082. Đường về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Hôm nay Ôn Nhạc cũng giống như thường ngày trời mới hửng sáng đã đi đến lớp học. Thôn Trà Sơn vào sáng sớm còn chưa có người nào đi lại, chỉ có mấy phụ nhân xếp hàng bên cạnh giếng chờ gánh nước về làm bữa sáng. Ôn Nhạc chào hỏi mấy phụ nhân quen biết rồi mới tiếp tục đi về phía thôn Bắc.


"Thằng Phong mới sáng sớm đã lên núi rồi, mẹ cháu khỏe hơn chưa?" Mới đi ra không xa, Ôn Nhạc đã nghe giọng của một người phụ nữ trung niên từ sau truyền đến.


"Cảm ơn thím đã quan tâm. Mẹ cháu nghỉ ngơi mấy ngày đã không sao nữa rồi, cháu đi trước nhé." Lý Diệp Phong gánh đòn gánh, nói rồi vội vàng rời đi.


Ôn Nhạc vừa quay đầu đã thấy một cậu bé chừng chín tuổi gánh hai cái sọt tre không thấp hơn nó là bao, bên trong là phân tro nặng trịch khiến hai bên đầu gánh trĩu xuống nhưng bước chân lại không hề chậm mà đi lên núi.


"Đứa trẻ không có cha thật là đáng thương, còn nhỏ tuổi thế mà đã phải làm việc nặng rồi." Người phụ nữ vừa nói chuyện nhìn theo Lý Diệp Phong đi xa, mới thổn thức không thôi.


"Thằng Phong cũng có ý chí, năm trước một mình mình đã gánh vác cả gia đình, mạnh mẽ hơn mấy đứa nhỏ cùng tuổi nhiều."


"Nhưng tiếc là tiếc cho cái danh ngạch được miễn học phí ấy. Thằng Phong cũng là đứa hiếu thảo, mới vừa nghe mẹ ngã bệnh đã lập tức xin thôi học về nhà xử lý vườn trà rồi."


Mấy người phụ nhân xung quanh cũng là vừa đau lòng lại không phải giúp đỡ đứa nhỏ này thế nào. Dù gì trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con, những người khác có muốn giúp cũng vẫn phải dựa vào bản thân họ mới có thể sống tiếp được.


Ôn Nhạc thả chậm bước chân dõng tai nghe mấy phụ nhân bên giếng nói chuyện, vừa âm thầm tính toán.


Buổi chiều, sau khi thầy giáo rời đi, Ôn Nhạc nói một tiếng với Đường Thanh Thủy bảo họ hôm nay qua trễ một chút rồi mới cõng túi vải rời khỏi lớp học.


Y biết cậu bé đó nhà ở thôn Nam, trước kia buổi sáng y đi học thỉnh thoảng sẽ gặp cậu bé này đi từ trong nhà ra.


Quả nhiên đến gần căn nhà trong trí nhớ đã thấy Lý Diệp Phong ngồi trước cửa cúi đầu, ngón tay linh hoạt đan sọt tre. Ôn Nhạc đi tới trước cửa hỏi cậu bé ngồi đối diện cửa: "Xin hỏi thím Lý có ở nhà không?"


Lý Diệp Phong nghe có giọng nói ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đứng trước cửa hơi ngạc nhiên, đợi phản ứng lại mới nở nụ cười trong sáng, "Có ở nhà, ngài vào đi."


Nói rồi lại hô vào trong phòng, "Mẹ, phu lang nhà họ Tống đến."


Ôn Nhạc gật đầu với cậu bé rồi mới sải bước đi vào, vừa mới tiến vào đã thấy một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt ra đón.


"Ôi chao! Tống phu lang đến chơi, mau vào trong ngồi." Ngày thường trong nhà chỉ có cô nhi quả phụ hai người họ, rất ít khi có người tới cửa. Người phụ nữ vừa thấy Ôn Nhạc cũng hơi sững sờ vội vàng mời người vào trong nhà.


"Thím không trách cháu tới đột ngột mới đúng." Ôn Nhạc ngồi trong nhà mới áy náy nói.


"Sao có thể? Cháu tới thím vui mừng không kịp ấy chứ." Bây giờ, Tống Vệ An là người có tiếng nói trong thôn, cho nên cũng không thể sơ suất với phu lang của hắn được. Huống hồ, bây giờ Ôn Nhạc còn tới lớp học đọc sách biết chữ, trong thôn có không ít phụ nhân âm thầm kính nể y. Đừng thấy ngày thường mọi người đều thích nói ra nói vào, mà những người nói nhiều nhất chẳng phải là do ganh tị đó sao?


Nghĩ tới lớp học, vẻ mặt người phụ nữ lại hơi phức tạp, "Nhưng mà hôm nay Tống phu lang đến đây, có phải có chuyện gì không?"


"Cháu tới là muốn bàn với thím về chuyện đứa nhỏ đi học. Trong thôn có bao nhiêu người ngóng trông có tên trong danh sách được miễn học phí, mà con của thím lại từ bỏ, thím không thấy tiếc sao?" Ôn Nhạc chưa học được quanh co lòng vòng của Tống Vệ An cho nên vừa mở miệng đã nói thẳng lý do hôm nay mình đến.


"Nếu điều kiện cho phép thì làm sao tôi đành lòng để nó nghỉ học. Cha Diệp Phong đi sớm, để lại tôi với Diệp Phong, tôi là một người phụ nữ cũng không thể xử lý tốt vườn trà được, không ít chuyện trong nhà đều phải dựa vào Diệp Phong. Mắt thấy vụ trà xuân đã phải bắt tay vào chuẩn bị, nếu nó đi học thì làm sao chúng tôi sống tiếp được?"


Bà vốn không đồng ý cho con đi học mới nói với nó nếu lấy được danh ngạch miễn học phí thì sẽ cho nó đi, bà cho rằng không dễ lấy như vậy lại không ngờ Diệp Phong lại thật sự thông qua, ngày đó bà cũng không biết cảm xúc trong lòng mình là như thế nào nữa.


Nhưng con cái có tương lai bà cũng vui mừng, mấy hôm trước mới giấu nó cắn răng đi gánh ít phân lên núi nhưng qua hai ngày thân mình lại không chịu nổi, sau khi Diệp Phong biết đã đưa ra ý định nghỉ học.


"Nhưng mà thím à, thím có từng nghĩ tới Diệp Phong còn nhỏ mà phải làm việc nặng sẽ rất có hại cho sức khỏe không?" Đương nhiên Ôn Nhạc hiểu những gì người phụ nữ nói nhưng đây cũng không phải là biện pháp tốt nhất.


"Diệp Phong từ nhỏ đã theo cha lên núi, rất quen với việc trong vườn trà, bây giờ thấy nó làm cũng thành thạo. Huống hồ đương gia nhà cháu năm đó còn làm việc giỏi hơn Diệp Phong, một mình mà xử lý nhiều ruộng đất như vậy, không phải vẫn ổn đó sao?" Từ nhỏ Tống Vệ An đã có tiếng làm giỏi trong thôn, là do vẫn luôn bị bà nội Tống nói là sao chổi cho nên mới không ai muốn qua lại với hắn.


"Đó là thím không biết ấy chứ, năm ngoái đương gia nhà cháu vì mệt nhọc từ nhỏ mà suýt mắc bệnh nặng, một năm nay là nhờ ăn không ít thứ tốt mới được như vậy. Chẳng lẽ thím nỡ lòng để con mình cũng như vậy sao?" Vừa nghĩ đến một năm nay Tống Vệ An ăn đường đến suýt nôn ra mà Ôn Nhạc không khỏi thấy buồn cười.


"Chuyện này..." Người phụ nữ thật sự không biết còn có chuyện như vậy, lúc trước nghe nói Tống Vệ An bệnh nặng, sau lại không thấy hắn xảy ra chuyện gì cho nên mọi người cũng không để trong lòng.


"Huống chi thằng bé có thiên phú học tập, chẳng lẽ phải để nó bỏ dở giữa chừng như vậy hay sao?"


Lý Diệp Phong ngồi bên ngoài đều nghe được những lời Ôn Nhạc nói với mẹ mình, buông sọt tre trong tay đi vào, "Diệp Phong xin nhận ý tốt của Tống phu lang, ngài và anh An đều là người tốt. Nhưng hiện giờ em không có tâm tư đi học, khiến ngài phải đi một chuyến không công rồi."


Tuy rằng lớp học có sức hấp dẫn quá lớn với nó nhưng hiện giờ nó chỉ còn một người thân là mẹ, không thể lại khiến bà gặp chuyện ngoài ý muốn. Nó là hán tử, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm, chăm sóc mẹ mình cho thật tốt.


Ôn Nhạc thấy trên mặt nó tuy có tiếc nuối lại không hề dao động, cũng không có không cam lòng mới cười nói với người phụ nữ: "Hay là thím cứ nghe cháu nói trước đã, nếu thím vẫn thấy không ổn thì cứ xem như cháu chưa từng tới đây vậy."


"Hôm nay Tống phu lang tới là có ý tốt, tôi hiểu, cháu cứ nói đi." Hai mẹ con bà cũng không có thứ gì để người ta lừa gạt cả, với địa vị của nhà Tống Vệ An hiện giờ, Ôn Nhạc lại tới nhà họ một chuyến có lẽ cũng không phải để chơi đùa với họ.


"Nếu trong vòng hai năm Lý Diệp Phong có thể thi đậu đồng sinh, đương gia nhà cháu có thể bỏ tiền cho nó lên thư viện ở thị trấn đọc sách trong ba năm. Bây giờ trong nhà thím chỉ có một phụ nữ và một đứa trẻ, lại phải chăm sóc ba mẫu đất trà thật sự hơi khó, hay là hai năm này cứ cho người ta thuê lại, cho dù hai năm sau Lý Diệp Phong không đi trấn trên thì cũng đã lớn hơn một chút rồi." Tuy rằng cho thuê một năm thu vào cũng không nhiều nhưng trong nhà chỉ có hai người đã đủ họ sống rồi.


Hai người trong nhà nghe thấy lời Ôn Nhạc nói đều kinh ngạc trừng to mắt nhìn y, người phụ nữ lại lộ ra vẻ mặt không dám tin hỏi: "Tống phu lang nói thật chứ? Nếu trong vòng hai năm con trai tôi có thể thi đậu đồng sinh thật sự được lên thư viện ở trấn trên học sao? Nhưng không phải Vệ An đang không có ở nhà sao, cháu quyết định được à?"


Thư viện trấn trên khác với lớp học trong thôn. Thầy Lưu chỉ là tú tài cùng lắm dạy bọn học trò biết chữ, cho dù thi đậu đồng sinh không có thư tay của thầy giáo trấn trên thì cũng không thể tham gia thi Viện. Nếu con của bà có thể học ba năm ở thư viện trấn trên thì chẳng khác nào có ba lần cơ hội để tham gia thi Viện.


"Đương nhiên là thật, nếu không phải đương gia nhà cháu đã có kế hoạch từ sớm thì cháu cũng sẽ không đến nói với hai người." Mà đương gia cũng có nói, có một số việc chỉ cần y cho là đúng thì cứ tự mình quyết định.


Lý Diệp Phong nghe đến đó cũng không khỏi chờ mong. Nó thật sự cảm thấy hứng thú với việc đi học, lúc này nghe có cơ hội tham gia thi cử làm sao mà không dao động được.


"Những gì có thể nói cháu đều đã nói rồi, còn những chuyện khác tự hai người quyết định. Bây giờ cũng không còn sớm, cháu xin phép về trước." Ôn Nhạc nghĩ tới lát nữa ba người Đường Thanh Thủy còn sang học bù cho nên nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.


"Hôm nay phiền Tống phu lang đến đây một chuyến. Cháu với đương gia nhà cháu đều là người tốt, thím thật sự không biết phải cảm ơn hai đứa thế nào cho phải." Người phụ nữ tiễn Ôn Nhạc ra cửa, vẻ mặt chân thành nói lời cảm ơn.


"Thím đừng nói những thứ này, chăm sóc bản thân cho tốt mới là quan trọng." Ôn Nhạc nói rồi chào tạm biệt họ rời khỏi nhà họ Lý.


Quả nhiên, ngày hôm sau Ôn Nhạc vừa mới đến lớp học đã thấy Lý Diệp Phong ngồi ngay hàng đầu đang cầm sách vở nghiêm túc ôn bài.


Mà Tống Vệ An xa ở trấn Liễu Hương còn không biết phu lang nhà mình đã thi hành kế hoạch và phương châm của mình một cách quán triệt như thế nào, còn làm một hồi công tác tư tưởng cho người trong thôn nữa.


Ở lại trấn Liễu Hương ba ngày, lúc này hắn đang o bế hai khúc gỗ trầm hương tựa như báu vật của mình vào trong xe. Xem cây giống xong, họ cũng không cần nán lại thêm nữa. Tuy vườn trà trong nhà có chú Quang giúp trông coi nhưng Tống Vệ An cũng không quá yên tâm, nhất là mấy gốc bạch trà của hắn kia. Từ sau khi nhìn thấy bạch trà ở nơi này, hắn quyết định trở về phải hầu hạ nâng niu chúng như báu vật mới được.


Triệu Hằng để hai hộ viện ở lại trấn Liễu Hương, nửa tháng sau đến Bạch Hào sơn trang dẫn đường cho người ta vận chuyển cây giống về, còn những người khác thì thu dọn hành lý chuẩn bị xuất phát.


Bởi vì lần này thiếu hai người không thể lại nghỉ ngơi ở nơi hoang dã, cho nên mấy người trời còn chưa sáng đã ra thành, nhất định phải đuổi kịp trước khi trời tối đến thành trấn tiếp theo.


Trên đường trở về, Tống Vệ An cũng không còn tâm tình để đi dạo thành trấn khác mà vẫn luôn ở trong quán trọ. Thật ra là do túi tiền của hắn sau khi mua ngọn núi và cây giống lại bẹp dí nữa rồi, may là những chuyện cần làm tiếp theo hắn đã tính toán rồi đưa cho Ôn Nhạc rồi, nếu không thật đúng là sợ bị bản thân tiêu xài hết. Lúc này nhìn hai khúc gỗ trầm hương trị giá năm mươi lượng, hắn chỉ có thể gãi đầu, không biết nên vui vẻ hay là đau lòng nữa.


Đường về vì không phải ngủ ở nơi hoang dã, Triệu Hằng cũng không gấp gáp lên đường, chỉ cần thấy sắc trời không kịp là quyết định qua đêm ở thành trấn, sáng sớm hôm sau lại xuất phát. Mãi đến chạng vạng ngày thứ mười, một hàng người mới mệt mỏi phong trần về tới trấn Vân Thạch. Tống Vệ An thấy Triệu Hằng mệt nhọc mới chắp tay chào tạm biệt hắn: "Lần này thật sự cảm ơn Triệu huynh giúp đỡ, còn phiền ngươi phải đi theo một chuyến nữa."


"Giữa ta và ngươi không cần phải nói những lời này. Trời sắp tối rồi, mau về đi." Một hồi sắc trời tối xuống, con đường núi vào thôn cũng không dễ đi.


"Tạm biệt." Vì tiễn hắn về mà người đánh ngựa mà Triệu Hằng cho hắn mượn còn phải cùng hắn về thôn Trà Sơn một chuyến nữa cho nên Tống Vệ An cũng không dám dây dưa thêm, nói xong mới bảo người ta đánh xe đi về phía thôn Trà Sơn.


Thời điểm này trong thôn đều đã cơm nước xong, nghe thấy tiếng ngựa đều biết Tống Vệ An đã trở lại. Người này vừa đi đã nhiều ngày như vậy, trong thôn có vài người đã bắt đầu nói Tống Vệ An giống như phụ thân mình sau khi rời đi sẽ không quay về nữa. Vì việc này mà hai ngày này Ôn Nhạc đã cãi nhau một trận với Vương Anh. Bây giờ chính chủ đã trở về không ít người đều rụt cổ lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC