092. Nến đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Lúc này sắc trời đã không còn một tia sáng nào nhưng cả khoảnh sân lại được ánh lửa chiếu rọi đến có thể nhìn thấy rõ ràng. Dải lụa đỏ treo dưới mái hiên cùng với đèn lồng màu đỏ được treo cao trong sân đều có vẻ vô cùng vui mừng. Lực chú ý của Ôn Nhạc lại bị bức hình được làm từ những ngọn nến ở giữa sân hấp dẫn.


"Là hoa sen?" Ôn Nhạc đã từng nhìn thấy loại nến này. Là Tống Vệ An và Triệu Hằng mày mò ra, cung cấp cho khách hàng ở quán trà đun nước, nhưng không biết nến còn có tác dụng thế này nữa.


Từng cây nến có đế làm bằng gốm được Tống Vệ An xếp thành hình một đóa hoa sen nở rộ, hình ảnh này xinh đẹp đến rung động lòng người. Ôn Nhạc thấy xung quanh hoa sen có ánh lửa nhảy lên, trong lòng cũng lung lay theo.


"Ừ, thích không?" Bởi vì ở nơi này chưa từng nhìn thấy hoa hồng, để tạo không khí Tống Vệ An đã nghĩ đến dùng ngọn nến thay thế, hoa sen cũng gần giống với hình trái tim, càng thích hợp với một ngày như hôm nay.


"Rất thích." Ôn Nhạc ngẩng đầu nhìn Tống Vệ An, đôi mắt hình trăng non lóe ra nước mắt hạnh phúc.


Tống Vệ An nhìn thấy ánh lửa tỏa ra từ trong đôi mắt đen láy của song nhi này lại cảm thấy còn động lòng người hơn bức tranh hoa sen dưới đất, hắn lấy một cái hộp gấm từ trong tay áo ra đưa tới giữa hai người.


"Đây lại là cái gì?" Ôn Nhạc nhìn cái hộp Tống Vệ An vừa lấy ra, không tự giác nâng tay sờ lên hoa tai trên taimình, tò mò không biết đối phương lại chuẩn bị cái gì nữa.


Thấy sự chú ý của Ôn Nhạc bị thứ trên tay mình hấp dẫn, Tống Vệ An mới chậm rãi mở hộp để lộ ra hai cái sợi dây chuyền khóa đồng tâm làm bằng bạc bên trong.


"Có bằng lòng gả cho ta không?" Tống Vệ An không thể đeo nhẫn, suy nghĩ hồi lâu mới quyết định dùng một cặp dây chuyền làm tín vật. Hắn đẩy hộp gấm tới trước mặt Ôn Nhạc, nghiêm túc hỏi.


Ánh mắt Ôn Nhạc nhìn chằm chằm hai sợi dây chuyền kiểu dáng tinh xảo trong hộp, nghe tiếng nói trầm thấp của Tống Vệ An, khóe miệng mới vừa hơi kéo ra, một giọt nước mắt cũng đã tràn ra khỏi mi trước, muốn mở miệng lại phát hiện cổ họng nghẹn ngào không thể nói nên lời, chỉ có thể gật đầu với Tống Vệ An.


Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc như vậy chỉ mỉm cười, vươn tay lau đi giọt nước mắt còn treo trên gò má y, cầm lấy một sợi dây bạc trong hộp bỏ vào trong lòng bàn tay Ôn Nhạc, "Đeo cho ta."


Nương ánh lửa sáng ngời trong sân, Ôn Nhạc cẩn thận quan sát khóa đồng tâm trên tay một hồi, phát hiện mặt trái của khóa có khắc hai chữ "Ôn Nhạc". Tưởng tượng đến về sau trên người Tống Vệ An sẽ mang một vật đánh dấu chỉ thuộc về mình này, Ôn Nhạc vội vàng mở nút cài của dây chuyền ra rồi đeo lên cổ Tống Vệ An.


Làm sao Tống Vệ An không nhìn ra đứa nhỏ này đang suy nghĩ cái gì, hắn lộ ra một ánh mắt trêu chọc nhìn y rồi mới cúi người phối hợp với động tác của y, đợi Ôn Nhạc khóa dây chuyền lại mới cầm lấy cái khác đeo lên cho y.


Ôn Nhạc nhìn dây bạc trên cổ mình giống như đúc sợi của Tống Vệ An, xoay mặt trái ra quả nhiên nơi đó cũng có tên của Tống Vệ An. Hai tay y vuốt ve trên đó vài cái, còn chưa kịp mở miệng đã cảm thấy mình bị người nâng lên xoay một vòng.


"Ha hả, đương gia, ngươi chậm thôi." Hai tay Ôn Nhạc ôm chặt lấy cổ Tống Vệ An, cảm thấy cả khoảnh sân cũng đang xoay tròn theo, ngay cả đóa hoa sen kia chỉ còn lại một tàn ảnh nhưng trong lòng y lại là vui mừng mà trước nay chưa từng có.


Ôn Nhạc thấy trên mặt Tống Vệ An cũng là nụ cười thoải mái như vậy, y không kìm lòng được cúi đầu xuống hôn lên mặt đối phương.


Hai người chơi đùa trong sân một hồi lâu mãi đến khi hoa sen bị dập tắt bởi gió đêm, Tống Vệ An mới dắt y trở lại phòng của hai người.


Hai ngọn đèn long phượng trong phòng đã được thắp lên, phòng ngủ đêm nay cũng được chiếu sáng ngời, đệm chăn trên giường đã được Tống Vệ An đổi sang màu đỏ vui mừng.


Hai người ngồi xuống bàn tròn trong phòng, dưới ánh lửa, gò má người nọ đỏ hồng làm trong lòng Tống Vệ An ngứa ngáy, hắn kéo lấy tay Ôn Nhạc đặt vfo trong lòng bàn tay mình khẽ vuốt ve, "Ngươi có đói bụng không?"


"Có một chút." Đêm nay đột nhiên nhận được một niềm vui bất ngờ, Ôn Nhạc đã quên béng chuyện đói bụng, bây giờ ngồi xuống được Tống Vệ An nhắc nhở khiến cái bụng vô cùng phối hợp kêu lên một tiếng.


"Ngồi đây đợi ta." Tống Vệ An nói rồi đứng dậy đi vào nhà bếp, qua một hồi lâu mới bưng một cái khay đi vào, ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhạc.


Cầm lấy chén sủi cảo trên khay, Tống Vệ An múc một viên sủi cảo thổi rồi mới đưa tới bên miệng Ôn Nhạc, "Ăn sủi cảo trước."


Ôn Nhạc nhìn sủi cảo được đút tới bên miệng, hơi thẹn thùng cúi đầu cắn một ngụm lại lập tức nhổ ra, nói một câu theo bản năng, "Sủi cảo chưa chín."


"Hửm? Ngươi nói cái gì?" Tống Vệ An giơ cái muỗng nhịn cười nhìn đối phương.


Ôn Nhạc bị Tống Vệ An nhìn chằm chằm mới đột nhiên nghĩ tới cái gì, vành tai đỏ lên sửa lại, "Sống... Còn sống."


"Được rồi, không trêu ngươi, ăn cái này." Tống Vệ An cũng muốn thể nghiệm tập tục ở nơi này, sau khi đùa giỡn với Ôn Nhạc mới lần nữa múc một viên sủi cảo đã chín cho y.


Đợi hai người lấp đầy bụng, Tống Vệ An giúp Ôn Nhạc cởi bộ áo cưới rườm rà ra trước mới bắt đầu tháo nút thắt trên bộ áo của mình.


Ôn Nhạc mặc áo lót màu đỏ phong phanh, chân tay luống cuống đi tới bên giường ngồi xuống lại bị thứ gì cộm khó chịu. Y bèn đứng dậy xốc đệm chăn lên nhìn thử, khi thấy rõ phía dưới đều là đậu phộng, long nhãn này nọ mới vội vàng trải đệm chăn lại cho ngay ngắn, vẻ mặt như không có việc gì ngồi thật nghiêm chỉnh.


Tống Vệ An đặt áo dài màu đỏ của mình và áo cưới của Ôn Nhạc bên cạnh nhau, quay đầu thấy người nọ ngồi trên giường không hề nhúc nhích tựa như một đứa bé ngoan, cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Ngươi ngồi không thấy khó chịu sao?"


Buổi sáng, hắn thả không ít đồ vật xuống dưới đệm chăn, Ôn Nhạc ngồi như vậy mà cũng không chê cộm.


"Không có." Ôn Nhạc nói rồi lặng lẽ xê dịch mông.


Tống Vệ An thấy dáng vẻ mạnh miệng của y, buồn cười đi qua kéo người dậy, xốc khăn trải giường lên, quét mấy thứ bên dưới xuống đất, lại trải đệm chăn lên mới kéo người cùng ngồi xuống. Thấy Ôn Nhạc rũ đầu bèn vươn tay vòng lấy y, "Căng thẳng sao?"


"Không." Ôn Nhạc lắc đầu tựa vào lòng Tống Vệ An, chóp mũi quanh quẩn mùi trà thoang thoảng trên người đối phương, không có thời điểm nào làm y yên tâm như hiện giờ.


Hai người ôm nhau ngồi một hồi, Tống Vệ An cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương. Ôn Nhạc cũng chậm rãi nhắm mắt lại vươn tay vòng lấy cổ hắn, hơi hé môi thừa nhận sự chiếm đoạt mạnh mẽ từ đối phương.


Nến đỏ trên bàn cháy suốt đêm, độ ấm trong phòng cũng dần tăng vọt, trong lớp màn che kín thi thoảng truyền ra vài tiếng thở dốc khiến người nghe mặt đỏ tim đập nhanh, còn có đoạn đối thoại giữa hai người trên giường.


"Phu lang! Ngươi thế này là phạm quy!"


"Phạm quy là cái gì?"


"Thành thật khai báo, ngươi học từ nơi nào?"


"Trên sách tranh không phải đều vẽ như vậy sao?"


"Hừ hừ! Quả nhiên là ngươi đã xem trộm, xem đêm nay ta có trừng trị ngươi hay không."


"Ta chưa nói cái gì cả!"


"Đã quá muộn rồi!"


Tiếng nói của hai người đột ngột biến mất, tiếng thở dốc bên trong màn vải dần biến thành tiếng nức nở, mãi đến nửa đêm tiếng động trong màn mới hoàn toàn lắng lại. Tống Vệ An ôm lấy người chịu không nổi đã ngủ vào lòng, khẽ hôn lên trán y một cái mới thỏa mãn nhắm mắt lại, cùng trán kề trán tiến vào giấc ngủ say.


Đợi cho mặt trời lên hơn ba ngọn sào, Tống Vệ An bị ánh sáng bên ngoài rọi vào quấy rầy giấc mộng mới mở bừng mắt, người trong lòng đã không thấy bóng dáng. Tống Vệ An sững sờ nhìn đệm chăn màu đỏ thẫm một hồi lâu mới nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua, lập tức xốc chăn lên xuống giường.


Mới vừa đi ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi hương từ trong nhà bếp truyền đến, Tống Vệ An chuyển bước đi tới nhà bếp.


Ôn Nhạc đang bận làm đồ ăn sáng, đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau làm giật cả mình, đợi quay đầu thấy rõ người tới mới dở khóc dở cười mở miệng, "Ngươi làm gì vậy? Ăn mặc như vậy đã ra ngoài, còn không mau đi thay quần áo."


Trời đã sáng trưng mà Tống Vệ An chỉ mặc áo lót mỏng manh tối hôm qua chạy đến nhà bếp, y còn để cửa nhà đây, nếu như bị người khác thấy phải làm sao bây giờ.


Lúc này, Tống Vệ An còn chưa tỉnh ngủ, tựa lên trên vai Ôn Nhạc, âm thanh khi nói chuyện lộ ra lười biếng, "Mới sáng sớm làm sao có người được, mà sao ngươi dậy sớm thế?"


Hắn còn đang định hôm nay dậy sớm nấu bữa sáng cho Ôn Nhạc yếu ớt, để thể hiện một mặt dịu dàng săn sóc của người chồng tốt, thế mà lại ngủ quên mất. Mà Ôn Nhạc nhìn thế nào cũng thấy có tinh thần hơn hẳn hắn, không yếu ớt một chút nào.


Ôn Nhạc nghe tiếng nói trầm thấp khàn khàn bên tai, hình ảnh tối hôm qua không thể khống chế thoáng hiện trong đầu, vành tai lập tức sung huyết đỏ bừng.


Đúng thật không có biện pháp với Tống Vệ An, y bỏ đồ vào trong nồi hâm lại, lau tay kéo người ra ngoài, "Bây giờ mà sớm gì nữa, lúc này đã sắp ăn cơm trưa rồi, mau đi thay quần áo đi."


"An Tử, ta đến..." Đường Thanh Thủy mới vừa dẫn Vương Dung vào nhà đã nhìn thấy Tống Vệ An bị Ôn Nhạc kéo ra khỏi nhà bếp, vội vàng tiến lên một bước che tầm mắt Vương Dung. Chậc, thảo nào không cho mình làm cửa hông, nếu người này cả ngày ở nhà đều là dáng vẻ thế này thì khó mà nói thật.


Ôn Nhạc cũng hoảng sợ, kéo Tống Vệ An chạy vào phòng, còn không quên chào hỏi Đường Thanh Thủy một câu, "Các ngươi đến nhà chính ngồi trước đi."


Tống Vệ An thấy phản ứng của họ không khỏi cúi đầu kiểm tra quần áo trên người mình, rõ ràng áo ngủ quần ngủ đều có mặc mà.


Ôn Nhạc cũng không thể làm gì với cái người ngày nào vừa mới tỉnh ngủ cũng đều mơ màng như thế này, y đi vào phòng tìm một bộ áo lót màu trắng cùng bộ áo ngoài khác, rồi tự tay thay quần áo cho hắn.


Đợi Tống Vệ An ăn mặc chỉnh tề đi ra rửa mặt cuối cùng cũng tỉnh táo, mới đến nhà chính tiếp khách.


Vương Dung đã chuồn vào nhà bếp cùng Ôn Nhạc nói chuyện chỉ hai người biết. Tống Vệ An cầm miếng bánh trên bàn cắn một ngụm, mới đẩy cái đĩa tới trước mặt Đường Thanh Thủy, "Muốn ăn thì tự lấy."


"Không cần, ngươi ăn đi." Đường Thanh Thủy thấy Tống Vệ An còn chưa ăn sáng, cũng không đợi hắn đã tự mình đi tháo dây lụa đỏ dưới mái hiên xuống. Đừng để người trong thôn thấy còn tưởng là có chuyện gì.


"Cảm ơn ngươi vì chuyện hôm qua!" Tống Vệ An nhìn dây lụa bị Đường Thanh Thủy ôm trong tay, ngày hôm qua may là có người này phụ giúp.


"Với ta mà còn khách sáo cái gì. Thế nào? Định bao lâu nữa mới để con nuôi của ta ra đây?" Đường Thanh Thủy nhét dây lụa đỏ trong tay vào cái bọc, vẫn không quên nháy mắt hỏi Tống Vệ An.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net