097. Chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Đợi một chén hoành thánh chua lòm xuống bụng Ôn Nhạc, Tống Vệ An tính tiền rồi vội vàng dẫn người đi tìm đại phu.


Hắn nhớ rõ trên con phố này có một tiệm thuốc tên là Đức Hưng đường, lúc trước đi ngang qua thấy có không ít người xếp hàng, có lẽ y thuật của thầy thuốc bên trong sẽ không tệ.


Quả nhiên đi được một lúc đã nhìn thấy tiệm thuốc trong trí nhớ kia, may mà hôm nay không nhiều người, Tống Vệ An và Ôn Nhạc đứng đợi một hồi đã tới lượt bọn họ.


"Trong hai người là vị nào cần xem mạch?" Thầy thuốc già nhìn hai người ngồi trước mặt, vuốt chòm râu hỏi.


"Đại phu, phiền ngài xem giúp phu lang của tôi." Tống Vệ An nắm lấy tay Ôn Nhạc đặt lên gối xem mạch trên bàn, nói với thầy thuốc đối diện.


Thầy thuốc già vuốt chòm râu, sắc mặt nghiêm túc xem mạch cho người ta, một hồi nhíu mày, một hồi lại gật đầu. Tống Vệ An và Ôn Nhạc thấy mà căng thẳng vô cùng, cuối cùng sau một lúc lâu mới đợi được ông ấy mở miệng: "Vị phu lang này bị nóng trong người nhưng không có vấn đề gì lớn, về ăn chút khổ qua là được. Tuy đồ ăn chua có thể giúp giảm chứng buồn nôn nhưng chỉ nên ăn vừa phải, không nên ăn nhiều sẽ tổn thương tới dạ dày. Ngày thường nên ăn nhiều hoa quả một chút."


"Xin hỏi đại phu, phu lang của cháu là có thai sao?" Tống Vệ an nghe như lọt vào sương mù, rốt cuộc là có hay không có đây?


Ôn Nhạc cũng sốt ruột nhìn chằm chằm đại phu, sao không nói thẳng vào trọng tâm làm người ta sốt ruột muốn chết.


"Vị phu lang này đã mang thai hơn ba tháng rồi, hai người còn không biết?" Thầy thuốc già cũng không hiểu nổi, đợi tới tháng lớn mới đến xem có thai hay không đúng là chưa gặp bao nhiêu người.


"Hơn ba tháng?" Tống Vệ An và Ôn Nhạc cùng hô lên một tiếng, tại sao bọn họ vừa mới phát hiện mà đã hơn ba tháng rồi?


"Tiểu phu lang thật có phúc, hơn ba tháng mà không có phản ứng gì sao? Trước đây tôi có thai là hận không thể phun luôn tim gan phèo phổi ra đấy." Người phụ nữ đứng phía sau đợi khám bệnh, vừa thấy hai người thế nhưng không biết gì, vẻ mặt hâm mộ nói.


"Tôi..."


Ôn Nhạc vốn định nói bản thân không có phản ứng gì cả, đột nhiên lại nghĩ tới một tháng trước, bỗng nhiên hai ngày liên tiếp bản thân ăn gì vào cũng nôn hết ra, khi đó lại không cảm thấy nơi nào khó chịu, cũng không thấy buồn nôn, chỉ là chẳng hiểu sao lại nôn ra thôi cho nên chỉ nghĩ là do dạ dày không ổn. Với lại, hai ngày sau đó đã bình thường trở lại cho nên không nghĩ nhiều.


"Làm sao vậy?" Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc đột nhiên không nói nữa, sắc mặt lo lắng hỏi. Chẳng lẽ lúc trước Ôn Nhạc có không thoải mái mà giấu hắn?


Thấy Tống Vệ An lo lắng, Ôn Nhạc mới dở khóc dở cười kể lại cho hắn nghe. Tống Vệ An nghe xong cũng không biết nói gì, có phải con của hắn xuất hiện rất qua loa hay không? Thế mà chỉ tượng trưng khiến Ôn Nhạc nôn hai lần là xem như xong rồi? Tại sao cảm thấy đứa nhỏ trong bụng còn lười biếng hơn cả hắn nữa? Nhưng Ôn Nhạc không chịu khổ, Tống Vệ An lại rất vừa lòng với sự hiểu chuyện của đứa nhỏ này.


Người trong tiệm thuốc nghe tiểu phu lang nói vậy cũng không khỏi lộ ra tiếng cười mang ý tốt, hai người này nhìn trẻ tuổi hẳn là mới làm cha lần đầu.


Đợi hai người đi từ trong tiệm thuốc ra đều còn cảm thấy mơ hồ. Ôn Nhạc chớp mắt nhìn về phía Tống Vệ An, "Đương gia, ngươi nói đây là sự thật sao?"


"Ta cũng thấy hơi không giống sự thật, hay là ngươi nhéo ta một cái thử xem." Tại sao chuyện này lại không giống như trong dự đoán? Ôn Nhạc không chỉ có thai, mà trong lúc không ai hay biết gì đứa nhỏ đã hơn ba tháng. Vậy mà hắn còn đưa người lên thị trấn, lúc này còn đang đi dạo phố, cảm giác này hơi giống như nằm mơ!


"Vậy ta nhéo đó." Ôn Nhạc cũng tò mò, cầm lấy tay Tống Vệ An, nhéo một cái, "Có đau không?"


"Không đau." Chỉ thấy ngứa, chẳng lẽ thật sự là nằm mơ?


Ôn Nhạc vừa nghe nóng nảy, dùng thêm sức nhéo thêm một cái nữa. Tống Vệ An chưa chuẩn bị tâm lý suýt đã nhảy dựng lên, "Ây da! Đau, đau, đau, rất đau!"


"May quá, may quá! Ngươi vẫn thấy đau." Ôn Nhạc thấy phản ứng của Tống Vệ An, mới yên tâm vỗ ngực.


"Nếu vậy thì..." Tống Vệ An nhìn chằm chằm mu bàn tay đỏ bừng của mình mà ngẩn ra.


"Là sự thật." Ôn Nhạc cố nén mừng rỡ nói tiếp.


"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Có phải nên quay trở lại hỏi đại phu xem cần phải chú ý cái gì không?" Vừa rồi, đầu óc Tống Vệ An như chết máy, chưa kịp hỏi gì đã thẩn thờ đi ra khỏi tiệm thuốc, lúc này mới nhớ tới bản thân hoàn toàn không biết người có thai nên chú ý cái gì.


"Không cần phải trở về hỏi, mấy thứ này ta đều biết hết. Có phải bây giờ chúng ta nên tìm một nơi để tiêu hóa trước không?" Hiện giờ, Ôn Nhạc cũng đang rất kích động nhưng còn đang đi trên đường, không tiện khiến người khác chú ý.


"Được, chúng ta đến quán trà Thính Phong trước." Tống Vệ An cũng biết bản thân cần một nơi để bình tĩnh lại, mới đi một bước lại nghĩ đến cái gì, hắn lại dừng bước, "Từ từ, để ta, ta dìu ngươi đi."


Ôn Nhạc: ...


Quán trà Thính Phong ở huyện Liễu Hà nằm ở con phố phía Nam, nơi người có học thức tập trung đông đúc. Nơi này không chỉ cách mấy thư viện không xa, mà trên đường cũng có nhiều tiệm sách và tiệm bán giấy bút mực.


Hôm nay, Triệu Hằng khó được dẫn theo người nhà tới đây, ngồi trong phòng riêng của mình, trên đùi ôm đứa con nhỏ mới hai tuổi chơi đùa, vừa xem Lâm Thư Khởi ngồi trên giường mềm đọc sách cho đứa con lớn nghe. Cuộc sống thế này là trước đây hắn không dám tưởng tượng tới.


.


Mười năm trước, Triệu phủ ở thành Quỳnh Châu.


"Á!!" Cùng với tiếng vang của kim loại rơi xuống là một tiếng hét đầy sợ hãi của một cô gái.


Tiếng động này không khỏi dẫn tới người hầu đi ngang qua bên ngoài đều chạy tới xem, ngay cả người ngủ trong màn cũng bị đánh thức.


Triệu Hằng bị âm thanh chói tai này quấy nhiễu giấc mộng, ngay lúc vừa mở mắt ra lại nhìn thấy trong lòng mình đang ôm một song nhi cả người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, đầu óc hỗn loạn lập tức bị dọa tỉnh. Nhưng tiếc là lúc này đã muộn, có không ít người hầu đều nhìn thấy tình hình trong phòng, còn nghe thấy có người muốn đi báo cho phu nhân.


Nhìn người đang hoảng hốt lo sợ bọc cả người trong chăn, Triệu Hằng cũng không xa lạ. Lâm Thư Khởi, là song nhi do thiếp sinh trong nhà em họ của mẹ cả hắn.


Hôm qua là ngày hắn làm lễ đội mũ, bởi vì thầy của hắn là Trang Phong cư sĩ nổi tiếng phủ thành, cho nên dù có xuất thân là con vợ lẽ cũng được tổ chức lễ đội mũ rất náo nhiệt. Trước nay, nhà họ Lâm và mẹ cả có quan hệ không tồi, hôm qua cũng nhận được lời mời đến tham dự, sau đó ngủ lại Triệu phủ, nhưng vì sao song nhi nhà họ Lâm lại xuất hiện trong phòng của hắn?


"Uổng phí ta xem ngươi như con ruột của mình, Triệu phủ cũng bồi dưỡng ngươi như con trai trưởng, thế mà ngươi lại làm ra chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục này, còn không mau sửa soạn chỉnh tề đến phòng của ta giải thích rõ ràng." Trần thị được bà vú bên người dìu đến, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, tay run rẩy chỉ vào người trên giường nói liên tục mấy câu rồi xoay người rời đi.


Nhìn thấy mọi người đều lui ra ngoài theo mẹ cả, cuối cùng chỉ còn lại có hắn và Lâm Thư Khởi, Triệu Hằng biết bản thân xem như xong rồi. Danh vọng, địa vị, công danh, còn có vị hôn thê...


"Nói, hai người các ngươi bắt đầu từ lúc nào?" Trần thị nhìn hai người quỳ gối phía dưới, phẫn nộ nện chén trà trong tay xuống bàn.


"Mẫu thân, ta đã giải thích rất nhiều lần rồi, việc này là ngoài ý muốn, ta không biết vì sao y lại xuất hiện trong phòng ta." Triệu Hằng thản nhiên nhìn mẹ cả trang điểm đẹp đẽ quý giá ngồi trên sạp.


Mặc dù nhà họ Lâm cũng xem là nhà giàu ở phủ thành nhưng lại kém Triệu phủ gia đại nghiệp đại rất xa. Huống hồ, Lâm Thư Khởi là do thiếp sinh, ngày thường chỉ ở trong sân của mình, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ, lúc này nhìn thấy phụ thân mẹ cả của mình vẻ mặt đau đớn, lại thấy Triệu Hằng lạnh lùng, chỉ muốn đâm đầu chết đi cho rồi.


Đêm qua rõ ràng bản thân đã nghỉ ngơi trong phòng cho khách do Triệu phủ sắp xếp rồi, làm sao biết sáng sớm ngày hôm sau lại chạy đến trong phòng của Ngũ công tử nhà họ Triệu chứ. Tuy Lâm Thư Khởi biết trong chuyện này bản thân cũng là tai bay vạ gió, nhưng khi nhìn Triệu phu nhân đẹp đẽ sang quý ngồi ở ghế trên, y lại không nói được lời nào.


"Rốt cuộc sao lại thế này?" Từ sáng sớm, Triệu Khải Hàng cũng nhận được người hầu tới báo, đối với đứa con trước nay rất giữ lễ lại đột nhiên làm ra loại chuyện vô lý này cảm thấy không tin được cho nên mới tự tới đây nhìn xem.


Triệu Hằng thấy phụ thân tới, đang định mở miệng giải thích thì đã bị Trần thị giành trước đi tới bên người Triệu Khải Hàng, lau nước mắt kể lể: "Lão gia, ngươi nói chuyện này phải giải quyết thế nào mới tốt? Hằng Nhi chính là học trò của Trang Phong cư sĩ, lại có hôn ước với tiểu thư Hoàng phủ, nếu chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài thì toàn bộ đều hỏng hết."


Triệu Khải Hàng nghe thấy tin tức còn cho rằng là người hầu truyền đạt sai, lúc này nghe phu nhân mình nói vậy lập tức cho là thật: "Sao ngươi không bảo người hầu giữ mồm giữ miệng?"


"Đều trách ta, ngày thường không để ý dạy dỗ người hầu, nha hoàn buổi sáng phát hiện việc này hét lên khiến cho không ít người tới, tuy ta đã xử phạt nha đầu đó nhưng sợ là khó mà khiến toàn bộ bọ họ đều ngậm miệng." Trần thị lộ ra vẻ tự trách kể lại chuyện lúc sáng.


"Triệu Cẩn Chi, uổng cho thầy ngươi mới hôm qua lấy Cẩn làm tên tự cho ngươi thế mà ngươi lại làm ra chuyện thế này, để xem ngươi giải thích với thầy ngươi thế nào? Ngươi lại bảo ta phải giải thích với Hoàng tri huyện thế nào đây? Mặt mũi Triệu phủ đều bị ngươi làm mất hết cả rồi."


Triệu Khải Hàng vốn thấy đứa con trai này từ nhỏ có thiên phú đọc sách, lại được Trang Phong cư sĩ thích rồi nhận làm học trò cuối cùng mới có thể nhìn hắn bằng con mắt khác, lúc này ở phủ thành cũng có tên tuổi không nhỏ, nếu như chuyện này bị đồn ầm lên thì còn liên lụy tới danh dự của cả Triệu phủ nữa.


Triệu Hằng nghe thấy giọng điệu chỉ trích của phụ thân mình, lời đã đến bên miệng lập tức nuốt trở về, thần thái trong mắt cũng tan biến, nếu đến bây giờ hắn còn chưa nhận ra thì ngốc nghếch thật sự.


Lâm Thư Khởi nhìn thấy sự biến hóa của Triệu Hằng, cũng cười khổ theo. Triệu Hằng vốn là giấc mộng không để đạt tới trong lòng y, lại không ngờ đến cuối cùng là chính mình tự tay phá hủy một người như trăng thanh gió mát này.


Chuyện này dưới sự lèo lái của người có tâm chẳng bao lâu đã truyền khắp phủ thành, mà danh tiếng ăn chơi trăng hoa của Ngũ công tử nhà họ Triệu cũng được truyền đi. Tuy Trang Phong cư sĩ và sư huynh đệ đồng môn của hắn đều biết rõ bản tính của hắn cũng không cản được lời truyền của người dân phủ thành.


Sau khi nghe tin, Hoàng phủ lập tức tới cửa hủy hôn. Hoàng Trung Nghĩa là tri huyện phủ Quỳnh Châu, con gái lại vừa ý con vợ lẽ của Triệu phủ, may mà Triệu Hằng đầy bụng kinh luân, lại là học trò của Trang Phong cư sĩ, cũng xem như nổi bật giữa lớp con cháu thế gia ở phủ thành, mới gật đầu đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhưng bây giờ lại truyền ra tai tiếng tằng tịu với người khác trước kết hôn, không chỉ khiến con gái ông ta đau lòng mà con đường làm quan cũng bị hủy, tất nhiên sẽ không để mặc như vậy được.


Nhưng hủy hôn lại có tổn hại tới con gái, sau khi suy xét chỉ có thể đồng ý lời đề nghị của Triệu Khải Hàng và Triệu phu nhân, thay đổi người kết hôn thành công tử Triệu phủ.


Mà Triệu Hằng dưới áp lực từ nhiều phía không thể không cưới Lâm Thư Khởi làm phu lang. Nhưng trải qua chuyện lần này, mặc dù biết Lâm Thư Khởi vô tội nhưng Triệu Hằng cũng không khỏi giận lây sang mà lạnh nhạt với y.


Mắt thấy bản thân không có hy vọng thi đậu công danh, Triệu Hằng mới cầu xin mẹ cả, từ bỏ thân phận văn nhân, từ nay về sau nhập thương tịch rời khỏi phủ thành, cũng không muốn lại bị người khác thao túng, đối mặt với sự hung ác nham hiểm từ hậu viện nữa.


.


Triệu Hằng đang chìm trong ký ức lại bị tiếng gõ cửa ngắt ngang, lấy lại tinh thần nhìn thấy đứa con đang ngồi trong lòng mình, vẻ mặt lạnh lùng mới thoáng dịu xuống, "Mời vào."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC