076. Chó con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


"Các người..." Vương Anh thấy người vừa rồi còn lộ ra vẻ đồng cảm lúc này lại trở mặt, lập tức nổi giận tới không thể nói được lời nào.


Tống Vệ An cũng không thèm quan tâm đến nàng ta nữa, bảo người đứng sau tiến lên trước, dẫn đối phương tới chỗ Đường Diệu Huy đăng ký mới quay đầu nhìn về phía Ôn Nhạc vẫn còn đứng phía trước, vươn tay xoa đầu đối phương, "Làm tốt lắm!"


Vương Anh bị người dân phía sau đẩy ra khỏi hàng ngũ, chỉ có thể oán giận trừng hai người rồi bế con rời đi.


Ôn Nhạc được Tống Vệ An khen ngợi không hề che giấu như vậy hơi nóng mặt, trong lòng lại rất vui. Lúc này cũng không định trở về lớp ngồi nữa mà ở lại bên ngoài cùng Tống Vệ An bận việc.


Chỉ chốc lát sau, thầy Lưu cũng đi tới trước cửa lớp, nhìn thấy nơi này đã có nhiều người đang xếp hàng như vậy, khẽ vuốt râu nói: "Tính ra là tôi tới muộn."


Người trong thôn thấy thầy Lưu đến, lớp học vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại, đừng nói là mấy đứa trẻ mà ngay cả người lớn cũng không dám mở miệng nói gì đó.


"Chào thầy Lưu! Người nhà nông đều quen dậy sớm rồi, với lại hôm nay mọi người đều phấn khởi cho nên mới đến sớm như vậy." Đường Diệu Huy vội vàng buông bút lông xuống chào hỏi thầy Lưu.


"Tốt lắm, tốt lắm!" Thầy Lưu nhìn mấy đứa trẻ tuy ăn mặc đều là quần áo khá cũ nhưng đều rất có tinh thần mà không khỏi hài lòng gật đầu. Hắn lại dọn một cái bàn tới giúp ghi chép đăng ký.


Tống Vệ An thấy vậy bảo Ôn Nhạc ở lại giúp Đường Diệu Huy, còn mình chịu trách nhiệm bên phía thầy Lưu. Cho dù có thêm một chỗ đăng ký cũng không hề rối loạn, nhất là có thầy Lưu ngồi đó, người dân lại càng tự giác xếp hàng. Những người trốn ở cách đó không xa quan sát tình hình thấy vậy cũng biết hôm nay không thể chen vào được, chỉ có thể phẫn nộ đi trở về nghĩ cách.


Đợi tới khi có danh sách đầy đủ, lần này thôn Trà Sơn có tổng cộng bốn mươi hai học trò. Có thể là do có cơ hội được miễn học phí cho nên trong nhà hễ có trẻ con dưới chín tuổi đều đưa tới, bởi vì mấy đứa trẻ hơn chín tuổi đều phải ở nhà phụ làm việc, cho nên lớn tuổi nhất trong lớp cũng chỉ có hai đứa nhỏ chín tuổi thôi.


Nhưng Tống Vệ An đoán ngày mai sau khi có danh sách được miễn học phí thì sẽ có một ít người vì vấn đề đóng học phí mà thôi học. Đợi tới khi khai giảng chính thức thì số người này sẽ càng ít hơn.


Sau khi xử lý xong chuyện đăng ký danh sách cho học trò, thầy giáo đi đến trước bàn học trên cùng bắt đầu tiết học đầu tiên. Ôn Nhạc cũng đã trở lại chỗ ngồi cuối cùng ngồi nghiêm chỉnh.


Tống Vệ An nhìn lướt qua người ngồi thẳng sống lưng, nghiêm túc nghe giảng đó một lần rồi mới cùng Đường Diệu Huy rời đi.


Trong nhà thiếu một người đột nhiên trở nên vắng vẻ rất nhiều, Tống Vệ An về phòng thay bộ quần áo ngắn để tiện lợi làm việc, rồi xách mấy cây tre định nhân lúc rảnh rỗi lại làm thêm mấy cái mẹt phơi trà.


Ngồi xuống chưa bao lâu lại thấy thím Đường đi vào cửa. Tống Vệ An thấy hơi khó hiểu, những lúc không có việc gì thím Đường rất ít khi sang đây, mà lúc này Ôn Nhạc cũng không có ở nhà cho nên hẳn là tới tìm hắn. Tống Vệ An nghĩ vậy, đứng lên phủi vụn tre trên người, đi ra chào hỏi: "Sao hôm nay thím có rảnh tới đây, mau vào ngồi đi."


Thím Đường thấy Tống Vệ An nói rồi định đi nấu nước, sợ tới mức vội vàng cản lại, "Đừng gấp, đừng gấp. Thím tới để hỏi thử cháu có muốn nuôi chó không? Nhà mẹ của con dâu thím có nuôi chó, năm trước mới sinh được sáu con, lúc này vừa đầy một tháng nhưng trong nhà không nuôi được nhiều như vậy, nhờ thím hỏi xem cháu có muốn nuôi một con không?"


Trong nhà nông dân rất ít khi nuôi chó, bản thân còn ăn không đủ no cho nên cũng không có dư lương thực cho chúng ăn. Nhà mẹ của con dâu thím đã xem như khá giả nhưng cũng không thể nuôi một lần sáu con được, nếu không thể tặng đi thì chỉ có thể vứt bỏ. Thím Đường vừa nghe tới chó con đang khỏe mạnh lại bị vứt bỏ mà trong lòng rất khó chịu, nhân lúc chó con mới đầy tháng bèn sang đây hỏi thử xem. Với tình hình hiện giờ của Tống Vệ An cũng nên nuôi chó giữ nhà mới an toàn.


Tống Vệ An nghe tới chó cũng hơi ngạc nhiên. Trước đây, hắn và con Golden nuôi trong nhà rất thân thiết với nhau, mà con Golden đó lại rất hay ghen tị, không muốn hắn chạm vào con chó khác cho nên sau khi đến nơi này Tống Vệ An cũng không nghĩ tới chuyện nuôi chó. Nhưng lúc này nghe thím Đường nhắc tới, hắn cũng nghiêm túc suy xét vấn đề này.


Về sau, có lẽ hắn sẽ thường ra ngoài, nếu Ôn Nhạc ở nhà một mình cũng không an toàn, có thêm một con chó bảo vệ chủ cũng dễ hơn là nuôi một người giữ cửa trong nhà.


"Thím, cháu đi xem trước được không?" Tuy biết nơi này đều nuôi chó cỏ thôi nhưng Tống Vệ An cảm thấy nếu muốn nuôi phải có trách nhiệm, tự mình đi chọn con nào hợp mắt vẫn tốt hơn.


"Được, cháu đợi chút để thím bảo Thanh Sơn sang dẫn cháu đi." Thím Đường nghe Tống Vệ An muốn đi xem, lập tức xoay người trở về gọi con trai.


Ôn Nhạc ngồi trong lớp rất nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài, có thể là ngày đầu tiên đi học cho nên ngay cả đứa trẻ ngày thường nghịch ngợm nhất cũng không dám quấy rối. Tiếng giảng bài của thầy giáo văng vẳng trong lớp học, Ôn Nhạc cũng tranh thủ ghi nhớ từng câu từng chữ.


Bởi vì bài kiểm tra ngày mai chính là đọc thuộc lòng nội dung được dạy hôm nay cho nên hôm nay thầy giáo cũng không dạy viết chữ, mà thầy sẽ đọc trước một lần, lại tỉ mỉ giải thích ý nghĩa trong đó, rồi mới bảo học trò đọc theo, mãi đến khi học trò đều có thể nhớ kỹ mới thôi.


Tuy Ôn Nhạc sẽ không bị thầy giáo kiểm tra nhưng vẫn rất nghiêm túc đọc theo, thậm chí còn mở sách ra đối chiếu mỗi chữ trong đó nữa.


Đợi tới trưa, thầy Lưu mới ngừng lại, nghiêm túc nói với các học trò phía dưới: "Buổi sáng học tới đây thôi. Giờ Mùi một khắc mà chưa tới lớp thì chỉ có thể đứng ngoài cửa nghe giảng thôi, các trò hiểu cả chứ?"


"Dạ hiểu." Học trò thấy thầy giáo nghiêm khắc như vậy đều ngoan ngoãn lên tiếng trả lời.


Đợi bóng dáng thầy Lưu biến mất trong lớp học, mấy đứa nhỏ bị gò bó cả buổi sáng mới tựa như mấy con khỉ được tháo phong ấn, nhảy nhót rời khỏi lớp học.


Ôn Nhạc cất sách vở vào lại trong túi vải, cõng trên lưng vui sướng chạy về nhà. Đi học thật sự rất thú vị, trở về y nhất định phải kể lại cho đương gia nghe mới được.


Nhưng khi Ôn Nhạc bước vào cửa, ánh mắt đầu tiên không phải là Tống Vệ An mà là nhìn thấy hai con chó con lông xù mềm nhũn nằm bò trong sân. Y còn tưởng là mình nhìn lầm, dụi mắt mấy lần  thấy chó con vẫn kêu gào ở nơi đó mới hớn hở đi tới, vươn tay vuốt ve chúng nó.


"Ngươi thích sao?" Tống Vệ An bưng một cái bát gỗ đi từ sân sau ra đã thấy Ôn Nhạc đang cười ngồi xổm dưới đất vuốt ve chó con, hắn còn tưởng người này chỉ có hứng thú với gà con thôi chứ!


"Thích, đương nhiên là thích! Đương gia, có phải về sau hai con chó con này là của nhà chúng ta không?" Ôn Nhạc ôm lấy một con màu trắng gạo trong tay còn chưa thỏa mãn, bèn vươn tay vớt cả con màu đen bên cạnh lên.


"Đúng vậy, về sau là chó nhà chúng ta." Tống Vệ An nhìn hai con chó con trên tay Ôn Nhạc. Con màu trắng gạo này là giống Golden nhất, mà con màu đen kia vì giữa mày có hai chấm đen trông hơi giống Husky, cho nên Tống Vệ An thấy hai con này là thân thiết nhất.


"Thật là đáng yêu! Chó con, chó con, sau này các ngươi chính là một thành viên trong nhà, phải ngoan ngoãn nghe lời giữ nhà đó, có biết không?" Ôn Nhạc vừa nói vừa vỗ đầu hai con chó con.


"Đừng ôm nữa, còn chưa tắm rửa cho chúng đâu. Còn cái này, ngươi cho chúng uống đi!" Tống Vệ An đưa bát gỗ trong tay cho Ôn Nhạc.


"Đây là cái gì?" Ôn Nhạc còn chưa nhận cái bát đã ngửi thấy mùi sữa.


"Sữa dê!" Hai con chó này mới đầy tháng, phải để chúng uống sữa dê mấy ngày mới được ăn thứ khác.


"Đương gia, ngươi lấy sữa dê từ đâu vậy?" Ôn Nhạc bưng bát sữa dê không rõ hỏi. Tại sao y mới đi học nửa ngày mà trong nhà như hoàn toàn thay đổi vậy?


"Vắt từ hai con dê cái sau viện ấy." Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc mờ mịt, trả lời như lẽ đương nhiên.


Buổi sáng hắn và Đường Thanh Sơn xem chó con xong cũng tiện đường đến chỗ bán dê trong thôn mua hai con dê mẹ vừa mới sinh con về. Vừa hay khi trước hứa mời Triệu Hằng uống hồng trà, hắn vẫn đang suy xét mua con dê cho nên lần này quyết định mua luôn.


Tống Vệ An nói rồi xoay người đi vào nhà bếp, xem Ôn Nhạc vui vẻ thế này có lẽ không còn nhớ tới nấu cơm nữa rồi, hắn phải tự lực cánh sinh thôi!


Một chân còn chưa bước vào nhà bếp thì đã nghe thấy một tiếng thét từ sau viện truyền đến, Tống Vệ An khó hiểu quay đầu nhìn về chỗ Ôn Nhạc vừa mới ngồi. Nơi đó chỉ còn một bát sữa dê lẻ loi nằm trên mặt đất, người và chó con đều không thấy bóng dáng, đợi hiểu ra mới buồn cười lắc đầu đi vào nhà bếp chuẩn bị cơm trưa.


Ôn Nhạc ở trong lều gia súc sau viện xoa tới xoa lui hai con dê cái mấy lần mới ôm hai con chó con trở lại trước sân. Vừa thả hai con chó con xuống, chúng nó đã tranh nhau uống sữa. Ôn Nhạc nhìn bóng dáng đang bận rộn trong nhà bếp mới thè lưỡi chạy vào, từ sau ôm lấy eo Tống Vệ An, "Đương gia, ngươi tốt quá đi!"


"Tốt thì tốt. Nhưng bài học cũng không được quên, đừng có mãi chơi với chúng nó rồi không còn nghĩ tới chuyện đọc sách nữa." Tống Vệ An thấy y quá khích chỉ sợ đã quên hết những gì học lúc sáng rồi.


"Không có, ta đi học rất nghiêm túc, bài hôm nay thầy dạy ta đều thuộc cả rồi, hay là ta đọc cho ngươi nghe nhé?" Ôn Nhạc nói rồi bắt đầu đọc lại những kiến thức mới vừa học sáng nay cho Tống Vệ An nghe.


Tống Vệ An vừa xào rau, vừa nghe phu lang mình trả bài. Đợi đồ ăn đều chín, hai người ngồi trên bàn cơm, mà Ôn Nhạc vẫn còn đang không ngừng nói về chuyện ở trên lớp học sáng nay.


Vừa qua giờ Ngọ, Ôn Nhạc đã đeo túi vải đi đến lớp học. Tống Vệ An thì ở nhà nấu nước, tắm rửa cho hai con chó con, vừa tính toán trong nhà còn có thể nuôi loại gia súc gì nữa. Bây giờ xem ra Ôn Nhạc không chỉ thích gia cầm, mà những vật sống có lông cũng đều thích.


Gà vịt thì phải đợi tới tháng năm nhà thím Đường ấp ra mới có, hắn cũng đã nói trước với thím Đường rồi. Ngỗng thì phải tìm người nhờ mua, ngựa thì Triệu Hằng lên thị trấn chọn cho hắn, mèo thì ở nơi này rất ít thấy, heo không có lông không biết Ôn Nhạc có thích không.


Ngay lúc Tống Vệ An còn đang rối rắm trong nhà nên nuôi con gì, Đường Thanh Thủy cũng đã bắt đầu thể nghiệm tiết học đầu tiên trong đời. Bởi vì buổi sáng không tới nghe giảng, lúc này ngồi trong lớp tựa như nghe sách trời, chỉ có thể bập bẹ đọc theo một đám đầu củ cải.


Đợi thầy giáo rời đi, trên trán Đường Thanh Thủy đã nhễ nhại mồ hôi. Đi học khó quá đi, còn khó hơn hắn lên trấn trên đưa đẩy buôn bán với khách hàng nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net