086. Quy tắc cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Lý Lão Nhị, tên thật Lý Hổ, là một tên vô công rỗi nghề khiến người trong thôn nghe tới là đau hết cả đầu. Bởi vì từ nhỏ đã làm không ít chuyện xấu, không chỉ có thôn Trà Sơn mà ngay cả mấy thôn gần đây cũng nghe tiếng của gã. Năm nay đã hai mươi mấy rồi nhưng vẫn chưa có vợ.


"Trưởng thôn, bác phải lấy lại công bằng cho cháu. Sáng nay cháu không ngủ được mới lên núi đi dạo một chút, bọn họ chưa biết rõ phải trái đã đánh người. Bác xem vết thương của cháu này, bác phải bảo họ đền tiền thuốc men cho cháu." Lý Nhị bị trói cũng không thành thật, nhìn thấy Đường Diệu Huy đã vội vàng khóc lóc kể lể trước.


Những người có mặt vừa nghe gã nói thế đều mặt mang chán ghét nhìn về phía Lý Lão Nhị, đúng là kẻ xấu sẽ mách lẻo trước mà.


Người nhà họ Tống đứng bên ngoài đám người nghe thấy chuyện vừa xảy ra đều lộ vẻ hả hê, nhất là bà nội Tống chỉ thiếu vỗ tay hoan hô mà thôi. Khi trước chính là Lý Lão Nhị này cầm đầu nhóm người phá hoại cây trà nhà họ, lại đẩy bà ta ngã bể đầu nhưng Đường Diệu Huy chỉ bảo người ta nói câu xin lỗi là xem như xong. Lúc này, bà ta rất muốn nhìn xem Tống Vệ An và Lý Nhị, ai là kẻ xui xẻo.


"Mày câm miệng!" Đường Diệu Huy nhìn thấy dáng vẻ vô lại của Lý Nhị mà vô cùng tức giận.


Trước đây, Lý Nhị này đã làm rất nhiều chuyện trộm cắp nhưng đều là một ít việc vặt vãnh, thỉnh thoảng bị người đánh còn chưa tính, không ngờ lúc này cũng dám chạy lên núi phóng hỏa nữa.


"Lúc chúng tôi đuổi tới, cậu đang châm lửa. Trên người không chỉ có mồi lửa, trên tay cũng dính đầy tro bụi, còn có gì để cãi nữa?" Tống Vĩnh Quang thấy Lý Nhị lúc này mà còn chưa chịu nhận tội, lập tức đứng ra kể lại cảnh tượng khi tóm được gã, nhân chứng và vật chứng đều có đủ, Lý Nhị đừng hòng trốn tội.


"Đúng vậy, chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy."


"Lần này không thể bỏ qua cho nó dễ dàng như vậy được."


"Trưởng thôn, bác nói xem chuyện này nên xử lý thế nào đây?" Tống Vệ An đã sớm có nghe nói về Lý Nhị rồi, nhưng lúc trước gã không đụng tới trên đầu hắn cho nên hắn cũng không quan tâm, mà hôm nay xảy ra chuyện như vậy sẽ không bỏ qua cho gã dễ như vậy.


"Ừm..." Đường Diệu Huy hơi khó giải quyết. Một khi báo quan, tuy Lý Nhị sẽ bị trừng trị thật nghiêm nhưng thôn Trà Sơn bọn họ có một kẻ phóng hỏa như vậy thì sau này sẽ bị người khác đề phòng cảnh giác. Nếu người của nha môn thỉnh thoảng lại tới đây đi một vòng, người dân làm sao mà sống yên được?


"Thằng An, không nên báo quan, nhưng bác sẽ cho cháu một câu trả lời vừa lòng."


Tống Vệ An nghe Đường Diệu Huy nói vậy cũng không thấy bất ngờ. Nhưng nếu muốn giải quyết riêng, không biết Lý Nhị có đền nổi không, "Nếu bác trưởng thôn đã nói vậy, cháu chỉ có một yêu cầu, Lý Nhị phải bồi thường thiệt hại cho cháu."


Lý Nhị xem sắc mặt của Đường Diệu Huy là biết ông không dám báo quan, trong lòng cũng không sợ hãi, "Không phải chỉ là mấy gốc trà thôi sao, dù gì cuối cùng cũng không bị cháy."


"Mấy gốc trà mà thôi? Nếu không phát hiện sớm, cây trà thật sự bị đốt trọi, cả thôn Trà Sơn chìm trong ngọn lửa, cho dù người dân có thể di tản kịp thời mà sự nghiệp mấy thế hệ người thôn Trà Sơn để lại bị hủy hoại trong nháy mắt, đến lúc đó mày có mười cái mạng cũng không đủ cho người dân trút giận đâu." Đường Diệu Huy thấy đến bây giờ mà Lý Nhị còn không biết sống chết, tức giận đến lớn tiếng mắng chửi gã.


Từ trước đến nay, Đường Diệu Huy mang tiếng hiền hòa, rất ít khi thấy ông nổi giận, lúc này thấy ông nghiêm túc như vậy, Lý Nhị cũng ý thức được sự việc nghiêm trọng. Gã quay đầu nhìn thoáng qua những người xung quanh, quả nhiên trên mặt họ đều là thù hận, lúc này mới biết sợ, sốt ruột lên tiếng giải thích: "Cháu không muốn phóng hỏa, thật đó. Cháu cháu cháu, khi đó ngủ không được mới tò mò đi xem mấy cây trà này, sau đó cũng chỉ đốt mấy gốc chơi thôi, không phải muốn phóng hỏa đốt hết."


Ngày hôm qua, gã thấy cây trà được vận chuyển tới, lại nhớ đến chuyện đất trà của nhà họ Tống thời gian trước, bèn lên kế hoạch về sau cứ cách một thời gian lại đi phá hoại mấy gốc trà để uy hiếp Tống Vệ An. Vừa không làm to chuyện, còn có thể gây thêm phiền cho Tống Vệ An, đợi Tống Vệ An không thể làm gì gã, mà vì cây trà được an toàn sẽ dùng một ít chỗ tốt mua chuộc gã.


Hôm nay vốn chỉ tới giẫm một vài cây rồi xem tình hình thôi, thấy cây trà đều nằm dưới đất, trên tay lại vừa hay có cây đuốc, bỗng nhiên ngứa tay mới muốn đốt mấy gốc, không ngờ lại bị phát hiện.


Làm sao Tống Vệ An không nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lý Nhị, hắn không khỏi cười lạnh.


Lý Nhị bị Tống Vệ An nhìn chằm chằm đến nổi da gà. Tống Vệ An rõ ràng chỉ là một thằng nhóc mười sáu tuổi, lúc này lại khiến gã sinh ra cảm giác sợ hãi.


"Lý Hổ, đã đến lúc này mà mày còn không biết hối cải nữa sao!" Lúc này, tộc lão Lý thị cũng đã đến nơi, đứng phía sau Đường Diệu Huy quát Lý Nhị.


Lý thị ở thôn Trà Sơn chỉ là một dòng họ nhỏ, tộc lão cũng chỉ có ba vị. Nhưng người nhà họ Lý tuy ít lại rất đoàn kết, hay bênh vực người mình, trong thôn không ai dám bắt nạt cả. Cũng bởi vì vậy mà chuyện của bà nội Tống lần trước dưới sự tham gia của tộc lão Lý thị mới không giải quyết được gì.


Nhưng lần này Lý Lão Nhị không chỉ phóng hỏa trên núi, vi phạm điều tối kị của thôn Trà Sơn, mà còn đốt cây trà của Tống Vệ An nữa, tộc lão Lý thị cũng không thể không tỏ rõ lập trường bản thân.


Đường Diệu Huy thấy tộc lão Lý thị tỏ rõ thái độ, trong lòng mới thoáng nhẹ nhàng thở ra. Ông đi đến giữa vòng tròn nói với người dân: "Hôm nay dù Lý Hổ xuất phát từ mục đích gì, là cố ý hay vô ý, đều đã vi phạm nội quy thôn Trà Sơn chúng ta. Chuyện này không thể tha nhẹ được, để tránh cho sau này còn có người mang theo tâm lý may mắn lại vi phạm nội quy thôn."


"Đúng, không thể tha nhẹ được, phải dạy dỗ nó một trận."


"Lý Lão Nhị cả ngày trộm cắp trong thôn, sớm nên chịu trừng phạt, lúc này phải dạy dỗ nó cho đàng hoàng."


Ngày thường, Lý Lão Nhị mích lòng với không ít người trong thôn, lúc này nghe trưởng thôn nói không nương tay, người dân đều hận không thể ném gã ra khỏi thôn.


Có một bà cụ nghe trưởng thôn nói phải trừng phạt thật nghiêm, từ trong đám người vọt ra che chắn trước mặt Lý Lão Nhị, cầu xin Đường Diệu Huy: "Trưởng thôn, xin ngài rủ lòng thương, tạm tha cho con tôi lần này đi, nó thật sự không cố ý đâu."


"Đúng, đúng, cháu không cố ý. Trưởng thôn, lần này cháu thật sự biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa." Lý Lão Nhị cũng vội vàng nhận lỗi, mong rằng lần này cũng giống như những lần trước.


Đường Diệu Huy thấy mẹ của Lý Lão Nhị đi ra, vẫn không hề dao động, "Thím Lý, hôm nay con trai thím đã gây ra họa lớn, nếu thím khăng khăng ngăn cản thì tôi chỉ có thể đuổi con thím ra khỏi thôn Trà Sơn thôi."


Vợ chồng nhà họ Lý đều là người thành thật, tiếc là con trai lớn chết yểu, sau rất nhiều năm mới sinh được Lý Lão Nhị, hai vợ chồng đều thật cẩn thận nuôi lớn, ngay cả mắng một câu cũng không nỡ. Nhưng Lý Lão Nhị không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn, từ nhỏ đã học được thói trộm cắp dùng mánh lới.


Mỗi lần gây họa trong thôn, người ta tìm tới cửa, hai vợ chồng đều thay con giải thích, người ta cũng chẳng thèm so đo với họ. Bởi vì mỗi lần gặp rắc rối đều có thể vượt qua cho nên Lý Lão Nhị lại càng táo tợn hơn.


"Trưởng thôn, tôi cầu xin ngài, con trai lớn đã không còn, ông Lý cũng đi rồi, bây giờ tôi chỉ còn lại một đứa con này, ngài không thể đuổi nó đi được. Tôi cầu xin ngài, cầu xin ngài, ngài rủ lòng thương bỏ qua cho nó lần này đi!" Bà cụ nói rồi quỳ xuống dập đầu.


Tộc lão Lý thị thấy một màn này đều nhíu mày. Lần trước, vợ Tống Hữu Tài ngã bể đầu, họ vốn không định nhúng tay vào nhưng bởi vì mẹ của Lý Nhị chạy đến khóc lóc cầu xin nên cuối cùng họ mới ra mặt giải quyết. Sớm biết có hôm nay, khi đó họ đã không giúp, để Lý Nhị ăn một bài học cũng không đến nỗi hôm nay to gan làm bậy khiến nhiều người tức giận đến vậy.


"Thím Lý, việc con thím gây ra hôm nay không phải chuyện thím dập đầu mấy cái là có thể cho qua được. Tôi cho thím hai lựa chọn, hoặc là để Lý Lão Nhị nên chịu trừng phạt xứng đáng, hoặc là rời khỏi thôn Trà Sơn. Nếu còn làm loạn lên, tôi chỉ có thể giao cho quan phủ xử lý thôi." Lần này, Đường Diệu Huy không hề dao động, lấy uy nghiêm của trưởng thôn ra nói với bà cụ.


Phạm sai lầm cũng chia nặng hay nhẹ, những thứ họ trồng trên núi đều là cây trà, nếu không xử lý nặng cảnh cáo người trong thôn, về sau cứ có người thấy không vừa mắt với ai là dám lên núi phóng hỏa thì khó mà lường được.


Nghe Đường Diệu Huy muốn báo quan, bà cụ trợn tròn mắt. Từ khi Đường Diệu Huy lên làm trưởng thôn thôn Trà Sơn, chưa từng nghe ông nói ra hai chữ báo quan bao giờ, bây giờ lại nói ra có thể thấy hôm nay thật sự không thể giải quyết êm đẹp được rồi. Từ nhỏ, con bà ta gây họa không ngừng nhưng chưa có lần nào không thể cứu vãn như lần này. Cho dù bà ta đã quen thu dọn cục diện hỗn loạn giúp con thì lúc này cũng không biết phải làm sao cho phải.


Đường Diệu Huy thấy bà ta như vậy cũng chỉ lắc đầu nói tiếp: "Lý Hổ lên núi phóng hỏa vi phạm nội quy trong thôn, trước để dòng họ Lý thị mang về từ đường đánh năm mươi gậy trừng trị."


Người trong thôn nghe cách trừng phạt như vậy cũng thấy hả giận. Tống Vệ An thấy Lý Nhị tuy bị dọa sợ tái mặt nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn quanh quất khắp nơi, còn chưa thành thật.


"Lý Hổ vi phạm nội quy trong thôn là việc công, nhưng cây trà bị đốt là của Tống Vệ An cho nên bồi thường cây trà vẫn phải tính. Tống Vệ An, cháu tính thử xem hôm nay tổn thất bao nhiêu ngân lượng." Mọi người có mặt cho rằng cứ thế đã kết thúc rồi, Đường Diệu Huy lại nói tiếp.


Vừa rồi ông đã đồng ý với Tống Vệ An là sẽ bắt Lý Nhị đền bù thiệt hại, nhưng trong lòng Đường Diệu Huy cũng rất rối rắm. Trong nhà Lý Nhị một nghèo hai trắng, muốn lấy cái gì để bồi thường đây.


"Cây trà đó của cháu, một trăm gốc là hai mươi lượng, tuy chỉ bị đốt mấy gốc nhưng mấy cây trà gần đó cũng bị khói đặc ảnh hưởng chỉ sợ sống không được, tính toán sơ sơ là khoảng một trăm năm mươi gốc, tổng cộng ba mươi lượng." Tống Vệ An nghe tới muốn bồi thường, đương nhiên sẽ không khách sáo mà là công phu sư tử ngoạm.


Người dân xung quanh nghe giá cây trà lại một trận ồ lên, xem ra phía trước họ đã đoán đúng rồi, cây trà của Tống Vệ An thật sự là giống quý giá.


Đường Diệu Huy nghe giá cả như thế cũng sửng sốt, tuy trong lòng biết Tống Vệ An nâng cao giá lên nhưng e là cũng không rẻ hơn là bao.


"Cái gì? Ba mươi lượng? Mày còn độc ác hơn tao nữa." Lý Lão Nhị nghe ba mươi lượng lập tức giậm chân. Gã chỉ đốt mấy gốc mà Tống Vệ An lại nói ra được một trăm năm mươi gốc, mà cây trà gì mà một trăm gốc trị giá tới hai mươi lượng chứ?


"Chỉ sợ số lượng bị xông chết không chỉ có vậy."


Tống Vệ An lộ ra vẻ mặt ta đã tính rẻ cho ngươi lắm rồi, suýt chút làm Lý Lão Nhị tức đến hộc máu.


Nhưng nghĩ lại dù nhiều hay ít thì gã cũng không đền, cho nên không để ý là mười lượng hay là ba mươi lượng, "Trong thôn ai chẳng biết Lý Lão Nhị tôi một thân một mình, đừng nói tiền, trong nhà cũng không có đất, muốn tôi bồi thường thì cứ đợi mà xem!"


"Không có tiền? Đơn giản, hoặc là ký khế ước bán mình, hoặc là quy tắc cũ." Hôm nay Tống Vệ An chính là muốn làm khó dễ gã.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net