101. Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


"Không sao, ngươi cứ việc dẫn Ôn Nhạc đi chơi đi." Đường Thanh Thủy vỗ ngực, dù gì Tống Vệ An cũng đã thấy tiệm cơm, chỉ cần hắn cảm thấy không có vấn đề gì là được, còn những chuyện khác tự mình có thể giải quyết.


"Ngày mai bọn ta phải về rồi." Họ mới đến hai ngày, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy, mà tối hôm qua Đường Thanh Thủy không về nhà cho nên Tống Vệ An còn chưa nói chuyện này với hắn.


"Sao về sớm vậy? Không phải nói đợi tới tháng sau chúng ta cùng về sao?" Đường Thanh Thủy lấy cái chén trên bàn uống nước, nghe Tống Vệ An nói phải về gấp như vậy cảm thấy khó hiểu hỏi.


"Ừ, bởi vì con nuôi của ngươi tới rồi." Tống Vệ An gật đầu, nghiêm túc tuyên bố với Đường Thanh Thủy.


"Cái gì? Ở đâu?" Đường Thanh Thủy không kịp phản ứng, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa. Qua một hồi lâu mới hiểu ra ý của Tống Vệ An, vội vàng quay lại nhìn về phía Ôn Nhạc, "An Tử, ý ngươi là..."


"Đúng vậy, hôm qua bọn ta đi xem đại phu mới phát hiện Ôn Nhạc đã ba tháng rồi, cho nên phải mau chóng đi trở về mới được." Tống Vệ An gật đầu, con của hắn đúng là rất biết tạo bất ngờ cho người khác.


"Ba tháng! An Tử, các ngươi sơ suất quá, tại sao lâu vậy mà không phát hiện, con nuôi của ta phải gặp nguy hiểm cỡ nào chứ." Nghĩ tới trước đây vì tiệm cơm mà A Dung đi sớm về muộn, không khỏe cũng không chịu đi xem đại phu, nếu không phải hắn bắt buộc kéo người đến tiệm thuốc thì còn không biết thế nào đâu? Tống Vệ An lại luôn khôn khéo hơn hắn, tại sao lần này lại trì độn đến vậy?


"Lần này là ngoài ý muốn, về sau sẽ chú ý hơn." Bản thân Tống Vệ An đã nhận ra sai lầm còn tự kiểm điểm sâu sắc, trải qua lần này về sau hắn chắc chắn có kinh nghiệm.


"Vậy hai ngươi phải về thế nào đây?" Đường Thanh Thủy lại nhìn Ôn Nhạc, đây là dựng phu đó, làm sao đi về thôn Trà Sơn đây?


"Triệu Hằng đã tìm người đánh xe giúp ta rồi, ngươi yên tâm, lúc này ta sẽ rất cẩn thận. Nhưng ngươi ở lại thị trấn một mình phải chú ý hơn, nếu gặp chuyện gì phải bàn bạc với Triệu Hằng trước đấy." Tống Vệ An sợ Đường Thanh Thủy chịu thiệt, kể lại chuyện nhà họ Trác và Tống Vệ Tề cho hắn nghe.


"Cái gì? Tống Vệ Tề còn mặt mũi tới tìm ngươi nữa á" Đường Thanh Thủy nghe Tống Vệ An nói xong, tức giận đến vỗ tay lên bàn khiến Ôn Nhạc ngồi bên cạnh đang yên lặng nhắm mắt ngủ gật sợ tới mức run lên.


Đường Thanh Thủy nhìn thấy ánh mắt khiển trách của Tống Vệ An mới ngượng ngùng sờ cái bàn trước mặt, "Quá kích động, quá kích động, không có chuyện gì, không có chuyện gì."


"Ngươi biết là được rồi, nói những chuyện này cho ngươi nghe là muốn ngươi có đề phòng, đừng để bị người ta lừa gạt." Tống Vệ An vỗ vỗ vai hắn, lại dặn dò vài câu, hai người mới nói tới chuyện của tiệm cơm.


Mãi đến chạng vạng, Tống Vệ An mới dẫn Ôn Nhạc tìm một quán cơm có phong cách khá độc đáo cho Ôn Nhạc nếm thử những thứ mới lạ. Đợi hai người trở về trong viện thì đã là hoàng hôn, Ôn Nhạc nhân lúc trời còn chưa tối hẳn vội vàng thu dọn hành lý.


Ngày hôm sau, Tống Vệ An đã rời giường từ sớm chuẩn bị những thứ cần dùng trên đường đi. Đợi ăn cơm sáng xong, ngoài cửa cũng có tiếng xe ngựa truyền đến. Tống Vệ An mở cửa nhìn thử, quả nhiên là mấy người Triệu Hằng tới.


Trong khoảng thời gian ở thị trấn này, xe ngựa của Tống Vệ An vẫn luôn để nhờ ở nhà Triệu Hằng, lúc này xe ngựa cũng được người dắt tới. Tống Vệ an vội vàng lấy hai bộ chăn bông mềm mại trải bên trong xe. May mà bây giờ đã vào tháng mười thời tiết lạnh dần, ngủ trên chăn bông sẽ không quá nóng.


Nhưng làm Tống Vệ An không ngờ tới chính là Lâm Thư Khởi và hai nhỏ cũng theo họ về. Tống Vệ An nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Triệu Hằng, khó được mang theo phu lang và con cái tới tại sao lại đột nhiên cho người về sớm vậy.


"Ha hả, ta đây cũng học theo ngươi thôi, an toàn là trên hết." Triệu Hằng nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Tống Vệ An, mới cười giải thích.


Triệu Hằng cũng có suy nghĩ giống Tống Vệ An, hắn không muốn để nhược điểm của bản thân ở đây. Nói đến cùng thì thị trấn vẫn là địa bàn của nhà họ Trác, mà người hắn mời tới giúp cũng không thể đến nhanh vậy, cho nên trong thời gian này vẫn nên tránh nơi đầu sóng ngọn gió mới tốt.


"An Tử, các ngươi còn chưa đi à, may mà đuổi kịp." Đường Thanh Thủy chạy đến đầu hẻm, nhìn thấy xe ngựa vẫn còn đứng nơi đó mới thở phào một hơi.


Tối hôm qua bận rộn ở tiệm cơm đến trời muộn lại không thể trở về, chỉ có thể sáng sớm hôm nay tới nhìn xem.


"Cần gì phải tới, giữa chúng ta không cần phải làm như vậy." Tống Vệ An thấy Đường Thanh Thủy chạy đến thở hổn hển, vỗ vai hắn nói.


"Ha ha, ta mua cho các ngươi mấy cái bánh bao, lát lên đường Ôn Nhạc đói thì có cái ăn." Đường Thanh Thủy đưa một túi giấy dầu cho Tống Vệ An.


Tống Vệ An đợi tới ba tháng mới phát hiện con nuôi của hắn, Đường Thanh Thủy cũng thật sự sợ người này rồi. Cho nên hôm nay không đến nhìn một cái là không thể yên tâm được, đến khi nhìn thấy chăn bông thật dày trong xe mới hơi nhẹ nhõm một chút.


"Cảm ơn, người anh em." Tống Vệ An chỉ chuẩn bị ít lương khô lên đường ăn thôi, không ngờ cha nuôi Đường Thanh Thủy lại cẩn thận đến vậy.


"Các ngươi đi đường cẩn thận." Đường Thanh Thủy không khỏi lại nhắc nhở một câu, lại nhớ đến phu lang của mình ở nhà mới nói với Tống Vệ An: "Các ngươi về giúp ta nhìn xem A Dung, nếu có chuyện gì phải viết thư cho ta ngay đó."


"Được, ngươi cứ yên tâm! Ta đi đây." Mọi người đã chuẩn bị khởi hành, Tống Vệ An nói chuyện với Đường Thanh Thủy xong lập tức ngồi vào trong xe ngựa, kéo kín màn của thùng xe. Đợi xe ngựa chậm rãi di chuyển mới kéo màn cửa sổ lên vẫy tay chào tạm biệt với Đường Thanh Thủy và Triệu Hằng đứng bên ngoài.


Xe ngựa của Lâm Thư Khởi phía sau cũng chậm rãi tiến về phía trước. Triệu Hằng nhìn thấy đôi mắt lưu luyến của y bên ô cửa sổ, sắc mặt lập tức mềm mại xuống, "Đi đường cẩn thận, ta sẽ về thật sớm."


Đợi hai chiếc xe ngựa đi xa, Triệu Hằng mới cùng Đường Thanh Thủy rời đi, nghĩ đến kế hoạch tiếp theo của mình, Triệu Hằng cũng bắt đầu suy nghĩ đến chuyện buông tay công việc từ từ. Về sau những chuyện như đi kiểm tra quán trà sẽ giao lại cho mấy quản sự đắc lực, bản thân sẽ có thêm nhiều thời gian ở nhà cùng phu lang và con nhỏ.


Sau khi xe ngựa rời khỏi cửa thành, tốc độ di chuyển nhanh hơn một chút. Hai tay Tống Vệ An ôm chặt Ôn Nhạc, để người ta tựa vào mình nghỉ ngơi, "Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Nếu cảm thấy không khỏe cũng không được chịu đựng đấy."


"Ta biết rồi, ta không sao." Ôn Nhạc tìm một vị trí thoải mái trong lòng hắn, cùng với xe ngựa dưới người lung lay, không khỏi dần chìm vào giấc ngủ.


Nhìn thấy người trong lòng nhắm mắt lại, ngay cả tiếng thở cũng trở nên đều đặn thong thả hơn, Tống Vệ An cũng không dám làm ồn tới y mà chỉ có thể cố gắng giữ nguyên tư thế không động đậy.


Có thể thấy người đánh xe đã được người dặn dò mãi cho nên tốc độ trở về chậm hơn khi tới rất nhiều. Lâm Thư Khởi có mang theo con nhỏ cũng không thể đi quá nhanh, thế là hai chiếc xe ngựa dùng tốc độ rùa bò đi về phía trước.


Ngay lúc đoàn người Tống Vệ An rời đi chưa bao lâu đã có ba người đàn ông xa lạ đến trước cửa sân, nơi mà họ ở hai ngày này gõ cửa.


"Mấy người là ai?" Người ở cách vách bị tiếng gõ cửa làm ồn mới đi ra nhìn thử.


"Tôi tìm người ở nơi này, không biết họ có ở trong không?" Trác Phàm thấy có người từ cách vách đi ra mới quay đầu hỏi.


Bác gái ở cách vách vốn đang bực bội, đến khi nhìn thấy người nọ mặc quần áo tôi tớ của nhà họ Trác mới nở nụ cười, "Thì ra là quản gia Trác, không biết ngài tìm người nào, nơi này khi trước chỉ có một người trẻ tuổi ở nhưng hai ngày này lại có thêm một cặp vợ chồng đến."


"Ta muốn tìm người hai ngày này mới tới đó." Trác Phàm vừa nghe đối phương hình như biết rất rõ, vội hỏi.


"Vậy thì không khéo rồi, hai người này lúc sáng đã rời đi rồi."


"Rời đi? Là rời khỏi thị trấn hả?" Trác Phàm không chắc chắn hỏi lại.


Theo gã biết, Tống Vệ An mới tới thị trấn hai ngày trước, đáng lẽ ra không thể trở về sớm như vậy được.


"Chắc vậy, sáng nay tôi thấy họ thu dọn hành lý ngồi xe ngựa rời đi rồi." Người phụ nữ không dám đắc tội với vị quản gia Trác này, chỉ có thể hòa nhã đáp lại.


Trác Phàm nghe thấy Tống Vệ An đã rời khỏi thị trấn, sắc mặt lập tức trở nên âm u.


"Quản gia, vậy phải làm sao đây?" Hai người ở cùng theo tới vừa nghe thấy người đã đi, lo lắng hỏi.


"Còn có thể làm gì, đi về báo trước!" Đều là Tống Vệ Tề làm hỏng việc, chuyện không thành mà đợi tới tối hôm qua mới báo, bây giờ chậm một bước để người ta chạy mất rồi.


Ôn Nhạc ở trong xe ngựa ngủ hồi lâu, sau đó là bị đói tỉnh, cảm giác bản thân cũng có thể nghe thấy tiếng rột rột trong bụng mới ngọ nguậy ngồi dậy, nheo mắt lại, "Bây giờ là giờ nào rồi?"


"Đã sắp trưa rồi. Có phải đói bụng không? Ngươi đợi ta lấy đồ ăn cho ngươi." Tống Vệ An nói nhưng vẫn ngồi yên bất động.


Ôn Nhạc thấy lạ nhìn Tống Vệ An hồi lâu mới hiểu ra là chuyện gì, y chợt thấy có lỗi, đi tới bóp chân cho hắn, "Có phải ta dựa vào lâu quá nên bị tê rồi không?"


"Không sao, đợi lát nữa là hết ngay ấy mà." Thật ra chân hắn đã sớm không còn cảm giác nhưng thấy Ôn Nhạc ngủ ngon quá lại không nỡ gọi y dậy.


"Ngươi phải gọi ta chứ." Ôn Nhạc nhíu mày nói, động tác trên tay cũng không dừng.


Tuy mấy năm cơ thể Tống Vệ An đã khỏe lên nhiều nhưng hở ra sẽ bị tê tay tê chân, mà vừa rồi bản thân dựa vào thoải mái quá nên quên mất.


"Thật sự không sao mà, ta cũng đâu phải làm từ đậu hủ. Được rồi." Tống Vệ An duỗi chân, cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều, cầm lấy ấm nước được dùng da lông ủ kín bên cạnh rót một chén nước cho Ôn Nhạc trước rồi mới đứng lên đi lấy túi giấy dầu Đường Thanh Thủy cho trong ngăn kéo ở thùng xe.


"Ngươi ăn bánh bao lót bụng trước, chúng ta lại đi thêm một lúc là tới nhà rồi." Bên Lâm Thư Khởi có người hầu và bà vú theo cùng, Tống Vệ An cũng không cần lo lắng thay y.


"Vâng, đương gia cũng ăn đi." Ôn Nhạc đưa một cái bánh bao nhân rau hẹ cho Tống Vệ An, còn mình chọn bánh bao thịt gặm.


Con đường vốn chỉ cần hai canh giờ để đi, mọi người lại dùng tới ba canh giờ mới về đến trấn Vân Thạch. Sau khi chào tạm biệt Lâm Thư Khởi ở cửa thành, người đánh xe mới điều khiển xe ngựa chậm rãi đi về phía thôn Trà Sơn.


Đợi xe ngựa dừng trước cửa nhà, Tống Vệ An dìu Ôn Nhạc xuống xe đã thấy hai con chó nhà mình chạy vội từ cửa sau tới. Tống Vệ An thấy vậy sợ tới mức giấu Ôn Nhạc ra sau người, rồi mới quay đầu ra lệnh với hai đứa đang muốn nhào tới, "Không được nhúc nhích, nằm sấp xuống."


Hai con chó vốn nhìn thấy chủ trở về đang hưng phấn muốn đảo quanh bên chân họ, đột nhiên bị Tống Vệ An quát một tiếng đều nằm sấp tại chỗ, cái đuôi đong đưa, vẻ mặt vô tội lại đáng thương nhìn hắn.


Lúc này Tống Vĩnh Quang cũng vừa lúc ở nhà sau, thấy hai con chó bên người đột nhiên chạy ra mới đi theo xem thử, lại thấy Tống Vệ An đứng trước cửa, không khỏi thấy lạ hỏi: "Sao hai đứa lại ở đây?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net