo Đường Diệu Huy nói, thầy giáo này họ Lưu, là đồng sinh, tham gia kỳ thi Viện mười lần vẫn không đậu tú tài, bây giờ chỉ muốn tìm một nơi xinh đẹp lại yên tĩnh làm tiên sinh dạy học.


Tống Vệ An cảm thấy làm thầy giáo trong thôn đậu tới đồng sinh đã đủ rồi. Đợi xe ngựa của thầy Lưu dừng lại gần đó, có một nam tử bước xuống chào hỏi với Đường Diệu Huy. Tống Vệ An quan sát nam tử trung niên trước mặt, đối phương khoảng chừng ba mươi tuổi, để một chòm râu hơi dài rất có dáng vẻ của thầy giáo trong phim cổ trang.


"Thầy Lưu, đây là sư phụ trà sấy Tống Vệ An, người bỏ vốn xây lớp học cho thôn." Đường Diệu Huy trò chuyện mấy câu với thầy Lưu rồi mới giới thiệu Tống Vệ An với đối phương. Khi nhắc tới sư phụ trà sấy, trong giọng nói không thể giấu được tự hào.


"Nghe tiếng sư phụ Tống đã lâu!" Từ năm trước, thầy Lưu đã nghe nhắc tới vị sư phụ trà sấy này của thôn Trà Sơn rồi. Mặc dù hắn không thể nếm thử Tùng Vân ở thị trấn nhưng mỗi khi gặp gỡ bạn bè đều nghe người ta nói tới, cho nên vừa nghe trưởng thôn thôn Trà Sơn mời hắn đến làm thầy giáo thì hắn không suy nghĩ nhiều đã đồng ý ngay.


"Thầy Lưu quá khen, về sau cứ gọi tôi là Vệ An là được." Tống Vệ An thấy người này cũng hiền hòa, hoàn toàn khác với Tống Vệ Tề mới âm thầm thở phào. Nếu như để một người như Tống Vệ Tề làm thầy giáo thì mấy đứa nhỏ trong thôn không cần đọc sách cho rồi.


"Chúng ta đừng đứng đây nói chuyện, mời thầy Lưu, chúng tôi dẫn thầy đến xem lớp học và chỗ ở trước nhé." Đường Diệu Huy thấy hai người đã chào hỏi lẫn nhau xong bèn lên tiếng mời thầy giáo vào thôn trước. Bởi vì lớp học cách không xa, mấy người quyết định đi bộ. Dọc theo đường đi, Đường Diệu Huy giới thiệu mấy nơi quan trọng trong thôn cho thầy Lưu.


Người đánh xe cũng xuống dưới, kéo xe ngựa chậm rãi đi theo phía sau mấy người. Đợi cho đi đến lớp học, người dân đang vây xem tiến tới giúp dọn sách vở và hành lý xuống, người đánh xe mới đánh xe ngựa rời đi.


Tống Vệ An và Đường Diệu Huy dẫn thầy Lưu đi tham quan lớp học rồi mới dẫn hắn đến nhà ở phía sau. Đường Diệu Huy mở cửa sân ra, khiêm tốn nói với người bên cạnh: "Ở nông thôn khá đơn sơ, mong thầy Lưu đừng chê."


"Đâu có. Lớp học ở thôn Trà Sơn được xây dựng rộng rãi lại sáng sủa, sân viện này cũng sạch sẽ ngăn nắp. Lưu mỗ rất thích nơi này." Không phải Thầy Lưu nói lời khách sáo. Đến thôn Trà Sơn nhìn thấy hoàn cảnh còn tốt hơn trong tưởng tượng của hắn làm hắn rất ngạc nhiên. Mà bầu không khí ở thôn Trà Sơn thoáng mang theo mùi trà làm cho người ta cảm thấy thư thái và thoải mái rất nhiều.


"Thầy Lưu thích là tốt rồi." Mấy người vừa nói cũng đã đi vào trong. Đường Diệu Huy giao chìa khóa của lớp học và sân viện lại cho đối phương, ba người mới ngồi xuống nhà chính.


Tống Vệ An đặt thứ gì đó đã sớm để trong nhà chính lên bàn, "Hôm nay cũng không chuẩn bị cái gì, một ít lá trà mong thầy Lưu vui lòng nhận cho."


Thầy Lưu thấy thứ Tống Vệ An đặt trên bàn chính là hai bình gốm đựng nửa kí, trước mắt thầy Lưu sáng ngời rồi lại không thể không giả vờ ngượng ngùng, "Sao có thể không biết xấu hổ như vậy?"


Tống Vệ An cười tủm tỉm thấy hắn thích lại lộ ra thẹn thùng là biết mình tặng lá trà đúng rồi. Lúc này mới mở miệng nói yêu cầu của mình, "Lần này trừ phu lang của ta phải làm phiền thầy, còn có một người anh em muốn đến lớp nghe thầy giảng bài. Nhưng người anh em này buổi sáng phải lên trấn trên buôn bán cho nên muốn hỏi thầy có thể để hắn đi học vào buổi chiều không?"


"Lúc trước trưởng thôn Đường đã bàn với tôi rồi, hay là tôi xếp thêm hai chỗ ngồi ở cuối lớp, có thể học được bao nhiêu phải xem chính họ, Vệ An thấy như vậy được không?"


Lúc trước thầy Lưu nghe nói có một song nhi muốn tới học thật sự rất ngạc nhiên nhưng sau khi biết đối phương là phu lang của vị sư phụ trà sấy này cho nên không từ chối. Bây giờ nhìn thấy hai bình trà đã thấy quyết định của mình đúng đắn và sáng suốt. Trà sấy của Tống Vệ An hiện giờ chỉ thuộc về quán trà Thính Phong, bên ngoài chính là vô giá, có thể có được một ít là hiếm lắm rồi.


"Được, khiến thầy Lưu phải nhọc lòng rồi!" Tống Vệ An nghe hắn nói vậy mới lộ ra nụ cười vừa lòng. Sau đó bắt đầu bàn bạc thủ tục khai giảng sắp tới của lớp học.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC